1 tháng sau
Trình Viện một thân áo phông quần jean bên ngoài khoác thêm chiếc áo da màu đen cá tính, vóc dáng cao lớn khuôn mặt lãnh đạm gốc cạnh sắc nét làm anh nổi bật trong đám đông...
Phủ đầy sương gió trở về sau một tháng ròng rã tại Ma Cao.
Vừa ra khỏi cửa sân bay đã bị hai người đàn ông da ngăm đen một thân quân phục chặn lại...
-" Thiếu Gia.Tham Mưu Trưởng bảo chúng tôi đến đón cậu "
Chân mày kiếm đen dày của Trình Viện nhíu lại..
Nghe thật hay! đến đón hay là muốn áp giải anh về..Hừ..!
Trình Viện lạnh nhạt hất mặt với một số đồng đội phía sau...
Rồi ném vali cho hai người đàn ông đang rất nhẫn nại chờ đợi..Còn mình nghênh ngang ra xe ngồi vào...
Vẻ bất cần đời của anh như đã ăn vào xương máu.Tuy Trình Viện sinh ra và lớn lên là con nhà quan..Nhưng từ phong cách hay cách sống của anh chẳng ai nhìn ra điều đó..
Phải hiểu đã là Quan chức thì làm gì cũng phải nhớ hai chữ " quy tắc "
Thế mà từ nhỏ Trình Khiêm đã khá đau đầu với đứa con trai này rồi..
Phá vỡ mọi quy tắc chính là những gì Trình Gia khi nói về Trình Viện..Qua bao năm sửa đổi không được Trình Khiêm cũng mắt nhắm mắt mở dung túng..
Vừa lên xe Trình Viện đã ngã người ra sau ghế, mắt nhắm lại không biết là ngủ hay không muốn bị ai làm phiền..
Xe vào Quân Khu của Trình Gia..Hai bên cổng lớn, hai người mặc quân phục đứng gác nhìn rất nghiêm trang, ai mới vào có lẽ sẽ cảm giác e sợ...
Xe chạy một đoạn vào trong khuôn viên rộng lớn ngừng lại..Trình Viện tự mở cửa đi vào..
Bên trong Trình Khiêm đang nhàn nhã uống trà đọc báo..
-" Ba "
Nghe tiếng gọi Trình Khiêm gấp lại tờ báo nhìn đứa con trai một tháng không gặp lúc này đang nhàn nhã đi đến..thong thả ngồi xuống sopha...
-" Cũng biết đường về nhà sao?"
Vẻ mặt Trình Khiêm nghiêm nghị hướng mắt nhìn thằng con khó dạy bảo, lạnh giọng..
Tự rót cho mình ly trà nóng uống một ngụm, rồi mới điềm nhiên trả lời..
-" Ba cho người đến đón.Con sao dám không về.."
-" Tức con nói nếu ba không cho người đến.Con chắc sẽ không về cái nhà này đúng không?"
Trình Khiêm đặt tờ báo sang một bên, cao giọng hỏi ngược lại...
Trình Viện không trả lời, vì anh vốn nghĩ vậy mà..
-" Ngày trước con muốn sao cũng được.
Nhưng bây giờ con đừng quên mình đã có vợ..Nếu đã chấp nhận cuộc hôn nhân này thì phải có trách nhiệm với nó..Và cả Y Tịnh.."
Lời lẽ của Trình Nghiêm tuy lạnh nhạt nhưng đầy sự khuyên bảo...
Trình Viện vẫn giữ im lặng, vẻ mặt không cảm xúc lưng dựa vào sô pha cũng chẳng biết anh có nghe vào hay không nữa..
Lúc này Phức Nhã từ trên lầu đi xuống nhìn không khí căng thẳng của hai cha con..
Rồi nhìn sang đứa con to xác đang trì độn ngồi một bên thở dài...bước đến dịu giọng..
-" Được rồi.Con nó mới về.Ông cứ để nó tắm rửa, ăn uống nghỉ ngơi cái đã.."
Rồi quay sang Trình Viện.
-" Con lên phòng tắm rửa đi.Rồi xuống ăn cơm.."
-" Dạ "
Trình Viện mệt mỏi nghe thế liền đứng dậy..Nào ngờ bị Trình Nghiêm gọi lại..
-" Khoan đã.Nghỉ ngơi hôm nay.Ngay mai về thành phố F đón Y Tịnh "
Trình Viện xoay người, khuôn mặt điển trai có chút mù mịt...
-" Ba nói vậy là sao?"
Phức Nhã cười hiền hậu ngồi xuống sôpha nhìm con trai mình tốt bụng giải thích..
-" Con còn hỏi.Vừa cưới xong con bỏ lại con gái nhà người ta lăn lốc một mình..Thế mà con bé một chữ oán than cũng không có..Mẹ đưa Y Tịnh về Trình Gia nửa tháng..Thấy không nỡ sợ nó ở đây suy nghĩ lung tung nên cho nó về quê thăm mẹ con bé rồi.."
Nghĩ đến chuyện đó Trình Viện có chút chột dạ..Đúng là chuyện đó anh cảm thấy mình không đúng..Anh không phải chán ghét cuộc hôn nhân này đến mức mà không suy nghĩ đúng sai..
Là vì anh chưa thể hòa hợp có chút gượng gạo.Sẵn công việc khẩn cấp nên anh lợi dụng vào đó mà tránh né được thới điểm nào được thì tránh..
Giờ nghe mẹ anh nhắc lại anh cảm thấy xấu hổ.Ba anh nói đúng làm đàn ông, dám làm phải dám đối mặt..Đây cũng là chuyện đầu tiên anh tránh né...
-" Con biết rồi.Con lên nghỉ một chút "
Trình Nghiêm và Phức Nhã đưa mắt nhìn nhau.Không nghĩ anh nhanh đồng ý như vậy...
Mở căn phòng bước vào..Đây là căn phòng anh ở từ nhỏ, trước khi chuyển ra ngoài sống..
Cánh cửa vừa mở bên trong có mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng mà thanh mát như mùi của hoa nhài không quá nồng, rất dễ chịu,như xua tan đi sự mệt mỏi trên người.
Căn phòng nam tính ngày nào giờ được bố trí nữ tính hơn.Rèm cửa là màu tím nhạt nhìn rất mát mắt...Mọi thứ sắp xếp tin tế gọn gàng.Những vật dụng của anh điều được giữ lại xếp ngăn nắp không hề xê dịch vị trí..
Có khác là chiếc giường đơn được thay bằng chiếc giường đôi, nơi đó còn đặt hai chiếc gối..Chiếc tủ đựng đồ cũng được thay cái khác to hơn...
Trình Viện mở tủ đồ, ngoài một số quần áo của anh, mỗi khi về có cái để mặc hôm nay kế bên còn nhiều quần áo của phụ nữ..
Là của cô sao..đa số là những màu nhã nhặn,màu trắng chiếm đa số..
Anh liền lấy đại một quần áo thoải mái mặc ở nhà vào phòng tắm...
Nhìn sữa tắm các vật dụng đặt trên kệ và cũng chính mùi hương đặc biệt này bay khắp phòng tắm..Trước mặt anh lại bất giác hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộm có chút không rõ ràng.
Trình Viện cũng không biết anh bị làm sao.Chỉ còn biết dùng nước xối rửa thân thể mệt mỏi của mình..
Rất không chậm trễ vùi cả thân người to lớn lên chiếc giường mềm mại, không biết là vô ý hay sao mà nằm lên chiếc gối của Y Tịnh,
ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ rồi yên ổn chìm vào giấc ngủ say một cách ngon lành..