Hạnh phúc như mật ngọt phủ quanh Trình Viện và Y Tịnh.Hai người vi vu ở Nhật Bản vẫn chưa muốn về....
Trình Viện cảm nhận rất rõ ba mươi năm qua, đây là thời gian sống và hạnh phúc nhất của anh..Tình yêu đến với họ rất nhẹ nhàng và tự nhiên rồi lại bùng cháy dữ dội..
Một người đàn ông cố chấp như Trình Viện nhưng giờ đây phút giây nào cũng bị hình ảnh cô vợ nhỏ đánh chiếm, trong lòng còn rầu lo qua thời gian nghỉ phép anh làm sao đi làm lại đây..Sẽ nhớ cô đến chết mất...
Mỗi tối Y Tịnh nhỏ nhắn nằm trong lòng Trình Viện ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến anh yêu thương không thôi...
Lúc thấy cô cười rạng rỡ, lúc thì ngọt ngào ôm lấy anh, lúc bị anh ức hiếp khóc vang nài nỉ...Ánh mắt ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ thời gian ngắn đã khác sâu vào trái tim khô cằn của Trình Viện..
Bên cạnh anh cô không cần mạnh mẽ hay kiên cường chỉ cần là cô vợ nhỏ được anh bảo hộ cưng chìu trong vòng tay...
Đây không là trách nhiệm nữa rồi mà là sự cam tâm tình nguyện được yêu thương bảo vệ cho cô..Mỗi khi cô nở nụ cười hài lòng việc gì đó là anh cảm thấy thành tựu hơn bao giờ hết...
Trước khi đêm về nước, Trình Viện đưa Y Tịnh xuống khu phố Shinjuku thuộc thủ đô ToKyo của Nhật Bản, là nơi mua sắm sầm uất, đồng thời cũng là khu tham quan vui chơi lớn nhất...
Hai người nắm tay nhau đi dạo khắp nơi khu phố...như bao đôi tình nhân khác đang nắm tay nhau ngắm phố xá..
Mua rất nhiều quà đem về, Trình Viện lại rất giỏi tiếng Nhật, anh bất đắc dĩ trở thành thông dịch viên cho cô vợ nhỏ..Khi hỏi giá món hàng báo lại với cô..Y Tịnh sẽ có cử chỉ vô cùng khoa trương..
-" Ôi! đắc quá "
Mặt mày nhăn lại một nhúm khiến Trình Viện bật cười ha hả, học theo cô mà trả giá người bán..Cái này mà để cấp dưới anh biết được sẽ lén lút cười vào mặt anh...
Những món hàng này giá cả rất bình dân, anh có thể mua cho cô nhiều thứ giá trị hơn thế nữa..Thế nhưng cô vợ bướng bỉnh bắt anh phải trả giá nếu không sẽ không mua..
Nhìn các món ăn nào là gà xiên que nướng, bánh crepe, bánh cá Taiyaki vô cùng ngon miệng..
Trình Viện mua rất nhiều thức ăn vặt cho cô, cầm cây thịt xiên nướng đưa đến miệng Y Tịnh..
-" Ăn thử nào "
Y Tịnh ngoan ngoan hé miệng, lại bị hơi nóng làm cho hít hà..Trình Viện bật cười nhào đến thổi thổi vào miệng cô..
Thật quá khoa trương..Hình ảnh hai người thân mật vô cùng tự nhiên làm cho người bán hàng phải thốt lên..
-" Ôi! Vợ chồng nhà này thật đáng yêu.."
Sau khi đút cho Y Tịnh ăn no, nhìn trên miệng cô bóng loáng dầu mỡ..Dưới ánh đèn đường lấp lánh khuôn mặt trắng noãn của vợ làm Trình Viện không kiềm lòng đặng ôm lấy mặt cô trao cho cô nụ hôn...
-" Ừm.."
Ôi! Chồng ơi rất là nhiều người đi qua nhìn mình nha...mà cô lại không phản kháng lại anh, nên mặc anh làm càn bậy trên phố..
Trình Viện say sưa hôn cho thỏa lòng rồi mới buông cô ra..Khuôn mặt Y Tịnh đỏ au..thở phì phò đánh vào ngực anh ,Trình Viện cười vui vẻ ôm lấy cô đi về phía trước tránh cho cô vợ nào đó không ngừng xấu hổ..
Khi đi rất hào hứng khi về luôn buồn bã, đây là tâm trạng của bao người...
Lần này Y Tịnh đã quen nên không còn say máy bay nhiều nữa..Chỉ là cô rất buồn ngủ vì đêm qua ai đó hóa sói hành hạ không cho cô ngủ...
Chiếc chăn phủ qua cho hai người Y Tịnh nằm trong vòng tay của Trình Viện ngủ ngon lành đến khi máy bay hạ cánh..
*******************
Tại Trình Gia..
-" Mẹ à, cái này con mua cho mẹ đấy, Ba! Còn cái này của ba "
Y Tịnh đưa ra các chiến lợi phẩm mà mình mua được biếu ba mẹ chồng..
Trình Viện dựa lưng vào ghế, ánh mắt cưng chìu nhìn cô vợ nhỏ khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc...
Phức Nhã miệng cười không khép lại được..
Trình Khiêm khi đối mặt với Y Tịnh ông sắc mặt liền ôn hòa hiếm có..
-" Cám ơn con "
Nhìn những món quà còn dâu chăm chút lựa cho mình, Trình Khiêm rất hài lòng...
-" Cám ơn con gái..Thật là! có khi nào mẹ nhận được quà từ thằng nhóc kia đâu..Bởi vậy có con là hiểu chuyện nhất mà thôi "
Phức Nhã ướm chiếc áo lên người không ngừng thích thú còn liếc mắt xem thường đứa con trai..
Y Tịnh đưa mắt nhìn Trình Viện chỉ thấy anh cưới với cô rất dịu dàng, làm gì không nghe lời oán trách của Phức Nhã...
Nhìn hai đứa nhỏ liếc mắt đưa tình người mẹ chồng nào đó vui không thôi...
*********************
Tại Tần gia..
Tần Tuyết Mẫn vừa vào cửa đã thấy ba mình ngồi đợi cô ta ở sopha..
-" Ba.Có chuyện gì gấp sao.Ba gọi con về làm gì "
Tần Mạnh vẻ mặt đăm chiêu, thở dài nhìn con gái mình..
-" Hôm kia ba có tình cờ gặp Trình Phan.
Ông ta nói với ba, khi con về nước có tới Trình Gia đúng không?"
Tần Tuyết Mẫn gật đầu mỉm cười..
-" Dạ.đúng ạ.Có gì sao ba?"
-" Con vẫn chưa quên được Trình Viện?"
Tần Mạnh nhấn mạnh câu nói, như nhìn thấu suy nghĩ của con gái mình...
Lãng tránh ánh mắt của ông..Tần Tuyết Mẫn không vui nói..
-" Ba nói gì vậy..Dù sao ngày xưa con với anh
cũng từng qua lại, đến thăm ba mẹ anh ấy thì có vấn đề gì đâu..Ba làm to chuyện lên rồi đó.."
-" Com đừng tưởng ba không hiểu suy nghĩ của con.Con không cam tâm khi nghe Trình Viện kết hôn..Ngày xưa khi còn dứt ljoac1 ra đi, ba đã khuyên con như thế nào để sau này không hối hận.Nhưng con có nghe không..Bây giờ người ta có vợ rồi con lại muốn quay về chen vào cuộc sống của người ta..Ba dạy con như vậy sao "
Tần Tuyết Mẫn môi mím chặt, ánh mắt không cam lòng hừng hực không hề che giấu..
-" Ba con lớm rồi.Con biết mình phải làm gì."
Lời nói của của cô ta càng khiến Tần Manht thêm tức giận, ông cao giọng quát lớn..
-" Con biết sao..Con biết cái gì.Con có biết cô vợ của Trình Viện bây giờ là do cha mẹ của Trình Viện chọn lựa không.Con có biết cô ta được lòng hai người đó như thế nào.Con có Trình Gia có thế lực ra sao hay không.Con muốn chết thì đừng lôi ba theo cùng "
Lời nói ông khiến Tần Tuyết Mẫn giận run, cô ta cố chấp phản biện..
-" Ai hỏi cưới cô ta không quan trọng.Quan trọng là Trình Viện không yêu cô ta.."
Qua lời kể của Trình Tâm, Tần Tuyết Mẫn biết rõ chuyện Trình Viện sau khi cưới không ngó ngàng đến Y Tịnh.Điều đó chứng tỏ anh không hề yêu cô ấy.
-" Vậy con thì sao.Tiểu Mẫn con tỉnh lại đi.Ngay từ đầu con cố sống cố chết theo đuổi Trình Viện, nó đã không hề yêu con.Nếu không có chuyên con đỡ cho nó một gậy lần đó..Thì nó làm gì chấp nhận qua lại với con."
-" Ba đừng nói nữa.."
Không muốn nghe những lời sự thật..Tần Mạnh thở dài nắm tay con gai như cầu xin..
-" Tuyết Mẫn.Con phải nghe ba.Nếu nó thương con, khi con đòi chia tay nó không một lời níu kéo.Khi con bỏ đi du học nó cũng không cảng..Một câu hỏi thăm cũng không có như rằng con chưa tồn tại tring cuộc sống nó vậy.Con là người hiểu rõ nhất..Sao Cin lại muốn hành hạ mình.."
-" Đủ rồi..đủ rồi..ba đừng nói nữa có được không..Nếu không còn chuyện gì con đi đây.."
-" Tuyết Mẫn.."
Cô không muốn nghe, sự thật thường làm cin người đau lòng..Mặc kệ Tần Mạnh nói hết lời..cái gì cô ta cũng không nghe vào..