Bé Bảo cuống cuồng mở cửa chạy ra ngoài. Lưu đang đứng giữa sân bàn bạc chuyện gì đó với tay Sương. Nhìn thấy Bảo, anh ngừng câu chuyện và cõng cậu con trai lên cổ. Vĩ không thể tin nổi vào mắt mình. Cái mảnh đất hoang sơ buồn tẻ mà cô từng nhìn thấy cách đây vài tháng đã biến mất, thay vào đó là một thiết kế kỳ công mà nếu không chứng kiến toàn bộ quy trình xây dựng, người ta dễ tưởng đâu có ông Thần Đèn tự mang đến những ngôi nhà để đặt vào đây.
Không khí náo nhiệt và ầm ĩ. Ngoài những dân bản được Lưu thuê để dựng Trại Hoa Đỏ còn có thêm chục anh thợ nề khoẻ mạnh mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà Sương tìm được từ một vùng lân cận. Mảng sân rộng bữa trước ba người bọn họ còn ngồi ăn gà nướng đã bị khoét một hố rộng ở giữa để làm hồ nhân tạo. Dưới hồ thả sẵn vài đọt lá sen như vốn dĩ nơ sẵn thế, và phía trên là một cây cầu nhỏ cong cong bằng gỗ như Lưu đã từng hứa.
Toàn bộ những ngôi nhà đá ong u ám cũng biến mất, và trên nền đất cũ mọc lên một khu nhà vườn bằng kính khổng lồ, trong đó có vô số giò hoa lan đủ màu sắc và những bụi hoa dại đỏ ối mà chắc hẳn Lưu đã cho đánh gốc từ ngoài vào để tạo nên một phong cảnh độc đáo của Trại Hoa Đỏ. Cách chiếc hồ nhân tạo không xa là một căn nhà sàn đồ sộ quay ngang mặt tiền và cầu thang đối diện với lối vào. Sương luôn miệng giải thích.
Đây là loại gỗ lim xanh tốt nhất, đã ngâm bùn tại ngòi hai năm mới vớt lên…Sàn nhà được làm bằng bương già…Kiến trúc đúng kiểu Mông Cổ…nhưng không biết sao dân bản ở đây họ không ở nhà sàn…
Vĩ không để ý lắm những lời khoe khoang kể công của Sương, cô chỉ hơi chú ý đến câu “ dân bản ở đây họ không ở nhà sàn”. Cô đang mường tượng lại cái điều băn khoăn mơ hồ khi lần đầu tiên cô bước chân đến đây, nhưng Lưu đã kéo cô đi sâu vào phía bên trong.
Khu vực đầy cây cối phía sau căn nhà sàn đã được phạt đi và đắp cỏ mềm ướt rượt. Ở giữa là các lối đi cầu kỳ được lắp những ngọn đèn nhỏ viền sắt đen. Vĩ mím miệng cố nín cười. Cái phong cách trang trại này hoàn toàn thiết kế theo kiểu truyền thống nhưng thỉnh thoảng lại có một chi tiết rất Tây mà rõ ràng tay Sương đã cóp nhặt ở đâu đó sau những chuyến viễn du của hắn. Phía đằng xa có một chiếc lầu nho nhỏ mà từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh trang trại. Hoa đỏ được trồng khắp mọi nơi tạo nên khung cảnh rực rỡ thơ mộng. Cái trang trại này có vẻ rộng mênh mông và không phải chỉ sau vài phút là có thể khám phá hết được. Vĩ xúc động.
Đẹp quá anh ạ. – Cô chỉ nói được như thế và nhìn Lưu đầy vẻ biết ơn.
Đây là món quà cho mẹ con em, anh đã hứa sẽ làm cho nó hoàn mỹ. – Lưu khoanh tay trước ngực bằng vẻ quyết đoán của người đàn ông muốn gì là làm bằng được.
Bé Bảo đã chạy đến mấy chuồng khỉ từ bao giờ và đang quẳng miếng sô cô la ăn dở vào cho lũ khỉ con. Lưu rảo bước về phía cậu bé và nói gì đó vẻ giảng giải.
Cô thấy thế nào?
Vĩ giật mình quay lại. Ráy đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Chị ta luôn làm cho Vĩ phải giật mình như thế. Ráy ngậm một điếu thuốc tự cuốn và nhả ra thứ khói ngây ngấy khiến Vĩ khó chịu. Đôi mắt chị ta lim dim vẻ khoan khoái.
Đẹp chị ạ. – Vĩ nói đơn giản và khách sáo. - Chị khoẻ không?
Cô đang có điều gì đó bất ổn? – Ráy không trả lời câu hỏi thăm của
Vĩ.
Chị nói thế nghĩa là sao?
Vĩ giật thót mình. Đôi mắt Ráy vẫn quan sát cô như con thú rình mồi và chị ta dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Chị có cho rằng một đứa trẻ có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy được? – Vĩ như bị thôi miên bởi thái độ của chị ta, liền hỏi một câu mà người bình thường sẽ thấy nó vô nghĩa.
Nhưng Ráy vẫn trả lời, vẻ đã đọc hết ý nghĩ trong đầu Vĩ.
Không phải chỉ những thứ người lớn không thấy được, mà những thứ tất cả người bình thường khác không nhìn thấy. Nhưng con trai cô đã nhìn thấy, cả tôi và cô, đều có thể nhìn thấy.
Tôi?
Đúng. Tôi đã nhìn thấy nó. Nguy hiểm đang bao phủ quang cô. – Đôi mắt Ráy nhìn dán chặt vào Vĩ như muốn xuyên thấu ra khoảng không xung quanh cô. - Chỉ có điều tôi chưa biết nó bắt nguồn từ đâu. Cứ mỗi lần nhìn thấy NÓ ở khoảng cách rất gần, tôi lại bị một làn sương dày đặc đẩy bật ra sau.
Ráy trợn trừng đôi mắt và giật cục thân hình như đồng nhập và thoát ra ngoài.
NÓ là cái gì?
Tôi không biết. Bí mật sẽ không còn là bí mật khi nó được nhìn từ trên cao.
Chị thấy Trại Hoa Đỏ thế nào.
Sương gần như đứng chắn ngang trước mặt Vĩ và Ráy. Khuôn mặt của hắn tươi cười nhưng đôi mắt lồi thoáng không hài lòng. Hắn có vẻ đang khó chịu về một điều gì đó.
Chị thấy đẹp không.
Sương nhắc lại, hắn đã thôi cười, đôi mắt lồi hơi đánh sang phía Ráy. Chị ta vội vàng cụp mắt xuống rồi châm lại điếu thuốc vẫn còn đang cháy.
Thôi tôi phải đi xem lũ gấu vừa được đưa đến sáng nay. Bọn nó đang làm loạn chuồng lên.
Ráy biến mất nhanh như lúc xuất hiện.
Đẹp lắm. – Vĩ xã giao. Cô vẫn còn hoang mang về cuộc nói chuyện khó hiểu vừa rồi.
Sương có vẻ cũng không hào hứng gì. Hắn trả lời lãnh đạm.
Bọn em vất vả cả mấy tháng trời, nhưng kết quả thật đáng nể. Thôi chị cứ tham quan đi nhé. Phí dưới kia còn rất rộng. Có gì cần cứ gọi em.
Nói đoạn hắn vội vàng đi về phía căn nhà sàn và ngay lập tức khuất dạng sau những cột gỗ đồ sộ. Vĩ thít lại sợi dây cột đôi săng đan đế mềm và hướng về phía nhà lầu. Cô định bước lên song có cột màu xanh mướt đập vào thị giác khiến Vĩ chú ý. Đằng sau những bụi cây hoang sơ rậm rì mà những người thợ chưa hề đụng tay vào có một thứ gì đó rất xanh.
Vĩ vội vàng len giữa đám lá khô mục ải. Cô thấy thấp thoáng một ngôi nhà đá ong cuối cùng còn sót lại giữa những thân cây xù xì. Cô đoán ra đó là lý do tại sao những người thợ chưa phạt hết khu vực cây cối này. Những chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín vẫn chưa chịu dọn đi. Ngôi nhà nằm im lìm giữa bụi cây tăm tối. Nó thậm chí không có lấy một lối mòn trước cửa nhà, cứ như thể những chủ nhà mỗi lần ra khỏi cửa lại len lỏi giữa cây cối và giẫm lên đám là mục ải giống hệt người đi rừng nguyên thuỷ.
Vĩ thấy tò mò. Cô định vào thăm họ xem thế nào nhưng màu xanh mướt trước mắt có vẻ hấp dẫn hơn rất nhiều. Vĩ thấy hồi hộp. Tim cô đập dội lên. Cái trang trại này thật kỳ lạ. Nó bí hiểm ngay cả khi đã xây dựng rồi. Cô như đứa trẻ đang trong trò chơi trốn tìm, nhưng cảm giác thật lạ lùng. Nó xen lẫn nỗi sợ hãi của đứa trẻ bị đuổi bắt đang đi tìm nơi ẩn nấp và sự hồi hộp đầy thích thú của kẻ bịt mắt đang đếm những con số cuối cùng trước cuột truy đuổi” Năm mươi mười lăm hai mươi…tám mươi lăm…một trăm”.
Màu xanh mướt hoàn hảo hiện ra trước mặt cô một cách trọn vẹn. Vĩ không kìm nổi một âm thanh ngạc nhiên. Là một bức tường lá cây. Nó cao quá đầu cô khoảng hơn một sải tay và chạy dài như một bức tường thành. Những bụi cây này được kỳ công cho leo quanh những tấm khung cố định và cắt tỉa cầu kỳ. Lá của nó cứng và nhỏ li ti giống như loài cúc tần dại. Vĩ đi dọc “bức tường”. Cô tìm thấy một cửa ra vào vuông vắn.
Cô bước vào bên trong nhưng lại bị một bức tường thành lá cây khác chắn ngang. Lúc này hai “bức tường” đã tạo thành một hành lang màu xanh rất dài. Vĩ đắn đo vài giây rồi rẽ sang phải. Đất dưới chân cô bằng phẳng và mùi lá cây ngai ngái rất dễ chịu. Cô hít đầy lồng ngực. Đến cuối “hành lang”, Vĩ nhìn thấy một lối rẽ. Như bị thôi miên, cô tiếp tục rảo bước. Rất nhanh sau đó một “bức tường” khác đã chặn đường cô. Lần này có hai lối rẽ. Vĩ ngay lập tức rẽ sang tay phải và cô tiếp tục tìm thấy hai “hành lang” khác chẽ đôi trước mặt mình. “Ồ, ma trận”. Vĩ gần như nghẹt thở vì thích thú. Lần này nếu tay Sương đang đứng trước mặt Vĩ, rất có thể cô sẽ ôm chầm lấy hắn bất kể những ác cảm từ trước đến giờ. Cô có thể hình dung ra công sức của Sương khi thực hiện ý tưởng tuyệt vời này chỉ trong ngần ấy thời gian.
Vĩ rảo bước nhanh hơn. Cô liên tục rẽ sang phải.” Những hành lang này sẽ vô tận chắc”, Vĩ nghĩ thầm. Nhưng không phải lúc nào cô cũng tìm thấy các lối rẽ. Đôi khi là một ngõ cụt và Vĩ phải quay trở lại. Trò chơi này vô cùng thú vị. Nó giống hệt mục đố vui ma trận trên những tờ báo hoa học trò mà thuở thiếu thời chưa một số nào Vĩ bỏ qua. Thỉnh thoảng cô cũng giải thưởng con con của toà soạn. Nó kích thích những lần chinh phục tiếp theo. Mỗi khi rà cây bút chì trên mặt giấy báo, dòng máu trong huyết quản của Vĩ chảy gấp gáp hơn, cô hình dung mình đang đứng trong một ma trận khổng lồ thực sự, và bây giờ, những đường dích dắc bao phủ xung quanh Vĩ. Nó là một ma trận có thật, và màu xanh huyền hoặc như ôm lấy bản thể trong lòng, dịu dàng toả hơi thở ngai ngái vào bầu không khí hoang sơ.
Vĩ đã thấm mệt. Mải đuổi theo những hành lang dích dắc, Vĩ không để ý mình đi bộ cũng khá lâu rồi. “Mà biết đâu thực ra cũng chỉ là đứng tại chỗ”, Vĩ mỉm cười. Cô có kinh nghiệm về trò ma trận này. Ngày xưa khi rà cây bút chì theo những hình ngoằn ngoèo trên mặt giấy, vô số lần Vĩ quay lại đúng chỗ cũ là những con giống mà người sáng tạo ra nó đánh dấu.
Cô đứng tựa lưng vào một bức tường lá cây để nghỉ ngơi. Lá cạ vào lưng cô ram ráp. Ở đây cô chỉ có thể nhìn thấy bầu trời ngăn ngắt và vài mỏm núi xa lắc. Cũng may rằng Vĩ đã không dẫn bé Bảo đi theo. Cậu nhóc mà nhúng vào trò chơi này thì đến chiều cũng không lôi cổ về được, rồi cô sẽ phải nghĩ ra đủ mọi cách năn nỉ và doạ dẫm để thuyết phục nó về. Thốt nhiên Vĩ nghe thấy một âm thanh loạt xoạt ngay đằng sau lưng cô. Có một vật đang chuyển động ở mặt kia bức tường và no vô tình hay cố ý quệt vào lá cây.
Ai đấy?
…
Ai?
…
Vĩ nín thở. Không gian yên tĩnh đến độ cô có thể nghe rõ hơi thở và mạch đập của chính mình. Tiếng cưa gỗ và khoan đục không còn văng vẳng như lúc nãy. Những người thợ đã đồng loạt nghỉ để ăn cơm trưa. Tiếng loạt xoạt lặp lại, nhưng lần này nó ở phía trước Vĩ. Nghĩa là nó đang di chuyển và sắp rẽ sang hành lang bên này.
Ai đấy? Có cần tôi giúp gì không?
…
Vĩ kinh hãi lùi lại. Cô bước thật nhanh. Các lối rẽ hiện ra tua tủa. Cô rẽ phải, rồi rẽ trái, theo bản năng. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân chạy. Nó luôn ở xung quanh cô, lúc bên phải, khi bên trái, trước mặt, đằng sau. Rõ ràng, nó đang đuổi theo cô. Vĩ dừng lại, gan bàn chân của cô gai lên. Cô đã bị mất phương hướng hoàn toàn trong cái ma trận này và kẻ kia sẵn sàng xuất hiện từ một lối rẽ để chắn đường cô. Vĩ nửa muốn chạy trốn nửa muốn truy đuổi xem hắn ta là ai. Bất thình lình, cảm giác lạnh gáy quen thuộc lại dội lên. Vĩ quay lại. cuối hành lang, một thân hình bất động. Màu đỏ tương phản với màu xanh nhức nhối. Gã điên, kẻ luôn theo sát cô kể từ lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất này, hắn đang nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt ngây dại. Chùm hoa đỏ phủ đầy mái tóc đen dính bết. Vĩ bỏ chạy, và không cần ngoái lại cô cũng biết rằng gã đang đuổi theo mình.
Vĩ sung sướng nhìn thấy một lối rẽ phía trước mặt. Cô liên tục rẽ vào các hành lang, nhưng đường dích dắc của ma trận đã phát huy tác dụng của nó: Gã điên và chùm hoa đỏ ối lù lù đứng trước mặt Vĩ. Gã chỉ còn cách cô chừng năm bước chân và chắc hẳn lúc trước cô không hề để ý trong tay gã đang cầm một con dau rựa rất to, loại dao đi rừng của người dân bản. Vĩ hoảng hồn quay trở lại. Sau vài hành lang ngắn nữa, cô nhìn thấy một lối rẽ. Nhưng lần này, có điều gì đó thật kỳ lạ. Các bức tường không thẳng hàng như bình thường, có đoạn chúng lượn khum khum, có đoạn lại ngắn tun ngủn. Vĩ tìm thấy hai bức tường xanh chụm vào nhau thành một góc nhọn sâu hun hút. Cô chạy thẳng vào đó và nhanh chóng nhận ra rằng mình đang rơi vào một ngõ cụt.
Vĩ cắn chặt môi. Cô nhìn hai vạch sóng trên điện thoại và bấm số của Lưu với một hy vọng mong manh. Có tiếng tút dài.
Em đang ở đâu? - giọng Lưu có vẻ sốt ruột.
Anh… - Vĩ run rẩy. – Em bị lạc.
Ở đâu?
Cô sững sờ. Máy đã tự động ngắt và âm vực đều đều của tổng đài cất lên báo rằng thuê bao đã bị mất sóng. Cô bấm số của Sương, đều không gọi được. Vĩ thu mình vào trong góc. Cô không dám rời khỏi nơi nấp. Ai đoán được kẻ loạn trí luôn theo dõi cô từng bước sẽ làm gì với những ý nghĩ điên rồ. Thời gian trở nên dài vô cùng tận, Cô chỉ còn ý niệm duy nhất là cầu mong gã sẽ nản chí mà bỏ đi. Trong lúc hoang mang cùng cực ấy, cô nghe thấy một âm thanh vô cùng dễ chịu. Nó có vẻ như tiếng nhạc. Không, đúng hơn là tiếng sáo, đích thị là tiếng sáo. Điệu nhạc lúc xa, lúc gần đầy ma mị. Nó mang hơi thở trong trẻo của thiên nhiên, pha trộn những âm thanh huyền bí, hoang sơ của núi cao rừng thẳm.
Tiếng sáo quyến rũ đến nỗi Vĩ quên khuấy mất tình trạng nguy hiểm của mình và định đứng lên để tìm xem nó phát ra từ đâu. Nó không xa đây lắm, hẳn nhiên rồi, nhưng thỉnh thoảng Vĩ cũng không nghe rõ đầy đủ các nốt của giai điệu. Nó như bị chặn đứng lại bởi những bức tường cây bí ẩn. Nhưng hình như chỉ có một bài thôi, vì các giai điệu cứ lặp đi lặp lại, và khi Vĩ nghe đến lần thứ ba thì cô gần như đã thuộc lòng.
Vĩ ơi….
….
Mẹ ơi…
….
Chị Vĩ ơi…
….
Những tiếng gọi bắt đầu dồn dập. Trời ơi. Lưu. Bảo. Vĩ đứng phắt dậy và chuẩn bị chạy ra khỏi cái hành lang có hình thù kỳ dị.
Em ở đây.
Ở đâu? - Giọng Lưu rất to, có vẻ như đang rất gần cô. – Em cứ đứng yên đấy, đừng đi lại. Anh sẽ tìm thấy em.
Em đang ở trong một góc rất nhọn.
Chỗ nào?
Em không biết. Phía trước thì rộng…
Một cái bóng nhỏ thó bất thần lao về phía Vĩ.
Mẹ ơi. Con tìm thấy mẹ rồi. – Nó hét lên.
Bảo.
Vĩ ôm chặt lấy con trai. Thằng bé bắt đầu liến thoắng.
Con tìm thấy mẹ trước nhé. Mẹ bị lạc hả? Lần trước mẹ tìm thấy con, lần này con lại tìm thấy mẹ.
Ừ nhỉ.
Vĩ cũng cười theo, cô thấy mí mắt hơi mờ đi. Bất cứ lúc nào cảm thấy nỗi bất hạnh gần kề, cô lại nhìn thấy bóng dáng thân thương của thằng bé. Thế mà trong vài khoảnh khắc, cô đã từng ghét nó, với đầy đủ nỗi giận hờn. Cái bóng khổng lồ của Lưu xuất hiện phía đầu bức tường xanh. Anh lắc đầu.
Hai mẹ con là chúa quấy rối, đi đâu cũng không yên. Làm cả trang trại nháo nhác lên.
Con tìm thấy mẹ trước. - Thằng bé nói giọng hãnh diện, vẻ đang chờ đợi một lời khen.
Đúng rồi, con trai phải thay ba chăm sóc mẹ chứ. – Lưu khoanh tay trước ngực vẻ hài lòng.
Mẹ đi theo con. - Bảo kéo tay mẹ vẻ dẫn đường.
Làm sao mà mọi người tìm được vào đây? – Vĩ nhìn thấy Sương đang đi dọc theo một bức tường. – Anh thuộc đường?
Không, thuộc làm sao được. Em chả nói là ma trận còn gì. Cứ chia nhau đi tìm bừa thôi.
Không ai thuộc đường ở cái ma trận này sao?
Không, không ai thuộc cả.
Nó có rộng không?
Rộng hay không phụ thuộc vào cảm giác của những người đã sa vào đây. Nếu thuộc đường, sẽ cảm thấy nó rất nhỏ bé, còn nếu lạc trong này, đây rõ ràng là một ma trận khổng lồ.
Đúng thế. – Vĩ gật đầu.
Em có thích không?
Con thích lắm. - Bảo hấp tấp ngắt lời ba nó.
Vĩ đã đoán đúng, kể từ bây giờ, sẽ khó mà dứt thằng bé ra khỏi ma trận. Cô lo lắng.
Con hãy hứa với mẹ là con chỉ vào đây những lúc đi cùng bố hoặc mẹ. Rất dễ lạc. Mọi người sẽ không thể tìm thấy con.
Con chẳng tìm thấy mẹ rồi còn gì.
Mẹ cậu nói đúng rồi, cậu lắm lý luận quá. –Sương công kênh thằng bé lên cổ.
Bảo có vẻ quý mến chú Sương, cũng có thể vì lần nào gặp Bảo hắn ta cũng tống cho cậu đầy đồ chơi và quà bánh.
Món quà này dành riêng cho em. Nó mang dấu ấn của em. – Lưu khoát tay.
Dấu ấn?
Để sau hẵng hay. Bây giờ có nói em cũng chưa nhìn thấy được.
Anh lúc nào cũng làm em tò mò.
Em còn làm anh tò mò hơn nhiều ấy chứ. – Câu bông đùa của Lưu kèm theo một ánh mắt khó hiểu.
Mà anh có nghe thấy tiếng sáo không? Ai thổi hay quá.
Ở đâu? Anh không nghe thấy gì cả.
Đấy. Anh im nào. Rất rõ.
Không, anh đâu có nghe thấy gì.
Có mà, em nhại lại theo giai điệu nhé.
Thôi, sáo thì có gì mà hấp dẫn.
Lưu nhấc bổng Vĩ lên và quay tròn. Cô cảm thấy chóng mặt. Màu xanh loang loáng trước mắt cô, và trong đó, cả màu đỏ ối. Ánh mắt gã điên vẫn đuổi theo cô từ một góc khuất nào đó.