Mẹ, mẹ..cứu con.
Bảo mở choàng mắt. Người cậu nóng rực lên, trán bỏng rãy và cổ họng khô rang như ngồi trước bể lửa. Bằng kinh nghiệm của một đứa trẻ phải thường xuyên chịu đựng bệnh tật, Bảo biết rằng mình đang sốt. Không có ai ở bên cạnh. Bảo ngủ một mình trong căn nhà sàn rộng mênh mông. Người bạn nhỏ bé của cậu đã bị chỉ định cấm không được ngủ cùng ông chủ nhỏ của Trại Hoa Đỏ, vì thế cho dù cậu có năn nỉ thế nào, ông già trưởng bản lầm lì vẫn không chịu để Bi Nốt ruồi lên ngủ cùng với cậu. Ngoài sân, ánh trăng mờ ảo hắt xuống những lùm cây tạo thành vô vàn bóng đen rung rinh ma quái. Bất chợt, Bảo nghe thấy có người gọi tên mình.
Bảo, Bảo ơi.
Tiếng gọi dịu dàng, trong trẻo. Bảo kêu lên.
Mẹ đấy à? Mẹ phải không?
Bảo ngồi phắt dậy. Cơn sốt làm hai bên thái dương Bảo nhói lên và co giật, nhưng cậu cảm thấy khoẻ hẳn lên. Bảo mở cửa phòng ra ngoài. Cánh cửa phên nứa rít khẽ. Nền gỗ dưới chân cậu mát lạnh. Nó toả thêm nhiệt sang đôi chân cũng đang lạnh toát của cậu. Cậu sang phòng mé bên kia để kiểm tra cho chắc chắn, hy vọng mẹ cậu đang ở trong ấy, nhưng phòng trống không, chăn gối gấp gọn ghẽ hệt hai ngày vừa rồi.
Cậu thất vọng. Có thể cậu nghe nhầm. Mẹ cậu đã bỏ rơi cậu rồi. Căn nhà sàn trống trải tối đen như mực khiến Bảo thấy sợ. Lúc chập tối, A Cách đã đóng hết tất cả cửa sổ cho kín gió nên bây giờ ngay cả ánh trăng mờ mịt cũng không lọt được vào đây. Bảo vội vã quay về phòng mình. Cậu kéo chăn chùm kín mặt, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, cô độc. Khi đã nằm yên trong chăn, cậu lại nghe thấy tiếng gọi khẽ, lần này âm thanh rên rỉ như cầu cứu.
Bảo...lại đâ...y...nhanh...lên.
Cậu vùng dậy, chạy một mạch xuống cầu thang. Sân trại vắng tanh. Hoa đỏ giờ mới vào mùa. Ở vài phần đất chưa lát gạch, những bụi hoa leo vào mọc lan thành từng mảnh như cỏ dại. Hoa nở rộ về đêm. Những cánh hoa xoè hết cỡ phô sắc đỏ dị kỳ dưới ánh trăng.
Mẹ đấy à? Mẹ ở đâu? - Bảo gọi khẽ.
Trời lặng gió. Không âm thanh, không cả tiếng côn trùng rỉ rả. Cậu run giọng.
Mẹ... ở đâu?
Lại... đây...con.
Tiếng gọi đang phát ra từ phía nhà kính. Cậu từ từ tiến lại gần. Vợ chồng người trông thú già thường cột một sợi dây xích vào cửa đề phòng lũ chó hoang ban đêm mò vào nhà kính cắn xé những chậu cây cảnh. Cậu khẽ kéo sợi dây. Tiếng kim loại va vào kính lách cách. Bảo đẩy cửa bước vào bên trong. Ban ngày, vườn hoa trong nhà kính lung linh đủ màu sắc với các loại đậu san hô, violet, cẩm cù, cần ba lá, cầu lửa, huệ đỏ, sao nháy, đăng tiêu...Giờ dưới ánh trăng nhợt nhạt, chỉ có màu đỏ là độc chiếm vườn hoa. Gió luồn qua cánh cửa vừa mở khiến những cánh hoa rung rinh như dò xét. Bảo đi dọc lối vào ẩm ướt. Cậu rẽ sang khu vực trồng kim ngân và tường liên. Những chậu cây cảnh cao lút đầu khiến cậu không thể nhìn sang những dãy bên kia. Bảo cất tiếng, lòng đầy nghi hoặc.
Mẹ...có phải mẹ không?
Phả...i. - Tiếng trả lời thều thào như gió thoảng, như không phải tiếng người, đến độ Bảo cho rằng mình tưởng tượng ra.
Khi Bảo đi xuống cuối khi nhà kính, cậu thấy bụi trắc bách diệp phía bên kia khẽ lay động. Có tiếng cười khanh khách giòn tan.
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không...
Đấy là trò chơi mà cậu luôn luôn thích thú. Cậu không nhớ ai đã dạy cho cậu trò này, và cậu biết chơi từ lúc nào nhưng mẹ cậu vẫn chơi cùng cậu. Mẹ cậu thường làm thầy thuốc và cậu phải trốn đi. Mẹ cậu nói rằng bình thường phải có từ ba người chơi trở lên, để một người làm bình phong che chở cho người đằng sau, nhưng cậu không có bình phong. Người bạn duy nhất là mẹ cậu, nên cậu thường lấy một cuốn sách hay tờ báo để che lên mặt. Mẹ sẽ tìm khuôn mặt cậu sau “tấm bình phong “đó, đến khi “bình phong” rơi xuống, mẹ cậu sẽ dụi đầu vào ngực vào cổ cậu. Lần nào cũng thế. Những lúc như vậy cậu vừa hồi hộp, vừa cảm nhận một sự êm ái vừa quen vừa lạ không thể diễn tả. Dứt khoát là mẹ, đúng là mẹ rồi. Bảo vui sướng gọi to.
Mẹ ơi. Con đây. Mẹ lại trốn con hả?
Những lúc cậu đóng vai thầy thuốc, mẹ cậu thường trốn vào một góc nào đó để cậu đi tìm. Đó là một trò chơi cải biên, mẹ cậu bảo như thế.
Mẹ ơi, mẹ ra đi, con sợ lắm. - Bảo buột miệng thốt lên và tự nhiên cậu thấy sợ thật. Một nỗi sợ kỳ lạ bắt đầu ngấm dần từ tim lên tận óc.
Bảo ngó ra sau những bụi trắc bách diệp, sẵn sàng giật mình nếu một bóng đen thò ra từ sau nó, nhưng chẳng có gì. Bất thần từ những rặng trúc Nhật, một bóng người áo đen mờ ảo hiện ra và bước nhanh thoăn thoắt về phía cửa. Mái tóc dài thả buông sau lưng khiến Bảo tin chắc đấy chính là người mẹ yêu quý của cậu.
Mẹ. - Cậu đuổi theo. - Mẹ về từ bao giờ đấy?
Nhưng người kia lặng lẽ đi ra sân, thậm chí không ngoái lại nhìn Bảo. Bà ta rẽ xuống con dốc và biến mất. Bảo cũng chạy xuống dốc. Khi xuống tới khúc ngoặt, cậu lại nhìn thấy bóng áo đen đứng im lìm như chờ đợi. Lúc đã gần đuổi kịp, bà ta lại rảo bước và biến mất. Cậu đã xuống tới bãi đất trống. Người đàn bà đứng sát mép vực. Mặc dù khu vực này ào áo gió núi, mớ tóc người đàn bà không động đậy, như thể đấy chỉ là một đám mực đen được sơn quét.
Bà ta tiếp tục men theo con đường mòn ven núi. Bàn chân trần lướt rất nhanh trên lớp đất lổn nhổn đá sỏi. Bảo vội vã chạy đằng sau. Cậu không gọi nữa. Cổ họng cậu đặc lại như đang trong một cơn bóng đè. Có thể đây là cơn ác mộng thứ hai trong đêm. Cậu bị sốt, nên liên tiếp gặp ác mộng. Sáng mai thức giấc, có thể mẹ cậu sẽ đánh thức và cho cậu uống vài viên thuốc. Mẹ cậu sẽ ép cậu một ly nước cam để “làm tan sốt”.
Bảo đã chạy đến gần chân bức tượng hình người cụt đầu. Người đàn bà đột ngột dừng lại. Bào cũng dừng bước, sững sờ. Bà ta từ từ quay lại. Một khuôn mặt xa lạ. Thái dương người đàn bà bắt đầu rịn máu. Máu nhỏ dần từng giọt từng giọt xuống lớp vải đen. Khuôn mặt bà ta trông thê thảm đến độ Bảo phải đưa hai bàn tay lên che lấy mắt. Khi cậu bỏ tay ra, người đàn bà đã biến mất.
Bảo chạy sát lại bức tượng. Hơi lạnh từ trong hang toả ra ngun ngút như một chiếc vòi rồng có linh hồn. Nó xoắn xuýt và bện lấy cơ thể cậu vẻ muốn cuốn mọi thứ vào lòng nó. Nỗi sợ hãi khiến tim cậu bị bóp nghẹt đến tức thở. “Đây là một cơn ác mộng”, cậu thì thầm “Nếu là một cơn ác mộng, tất cả sẽ chấm dứt sau khi mình mở mắt ra”. Nghĩ vậy, Bảo bước chân vào lòng hang ẩm ướt hơi đá nghìn năm. Trong chốc lát, cái bóng nhỏ bé của cậu đã biến mất tựa hồ tan chảy vào bóng đêm.
Bách lơ mơ nghe thấy bản Libertango quen thuộc vang lên ngay bên tai nhưng anh không thể nào mở mắt ra được. Mãi sau Bách mới cố chống người dậy và chộp vội chiếc điện thoại. Bản Libertango do Bond remix thường ngày nghe rất quyến rũ nhưng giữa đêm khuya thanh vắng thế này, nó làm cho mọi giác quan của Bách cũng căng ra như dây đàn. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, tay dò tìm phím bấm quen thuộc mà không cần nhìn anh cũng chạm được vào.
A lô.
Đầu dây bên kia có tiếng ư ử như một con mèo nhỏ đang bị người thít cổ. Mãi vài giây sau, Bách mới định hình được đó là tiếng khóc.
A lô, ai đấy?
Dường như người kia đang run lên cầm cập. Bách tỉnh hẳn ngủ. Anh giật vội chiếc điện thoại ra khỏi tai. Chữ DIÊN VĨ viết hoa nổi thẫm trên màn hình. Bách hoảng hồn.
Diên Vĩ à?
Không…cháu…- Tiếng trẻ con nức nở.
Bách thấy sống lưng mình lạnh toát. Trong khoảnh khắc, anh nhận ra ngay đó là bé Bảo, con chủ trại Trần Hoàng Lưu và Mai Diên Vĩ, đứa trẻ duy nhất anh được tiếp xúc trong suốt mười năm trở lại đây.
Có chuyện gì? Cháu nói đi, chú đang nghe đây.
Cháu…- Giọng Bảo nghẹn lại không thành lời.
Bảo nghe này, chú đang ở ngay bên cạnh cháu. Không có chuyện gì làm chú sợ cả, cháu cũng thế nhé. Cháu nói đi nào, nói chậm thôi.
Cháu…một người dẫn cháu vào trong hang…Cháu đã đi vào trong hang. - Bảo đang trong một cơn kinh hoàng tột độ.
Hang nào? – Bách thốt lên.
Chỗ bức tượng hình người cụt đầu.
Tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này cháu lại đi vào trong ấy?
Có người dẫn cháu vào…Chơi Rồng rắn lên mây – Bé Bảo nức nở - và cháu đã nhìn thấy…
Nó khóc oà lên và không ngừng lại được nữa. Bách nhỏ nhẹ vỗ về thằng bé, nhưng anh lúng búng một cách ngượng ngập. Anh không có nhiều kinh nghiệm về trẻ con. Anh không biết gì khi một thằng nhóc đang cô độc và sợ hãi thì anh cần phải làm gì. Mãi sau Bảo mới thốt lên lời trở lại. Khó khăn lắm Bách mới có thể chắp nối được toàn bộ đâù đuôi câu chuyện. Anh thấy mình cũng như đang rơi vào một cơn ác mộng. Hình ảnh bức tượng hình người cụt đầu đen sẫm sừng sững trong óc anh, khiến anh kinh sợ.
Cháu nghe này, cháu đang ở một mình đúng không?
Vâng. – Bé Bảo oà lên khóc khi Bách nhắc đến từ “một mình”.
Cháu lấy cái điện thoại đó ở đâu?
Mẹ cháu để lại. Mẹ cháu nói rằng bất cứ khi nào buồn thì gọi cho mẹ. Mẹ cháu bỏ cháu rồi đúng không? - Bảo thổn thức. – Cháu đã gọi về nhà mà không ai nhấc máy.
Không phải thế. Mẹ cháu chỉ đang không được khoẻ nên cần phải chữa bệnh thôi. – Bách cố gắng kìm những cảm xúc trong lòng để cất lời rủ rỉ như một cô trông trẻ. Thằng bé vẫn giữ số điện thoại của anh. Nó tin tưởng anh. – Cháu nghe đây này. Việc này rất quan trọng. Cháu không được tiết lộ với bất kỳ ai về những gì mà cháu đã nhìn thấy, được không nào? Kẻ cả bố mẹ cháu.
Tại sao? - Bảo vẫn vừa nói vừa khóc.
Chú là cảnh sát. Cháu nhớ chưa nào. Chú là cấp trên của cháu và khi cấp trên ra lệnh thì cấp dưới phải nghe lời. Hơn nữa đây là bí mật giữa những người đàn ông với nhau, chỉ điệp viên mới được biết.
Lần này thì Bảo im bặt tiếng khóc. Nó “vâng ạ” khe khẽ.
Chú rất cảm ơn công lao trinh sát của cháu. Chú nhắc lại nhé, đặc biệt khi nói chuyện với mẹ cháu, không được tiết lộ chuyện này. Đồng ý không nào? Có những chuyện phụ nữ không nên biết.
Vâng ạ.
Chỉ có cháu với chú biết thôi. Cháu hứa đi nào.
Cháu hứa.
Bây giờ cháu ở yên trong phòng. Trời sắp sáng rồi, chú sẽ đi ngay đến trang trại. Chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ nữa là chú có mặt. Đồng ý không trung sĩ?
Vâng ạ.
Bách cúp máy. Đồng hồ điện tử trên màn hình chỉ số 3. Anh xỏ tay vào chiếc áo sơ mi, lấy vài thứ cần thiết rồi lặng lẽ xuống cầu thang. Anh đi lối hậu. Sương đêm ùa vào mặt anh buốt lạnh. Bách đóng cửa rồi bước đi vội vã. Bóng đêm đang trở mình để đón một ngày dài sau những chuỗi ngày và đêm vô tận.