Bà chủ Trại Hoa Đỏ đẹp quá anh nhỉ.
Bách khẽ liếc về phía người phụ nữ đang tái nhợt trong vòng tay của chồng. Anh nhìn đồng hồ.
Đây là xác chết thứ tư của Trại Hoa Đỏ. Anh hy vọng 30 phút nữa thì chúng ta kết thúc chuyện này để làm việc với cái xác thứ năm.
Anh làm em rùng mình đấy. Trong hơn một tháng, một trang trại có năm xác chết. Anh có cho là vùng đất này bị ma ám không?
Bách nhún vai.
Nếu em hỏi mẹ anh câu ấy thì bà sẽ gật đầu ủng hộ đấy.
Trung tá Phả cắt ngang câu chuyện của họ.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nữ cảnh sát nào đẹp như cô đây, cô Mai Anh ạ.
Mai Thanh – Bách chỉnh lại.
À cô Mai Thanh. Tôi có duyên với cậu Bách ra phết đấy, nhưng giá tôi gặp cậu ấy trong trường hợp khác thì hay hơn. Tụi tôi có thể ngồi uống rượu ngô nhắm với túm chuối hoa rừng thâu đêm suốt sáng.
Bác có biết lai lịch của vùng đất này không? – Mai Thanh dò hỏi.
Tôi có họ hàng thân thích gì với cô đâu mà cô gọi tôi bằng bác. Cậu Bách đây gọi tôi bằng anh, không lẽ cô cũng gọi cậu ấy bằng bác.
Mai Thanh mím miệng cố nín cười.
Vâng, cháu gọi bằng chú cho trẻ. Chú có biết lai lịch của vùng đất này không?
Biết chứ sao không. Từ trước đến giờ toàn bộ vùng này là nơi khu trú của người Mường. Nhưng riêng cái bản giờ là Trại Hoa Đỏ, cách đây vài thế kỉ đã bị một tộc trưởng người Tày xâm chiếm. Ông này nổi tiếng là tàn ác. Sau khi đã thu phục toàn bộ vùng đất, ông ta cho xây dựng một cơ ngơi nguy nga ở tít trong núi và bắt toàn bộ dân trong vùng phải cải họ thành họ Quách. Tất cả dân Mường sống lâu đời ở đây đều phải mang họ Quách, nhưng họ vẫn bí mật lưu giữ bí mật họ của mình cho những thế hệ con cháu sau này. Sau khi dòng họ Quách dần dần bị diệt vong, dân trong vùng mới dám quay trở lại họ cũ của mình.
Còn cái lời nguyền…gì gì đó lưu truyền trong dòng họ ấy, chú có biết không?
Ai chả biết. Trước, trưởng bản họ Quách đầu tiên lấy về hàng đống vợ lẽ, toàn là các cô gái Mường xinh đẹp. Nhưng ông ta tham quá, đến vợ của đầy tớ mình cũng không tha. Ông ta giết người chồng rồi giam cô vợ mới vào trong tư dinh. Được ít lâu, chả biết nàng hầu ấy tỉ tê ngon ngọt thế nào mà ông ta lú lẫn cho biết cả bí mật và đường đi lối lại của kho báu gia tộc họ Quách. Cô nàng kia mới trốn được đến đó và định hốt cả kho báu. Nhưng họ Quách tinh như cú vọ, ông ta xuất hiện đúng vào lúc nàng kia đã gói ghém của nả xong xuôi. Vậy là…- Trung tá Phả đưa tay lia ngang cổ để minh hoạ.- Đấy, chuyện có thế, chả biết có thật không nữa.
Và trước khi chết, cô gái kia đã phát ra một lời nguyền? – Bách phỏng đoán.
Đúng thế, đúng thế.
Như chuyện cổ tích ấy nhỉ. – Mai Thanh nhún vai.
Nhưng lời nguyền ấy là gì? – Bách nhăn mặt.
Là đời nào nhà họ Quách cũng phải có một phụ nữ chưa chồng treo cổ.
Chuyện hoang đường quá. – Mai Thanh quay sang Bách. -Chẳng lẽ cô gái mà anh kể cũng treo cổ vì cái lời nguyến ấy?
Đúng thế. – Trung tá Phả nói chắc như đinh đóng cột. - Cứ mỗi đời phải cống nạp một hồn ma trinh nữ.
Nhưng người mẹ của cô gái treo cổ kia cũng đã tự tử. Đấy là Diên Vĩ đã kể cho tôi nghe thế. – Bách lại liếc mắt về phía bà chủ xinh đẹp của Trại Hoa Đỏ lúc này đã quay đi và ngồi thụp trên nền đất. – Bà ta còn là trinh nữ nữa đâu.
Thì trinh nữ cũng được mà không trinh nữ cũng tốt. Có sao đâu, miễn là cứ chết theo đúng lời nguyền.
Bách nhún vai. Một người đưa cho trung tá Phả bản ghi chép.
Người này chết vì bị cây đổ trúng xe ô tô. Chắc hôm đó trời bão. Anh ta số đen thôi.
Hôm đó không mưa. – Bách phản bác. Anh đưa tay chỉ vào chiếc xe. - Nếu mưa thì lốp xe vẫn còn nguyên vết bùn khô cuộn lên. Đằng này lốp vẫn sạch nguyên. Còn những vệt nước trên vỏ xe có thể là do mưa từ hôm trước, khi xe đang đỗ.
Em cũng nghĩ thế. – Mai Thanh hưởng ứng. - Với lại, không hẳn là cái cây này bị đổ vì mục ruỗng. Anh có nhìn thấy khía ngang này không? Rất giống một vết chặt nhẹ lên thân cây. Cái cây này cũng ruỗng rồi, nhưng nếu không có sự kích đổ nhân tạo thì vẫn chưa đủ sức để gục được. Tất nhiên nêu có bão cấp 5 thì không nói.
Cô lại giàu trí tưởng tượng giống cậu Bách rồi. Cảnh sát hình sự thành phố các cô cậu chỉ giỏi lý thuyết ở trường thôi. Đây là thực tế chứ không phải truyện trinh thám. Cho dù có người muốn chặt cây để đè chết người thì cũng không thể căn đúng khi chiếc xe chạy qua rồi xô đẩy cái cây xuống được. Có khác gì trò chơi điện tử húc quái vật. – Trung tá Phả kéo dài câu cuối cùng giọng chế giễu.
Bác xem đây này. – Bách cho trôi lại tấm hình trong máy ảnh vừa chụp – Chúng tôi đã chụp lại cái này trước khi người của bác xéo nát cả khu rừng. Bác có nhìn thấy vết mảnh chạy ngang đường không? Và cả cái này nữa.
Bách rút từ túi áo ngực ra một bao nilon nhỏ đựng một mẩu thừng nhực trắng dài chừng một đốt ngón tay.
Đây là một đầu mẩu dây tôi vừa nhặt được ở bụi rậm cạnh gốc cây bên kia đường. Nó mới tinh đến nỗi tôi tưởng người ta vừa cắt ra bán sáng nay. Ai xài thứ văn minh ở nơi hoang vu này? Dùng nó để làm gì? Đơn giản lắm. Nó là đầu mẩu của một sợi dây nối liền gốc cây “sắp đổ” và một gốc cây bên kia đường. Gốc cây bên kia xế xuống này một chút chứ không thẳng hàng. Để làm gì vậy? Để khi bánh xe vướng vào dây, nó sẽ gây nên một hiệu ứng dây chuyền tự động khiến cái thân mục ruỗng đè lên chiếc xe một cách tự nhiên như ông Thiên Lôi hứng chí giáng đòn sấm sét. Tên giết người rất muốn để cái chết diến ra tự nhiên như kiểu người xẩy chân rơi xuống vực, người buồn tình bắc dây tự tử. Thế rồi tất cả những người dù hiểu biết như ông trung tá đều cho rằng đó là những cái chết tình cờ, là chuyện không may, là kết cục của một vùng đất bị nguyền rủa. – Bách nói một thôi vào khuôn mặt thuỗn ra của trung tá Phả như thể anh đang giải bài tập vật lý cho một đứa trẻ lớp sáu.
Sau một hồi im lặng như để ngẫm nghĩ nốt cái lập luận vừa rồi, trung tá Phả bậm môi lại.
Cậu nói có lý. Nhưng chẳng lẽ ở cái trang trại này lại có một kẻ giết người hàng loạt à? Nó giết người liên tiếp như thế vì lý do gì? Để tiêu khiển ư? Thế thì cái đứa ấy nên cho đi trại thương điên là vừa.
Động cơ thì vẫn chưa rõ. Còn phải chờ đợi nốt manh mối từ cái xác chết kia đã. Nhưng cho dù động cơ thế nào thì đây rõ ràng là một tên giết người tinh vi, xảo quyệt, một kẻ táng tận lương tâm đến không còn tính người.
Họ đang đứng ở một nơi như phiên bản địa ngục trong một trò chơi 3D. Một người can đảm như Mai Thanh cũng phải nép sát vào Bách. Anh cảm nhận những cơn rùng mình của cô qua làn da lạnh toát.
Anh đưa em lên nhé?
Không cần. Em phải tận mắt chứng kiến những điều này. – Cô đứng hơi tách ra, như tự thấy ngượng về sự yếu đuối của mình.
Ánh sáng từ chục chiếc đèn pin phát ra những tia tím ngắt đủ soi tỏ mọi vật và mọi HÌNH HÀI trong căn hầm mộ. Có 18 cái xác ướp khô đen trong những trang phục cổ xưa. Thời gian đã làm những nếp vải kết cứng lại như cũng muốn hoá thạch cùng xác ướp. Tóc trên đầuhọ khô bết phủ kín khung xương mặt. Dưới đất là những đồ sành sứ, đồ đồng nằm rải rác. Và ở góc cuối căn phòng, một xác chết còn khủng khiếp hơn tất cả những xác ướp trên bệ đá kia. Đó là thi thể một người phụ nữ dân tộc, khuôn mặt phù nề bầm tái và máu khô lấm lem bất kỳ phần da trần nào trên cơ thể chị ta. Đôi mắt mở trừng trừng vào đám người dám cả gan xâm phậm giấc ngủ vài trăm năm của những linh hồn trên mộ đá. Chị ta hệt như một thứ quái vật đang canh giữ hầm mộ trong những bộ phim kinh dị. Hầu hết không ai dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Sau một hồi im lặng, hộ vội vàng làm nốt công việc của mình để nhanh chóng thoát ra khỏi nơi ghê rợn này. Mùi ẩm mốc, mùi tanh của máu, mùi xác chết bắt đầu phân huỷ, mùi đá tường âm ỉ trong lòng đất tạo thành một thứ mùi tổng hợp khó gọi tên. Một thứ mùi kinh khủng của chết chóc mà chưa người nào trong số họ từng trải qua.
Cạnh xác chết có một con dao nhọn, loại dao ta cán mộc dùng để tỉa hoa quả. Bách nhặt con dao và cho vào túi đựng tang chứng. Những ánh đèn flash loé lên liên tục để chụp mọi góc độ của xác chết. Sau khi các nhân viên cảnh sát đã hoàn tất phần ghi hình tư liệu, Bách vội gỡ cái vật màu đen mà bàn tay người chết vẫn giữ khư khư trên ngực. Anh tránh nhìn lên phía trên nhưng cái cảm giác gờn gợn từ đôi mắt vô hồn vẫn làm má anh lạnh toát.
Đó là một chiếc bản đồ làm bằng da thuộc. Những đường nét thô sơ trên bản đồ được vẽ bằng hai màu mực. Ở chính giữa bản đồ là một hình chữ nhật màu đen nổi lên như một tấm bia mộ. Bách cho vật này vào một chiếc túi khác và đưa cho Mai Thanh giữ. Những người khác lấy dấu chân trên sàn và lật sấp xác chết lại để chụp vài vết thương rất nông trên lưng và cánh tay sau. Sau đó, họ đưa xác ra ngoài qua những lối rẽ quanh co khúc khuỷu trong mê cung.
Họ tạm đặt thi hài ngoài sân trước và tiếp tục lục soát toàn bộ ngôi nhà. Diên Vĩ, người dẫn đường không còn ở đó nữa. Chắc hẳn cô đã quay về trang trại. Thực không thích thú gì khi phải chứng kiến cảnh này lần thứ hai.
Những nhân viên cảnh sát chia nhau khám xét các phòng của toà nhà. Trời đã về chiều. Ngoài sân vẫn có chút ánh sáng màu vàng nhạt nhưng trong nhà phải dùng đèn pin. Các căn phòng chăng đầy mạng nhện và phân dơi. Có vài phòng còn đồ đạc lưu lại từ nhiều thế kỷ. Những chiếc hòm đựng quần áo, giường, bàn nước bằng gỗ dường như muốn đổ khuỵu mỗi khi họ đụng tay vào. Ở tầng áp mái của dãy nhà sau, họ tìm thấy vài vật dụng nầu ăn và quần áo còn mới nguyên như thể đang có người sống ở đây hàng ngày. Họ thu nốt những thứ đó và lục tục xuống thang để ra về. Người nọ nối tiếp người kia một cách cẩn thận, dụng thầm cầu mong cho những bậc thang cũ kỹ đừng có sập bất thình lình.
Khi họ tập trung hết phía sân trước, ánh nắng đã tắt hẳn. Chỉ còn một ráng đỏ hồng phía đằng tây hắt chút sáng nhợt nhạt còn sót lại của ngày tàn. Những tàn cây lá trắng nhuộm màu tím ngắt hoàn tất một bức tranh thê lương của nơi u tịch. Họ cho xác chết vào một bao đựng rồi bốn người cầm túm bốn đầu để di chuyển về trang trại. Khi họ xuống tới bậc đá đầu tiên dẫn vào cửa rừng, một tràng cưới ré lên man dại kèm theo những bóng đen vút lên từ các ô cửa sổ đen ngòm. Tiếng cười lan toả vào khu rừng tĩnh mịch, dội vào những vách núi và nhại trở lại thành những âm thanh ma quái. Bốn người đi đầu ngừng lại, những khuôn mặt bất động lộ vẻ kinh hoàng. Trung tá Phả khẽ nói.
Tôi thề với cậu, đây là lần cuối cùng tôi bước chân đến cái chốn quái quỷ này.