Mẹ em đã chuẩn bị cơm trưa, anh muốn…
Đôi lúc mọi thứ trên cuộc đời này thật đáng ngờ. – Bách dán mắt vào những hạt nước đọng lại trên viền mái hiên rồi nhanh chóng kết thành một dòng nước chảy xuống sân gạch đỏ. – Đôi lúc anh không biết nên tin vào điều gì nữa.
Nghề của mình cần phải học cách nghi ngờ tất cả.
Không phải những người đã từng là đồng nghiệp, là bạn…
Phải nghi ngờ tất cả. – Mai Thanh thì thầm. - Chị gái em đã từng không nghi ngờ chính em gái của mình, và chị ấy chết vì một niềm tin mù quáng.
Không phải như thế. Chuyện này hoàn toàn không phải như thế. – Bách gắt lên. Anh cảm thấy may mắn rằng lúc này anh không đứng trước mặt kẻ đó, nếu không, anh sẽ khó mà kiểm soát được hành động của mình. – Con người ta lọc lừa, phản trắc nhưng không thể mang tâm địa giết người, nhất là khi người đó lại là…
Hình ảnh thi thể của Huy hiện lên sau màn mưa. Nước mưa tưới lên vết thương trên cổ cậu ta khiến máu xối thành màu đỏ lợt. Huy mở to mắt nhìn anh, không phải đôi mắt trợn trừng vô cảm, mà là đôi mắt nâu ngơ ngác sau một giấc ngủ dài không mộng mị. Bách nhắm mắt lại rồi mở ra. Huy biến mất.
Anh cảm thấy váng đầu và cồn cào trong ruột. Anh đói. Anh cần một thứ gì đó lấp vào dạ dày, dù biết rằng nhai thứ gì vào lúc này cũng chỉ như rơm cỏ.
Mình đi ăn trưa. – Anh quay sang Mai Thanh. – Và sẽ tiến hành mọi việc vào chiều nay.
Anh định sẽ làm gì? Không thể triệu tập thẩm vấn thiếu tá Trịnh Hữu Bình về việc liên quan đến hai vụ án mạng, một vụ giết người triệt khẩu không thành và tội rò rỉ thông tin mật chỉ vì anh ta tham dự một bữa tiệc ở Singapore mà “tình cờ” trong đó có Tang Yi, người muốn mua một bức tượng vàng và “tình cờ” sau đó chủ nhân của bức tượng lại bị giết hại.
Anh không nói đến chuyện đó. Một người hiểu luật và điều khiển bàn cờ tỉnh táo như Bình sẽ thản nhiên mà quay chúng ta như quay dế. Nếu không thành công, mình còn phạm tội xâm phạm nhân phẩm của người thi hành công vụ không biết chừng.
Xong. Chiều nay em sẽ tiến hành. Nếu tìm ra tung tích nơi ở cuả hắn sẽ xin lệnh bắt giữ và khám xét trong vòng 24 giờ.
Bách ngồi trước màn hình vi tính, tay gõ hý hoáy mà đầu luẩn quẩn với chiếc bồn tắm đầy máu và mớ tóc dài che chiếc sẹo quái gở của Bình. Anh lắc đầu, tự nhắc mình rằng mọi việc đã có Mai Thanh lo, anh nên tập trung vào công việc trước mắt. Biểu tượng màu da cam trên màn hình lại loé sáng. Những ký tự hiện lên. Anh đã tìm được nick của một số quái nhí trong băng cướp và giờ Bách phải làm công việc chán ngắt là giả giọng một nhóc tuổi teen để chat với những đứa kia. Sau đó anh sẽ phải thuyết phục chúng gửi webcam để anh nhận diện. Đúng vào lúc trên màn hình hiện ra khuôn mặt đen choắt cấc lấc của một thằng nhóc chừng 16 tuổi, đầu cạo trọc hai bên chỉ để một túm mào gà màu đỏ ở giữa, anh nhận được cuộc gọi của Mai Thanh.
Đã tìm ra chiếc Lexus RX 300, - Giọng cô gấp gáp. – Là của một công ty cho thuê ô tô tự lái. Hắn thuê chiếc xe này được ba tuần rồi và trong ngày hôm nay sẽ hết hạn. Hắn vẫn còn chưa trả xe, nên khả năng hắn xuất hiện ở công ty thuê xe bất cứ lúc nào. Em trực ở đây và không dám rời vị trí.
Anh sẽ đến ngay.
Không, hắn biết mặt anh. Một mình em là đủ.
Mai Thanh cúp máy. Không như những vụ khác, việc bắt giữ một đối tượng tình nghi đều có tiền hô hậu ủng, lần này chỉ mình Mai Thanh đảm nhiệm. Anh hiểu, nếu thêm một người thứ tư biết việc này, gã Mắt rắn sẽ biến khỏi mặt đất một cách dễ dàng như khi gã cắt cổ Huy ngay trước mũi anh. Cửa phòng bật mở, Mạnh ào vào, miệng vẫn còn nhả khói. Bình đi đằng sau, tay lùa lên đầu chỉnh chỏm tóc theo thói quen. Bình cười nhã nhặn như thường lệ. Còn Mạnh vỗ vai anh bồm bộp.
Một mình một mặt trận, sướng nhá. Thỉnh thoảng chơi với con nít cho trẻ người ra. Cậu phá xong băng này phòng sẽ đề xuất cho cậu chuyên phụ trách các vụ quái nhí. Lần sau cứ vụ nào có trẻ con là cậu làm. - Mạnh cười ha hả.
Bách không nói gì. Đầu anh giờ chỉ còn tập trung vào một hướng duy nhất mà thôi. Bình tráng ấm, pha trà và một tách đưa cho Mạnh, một tách đặt trước mặt Bách. Anh không dám ngẩng đầu lên, sợ sẽ khó che giấu cảm xúc của mình và vì thế, khó mà kiểm soát hành vi. Anh muốn hắt tách trà nóng 100oC kia vào khuôn mặt nhũn nhặn như một công chức cổ cồn trắng. Bách đứng lên.
Các ông uống nốt tách của tôi đi, tôi chạy ra ngoài chút việc.
Mai Thanh không nói địa chỉ của công ty cho thuê xe tự lái. Anh gọi lại nhiều lần song cô không nhấc máy. Bách bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Anh tấp vào một quán cà phê và lên mạng dò tìm danh sách của tất cả các công ty cho thuê xe ô tô trong thành phố. Chỉ có hai công ty duy nhất có loại xe Lexus RX 300 cho thuê. Bách ghi địa chỉ và trèo lên xe. Trời vẫn mưa vần vũ. Chiếc áo mưa dày cộp của anh cũng không đủ ngăn làn nước lạnh ngắt đang lùa vào trong khe cổ.
Mai Thanh mặc áo mưa màu ghi xám. Cô ngồi bất động trên một hiên nhà đối diện công ty Ánh Dương. Văn phòng công ty chỉ là một ngôi nhà hai tầng với trang thiết bị sơ sài. Từ lúc ngồi ở vị trí này, suốt bốn tiếng đồng hồ,cô chưa hề nhìn thấy bóng một người khách nào đi qua cánh cửa sắt kia. Có một quán cà phê khá dễ chịu ở cách chục nhà và cô đã thử ngồi đó để quan sát, song tầm nhìn bị gốc cây cổ thụ to tướng cản lại.
Đây là một con phố nhỏ đang chờ giải toả, và ngôi nhà mà cô đang ngồi nhờ hàng hiên có vẻ như chủ đi vắng cả ngày. Mới 5 giờ chiều nhưng trời tối sẫm lại. Nơi này không có đèn đường, và cô có thể quan sát mọi vật đang di chuyển trên phố nhưng người khác khó lòng mà nhìn thấy cô.
Mai Thanh xem đồng hồ, một phút xem tới hai ba lượt. Bình thường có lẽ giờ này công ty đã đóng cửa rồi, nhưng hôm nay trời mưa nên hai cô cậu nhân viên còn nấn ná chơi nốt một vài game trên máy vi tính.
Tại sao hắn chưa đến trả xe như lịch hẹn. Hay hắn thấy động? Cùng lúc đó, cô nhìn thấy một người mặc áo mưa màu tím than đứng xế sau đống bê tông vụn ở công trường kế bên. Vì trời tối, chiếc mũ áo mưa lại sùm sụp che khuất khuôn mặt nên cô không đoán định được rằng đó là nam hay nữ, già hay trẻ. Người này rõ ràng đang quan sát cô. Có thể nào là gã Mắt rắn?
Mai Thanh định tiến về phía đống bê tông vụn thì bất chợt có một chiếc ô tô đang rẽ ngoặt từ phía đầu phố. Cô hơi chững lại. Chiếc Lexus RX 300. Nó lao như tên bắn về phía cô và phanh kít lại trước cửa công ty. Một nhân viên nam cầm ô từ trong nhà chạy ra mở cửa xe cho khách. Từ ghế lái, một gã đàn ông thấp nhỏ bước ra, hắn mở cốp xe và lấy ra hai va li hành lý. Mai Thanh hiểu rằng sau khi trả xe, hắn sẽ lên đường ra thẳng sân bay.
Gã Mắt rắn kéo chiếc va li vào trong nhà rồi vòng ra mở cửa phía bên kia cho một cô gái trẻ mặc quần soọc, áo quây, tóc ép thẳng. Hắn bước vào, đưa một số giấy tờ gì đó để làm thủ tục rồi lại quay trở ra, rút điện thoại gọi và ngó quanh, ánh chừng đang chờ một chiếc taxi. Chợt hắn khựng lại một giây rồi nhanh chóng lui vào trong. Hắn đã nhìn thấy Mai Thanh. Con cáo già đã đánh hơi thấy nguy hiểm. Không chần chừ, cô vội vã chạy sang bên kia đường.
Khi Mai Thanh vào đến cửa, gã Mắt rắn cũng bất thần vọt ra. Hắn vung nắm đấm vào mặt cô. Cô cúi thấp người xuống tránh rồi nhanh như cắt tung chân phải vào háng kẻ đối diện. Bị bất ngờ, Mắt rắn gập người lại vì đau. Mai Thanh định sáp lại gần để khoá tay hắn nhưng đột nhiên cô thấy cánh tay phải của mình nhói đau trước khi thấy một vệt sáng loé lên. Mắt rắn sử dụng vũ khí. Con dao trong tay hắn lại vung lên lần nữa. Cô nghiêng người tránh và khi đã lấy lại được thăng bằng, chỉ trong tích tắc, Mắt rắn đã biết mất sau ô cửa. Cô phóng ra theo, cánh tay phải nhói lên tận óc.
Mắt rắn đã mở cửa xe và ngồi vào ghế lái nhưng ngay lập tức bị một bàn tay lôi ra ngoài và một giây sau đó, hắn đã nằm dán xuống mặt đường lúc này đã ngập nước đến mắt cá chân. Một họng súng kề thái dương đủ để hắn nhẫn nhục vục mặt vào dòng nước đen ngòm. Phía trên, một người mặc áo mưa màu tím than đang đặt một chân lên lưng hắn. Cô gái đi cùng xe Mắt rắn cũng đã chạy được một đoạn khá xa. Mai Thanh ôm chặt vết thương và đuổi theo. Cô ta đi giày cao gót nên chẳng mấy chốc, mái tóc dài bết nước đã nằm gọc trong bàn tay của Mai Thanh. Cô rít lên,cố nén một tiếng kêu khi phải giơ cao cánh tay phải.
Quay lại đi, đồ ngựa cái, nếu như mày không muốn bóc lịch mọt gông cùng thằng bồ của mày.
Cô ta cố trì lại để thoát khỏi Mai Thanh nhưng bàn tay cô đã xiết lấy mớ tóc dài như một gọng kìm.
Từ phía đằng xa, người mặc áo mưa màu tím than đã tuột bỏ chiếc mũ.
Là đại uý Phan Đăng Bách.
Bách đã thức cả đêm để chờ đợi ngoài phòng thẩm vấn. Anh không muốn để Mai Thanh một mình. Cô đã từ chối việc hoãn thẩm vấn cũng như từ chối cho thay thế người thẩm vấn vì lý do sức khoẻ. Vết thương của Mai Thanh không nguy hiểm song mất khá nhiều máu. Mặt cô trắng nhợt, hai mắt hõm sâu. Vụ này không thuộc nhiệm vụ của Bách nên anh không biết làm gì khác hơn ngoài việc chạy ra ngoài mua cho cô một bát cháo. Lúc nhìn thấy cô lôi con bé bồ nhí của gã Mắt rắn quay trở lại, chiếc mũ đã tụt ra sau để lộ mái tóc rối bù sũng nước, khuôn mặt tái đi vì đau đớn và máu chảy loang ra ngoài vết rách trên chiếc áo mưa màu ghi, anh không nén được đã dùng mùi giày đá vào mạng sườn Mắt rắn khiến hắn tru lên thảm thiết.
Đồ khốn nạn, đồ giết người vô sỉ, tao sẽ uống rượu mừng khi mày bị nã một trăm phát đạn vào người.
Khoảng 20 phút sau khi Mai Thanh ở trong phòng thẩm vấn, một người mở cửa bước vào. Ông ta hơi chững lại khi nhìn thấy Bách. Bách cũng giật mình và sau vài giây lúng túng,anh cất lời.
Chào sếp, em …ở đây để hỗ trợ Mai Thanh…Cô ấy đang bị thương.
Ông ta đi ngang qua mặt Bách để mở cửa phòng thẩm vấn và chỉ nhìn lướt anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Khi bước đến gần cửa phòng, ông ta dừng bước và hơi quay đầu lại, giọng vẫn đều đều.
Cảm ơn cầu vì đã hỗ trợ Mai Thanh. Cậu cũng nên về nghỉ ngơi để lấy sức.
Không có gì đâu sếp. Đấy cũng là nhiệm vụ của em, em không bỏ qua bất kỳ chuyện gì liên quan đến Huy.
Bách nghiến răng lại, anh muốn ứa nước mắt như lúc ông bố nghiêm khắc của anh còn sống, ông cũng chưa bao giờ ngớt chê bai cậu con trai độc nhất của mình. Mãi đến phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, ông mới nói khẽ, mắt nhìn thẳng vào anh nhưng miệng vẫn không mỉm cười “Con trai, con là một thằng nhóc đáng tự hào. Bố đã luôn tự hào về con và sẽ mãi mãi tự hào về con như thế.” Lúc này đây anh cũng như một thằng nhóc đang tủi thân, nhưng vẫn cố ương ngạnh nhìn thẳng vào mắt con người mà anh vẫn nể sợ.
Và em sẽ bắt kẻ nào hại cậu ấy phải trả giá, cho dù hắn là BẤT KỲ AI.
Bách nghe một tiếng thở dài, tiếng bản lề cũ rít lên và tiếng đóng cửa lạch cạch. Bách thấy hai hốc mắt mình nóng lên, rồi có thứ gì đó rịn ra ngoài. Anh sang phòng bên,cố nghĩ đến chuyện khác để xua đi cảm giác mềm yếu, cố nghĩ đến tay Mạnh bá láp, nghĩ đến lũ nhóc cứ réo anh là Bách già mặc quần thời trang ống bó. Anh cố mỉm cười và thấy khoé miệng mình nhệch lên một cách khó khăn.
Đã bốn tiếng trôi qua. Mai Thanh có ra ngoài vài lần để uống nước và ăn nửa bát cháo mà Bách mua về, lặng lẽ, không hé răng nói bất kỳ lời nào. Còn Con Người Lạnh Lùng thì chưa thấy rời phòng một phút. Lần cuối cùng,Mai Thanh ra ngoài khi anh đã thiếp đi một lúc bên bàn nước, đầu óc lộn xộn đầy những hình ảnh khủng khiếp. Khuôn mặt mệt mỏi, hốc hác của cô tươi rói.
Đố anh biết em đã tìm thấy món gì nào?
Bách ngơ ngác nửa tỉnh nửa mê.
Anh chịu rồi, em lại tìm thấy một mẩu đầu lọc xì gà nữa hay sao?
Tất nhiên là cả chục bao xì gà trong va li của hắn. Ngoài con dao hắn tấn công em, trong va li còn có cả một con dao loại chuyên dụng của Nga, cán gỗ bóng, có tay cầm, lưỡi sắc đến rợn người. Cái này sẽ chuyển sang phòng giám định kỹ thuật, nhưng em chắc đến chín mươi phần trăm là nó khớp sẽ với vết thương trên cổ hai nạn nhân. Ngoài những cái đó ra, đồ đạc của hắn chỉ có ít quần áo, hai tờ hộ chiếu, một quốc tịch Mỹ, một quốc tịch Singapore đăng ký tên là Kahlil Tan, một thẻ tín dụng American Express và rất ngạc nhiên là tay này lại xài một đống mỹ phẩm dành cho nam.
Thế mà hôm trước hắn vu cho anh là gay đấy. – Bách hơi thất vọng. Những gì mà Mai Thanh vừa thông báo chẳng hé mở thêm chút thông tin nào dẫn tới điều mà họ đang cần. – Hắn khai thế nào?
Đúng là một thằng giết thuê chuyên nghiệp. Hắn tỉnh queo như đang đàm phán hợp đồng ấy. Tất nhiên chứng cớ đã rõ ràng rối. Nếu hắn sống ở thời còn máy chém thì sẽ được tận hưởng cảm giác bị cắt cổ là thế nào.
Đừng nhắc đến từ ấy nữa. – Bách hơi nhăn mặt –Có thế thôi sao?
Thế thôi. Hắn từng sống ở Việt Nam đến năm mười tuổi thì sang Mỹ định cư.
Bách thở dài. Mai Thanh nheo mắt.
Thứ tuyệt với nhất lại không nằm ở hắn mà ở chỗ cô bồ. Em tìm được một mở ảnh trong điện thoại di động của con bé. Thử đoán xem, em tìm thấy ảnh gì nào?
Ảnh sex à?
Mai Thanh lườm anh.
Tất nhiên là cũng có vài cái, chụp con bé kia với gã Kahlil Tan, nhưng có một cái ảnh…chụp ba người đàn ông và ở giữa là một đứa con gái khác, không phải con bé này. Có vẻ như họ đang ở trong một quán karaoke và say sưa đến nỗi hoàn toàn không để ý gì đến người chụp. Nếu không, chắc chắn tấm ảnh đã bị xoá đi rồi.
Chụp ai? – Bách nóng ruột.
Kahlil Tan, thiếu tá Trịnh Hữu Bình và…Phạm Văn Sương, người từng mời anh đến dự lễ khánh thành ở Trại Hoa Đỏ.
Bách chới với, anh há hốc miệng như xem phần cuối một bộ phim gay cấn.
Anh không ngờ phải không? – Mai Thanh nheo mắt.
Ừ, quá bất ngờ. – Bách nuốt nước miếng một cách khó khăn. – Nhưng ngần ấy cũng chẳng buộc tội được hắn đâu. Thằng Sương không chỉ mời anh mà còn mời cả Mạnh, Bình, Giang, Quyết nữa. Sau vụ đó, chúng kết thân với nhau thì có gì là lạ. Quen nhau, bù khú với nhau chẳng có gì sai luật cả.
Không, điện thoại của con bé là loại đời mới nhất. Khi chụp ảnh có lưu lại cả ngày tháng. Thời điểm đó trước lễ khánh thành một tháng, và hai tuần trước khi thiếu tá Đỗ Quang Huy bị sát hại.
Bách cảm thấy nghẹt thở. Không phải cảm giác chiến thắng. Không phải cảm giác mừng rỡ vì sắp trả được hận cho bạn. Không phải cảm giác bị phản bội. Anh thấy đầu mình như một quả bóng rỗng vừa bị xì hơi sau khi bị bơm quá căng. Mãi vài phút sau, anh mới có thể phát ra thành lời.
Bây giờ thì có thể rút bẫy sập được rồi. Kẻ nào ăn vụng quả, kẻ đó sẽ phải giấu hột đi.