Bách đến trước tận nửa tiếng, lo rằng đang ngày nghỉ cuối tuần, nhà hàng này sẽ hết chỗ. Anh đặt một phòng riêng biệt tận cuối dãy. Đây là quán ăn quen thuộc của các nhà tài phiệt ưa làm điều bí mật, nên cánh cửa phòng được thửa bằng loại gỗ dày cộp như cấm cung. Anh yên tâm câu chuyện trao đổi sẽ không bị ai để ý.
Khi kim phút nhích sang khấc thứ 15, cửa phòng hé mở và Mai Thanh bước vào, khẽ khàng như vào phòng hội thảo, liền sau cô là nhân viên phục vụ trong trang phục kimono Nhật Bản, nhưng tóc lại quăn tít xoã dài xuống lưng. Cô ta bày lên bàn hai bát súp tảo biển rồi đi lùi ra phía cửa. Tất nhiên cô ta nghĩ rằng họ là một đôi sắp cưới đang cần không gian thư giãn cuối tuần. Mai Thanh đi ngay vào chủ đề chính.
Có vài manh mối, nhưng càng thêm thông tin càng rối như ma trận.
Khoan đã, chuyện ngày hôm qua thế nào? Em làm anh lo lắng…
Kẻ giấu mặt tấn công em và kẻ mình đang truy tìm là một. Lần này hắn cũng để lại nửa điếu xì gà hút dở trên mặt đất. Cả tối hôm qua ba mẹ em cứ rền rĩ về việc em bỏ cơm tối để vác đèn pin đi tìm…rác ngoài ngõ. – Mai Thanh mỉm cười như thể chuyện tối qua chỉ là một cú va quệt nhẹ trên đường phố. - Việc này chỉ càng khẳng định rằng “con mồi nội gián” của chúng ra đã sợ mất mật nên làm càn. Tuy nhiên manh mối quan trọng nhất mà mình đang nắm giữ thì hắn lại mù tịt.
Nguy hiểm quá. – Bách thở dài. - Vụ này lẽ ra ông ấy không nên giao cho em đảm nhiệm.
Em sẽ không sao…Hôm qua…em đã nhìn thấy chị ấy. - Giọng Mai Thanh trở nên run rẩy.
Ai? – Bách ngạc nhiên.
Chị gái em. Chị ấy hiện ra giữa đường và ngăn em lại. Chỗ chị ấy đứng đúng vị trí mà tên kia đang nấp.
Em…
Mà cũng có thể do em tưởng tượng ra. – Mai Thanh thoắt thay đổi giọng như thể chợt nhận ra rằng sẽ không ai tin vào câu chuyện mơ hồ của cô. – Mình vào việc nhé. Đầu tiên là về tung tích nguồn xì gà Bolivar Beliconos Finos. Em đã tìm hiểu ở tất cả các cửa hàng nhỏ lẻ bán thuốc lá ngoại và điều tra mọi nguồn hàng xách tay, nhưng từ năm 2005 đến giờ mới chỉ thấy xuất hiện ba gói Bolivar, đều của người được biếu nhưng không dùng đến nên sang tên lại.
Điều đó khẳng định tên này có nguồn cung cấp xì gà từ nước ngoài. Phần nhiều, hắn đã từng có thời gian rất lâu sống ở hải ngoại, và rất có thể là từ khu vực châu Mỹ.
Em biết, đã tiếp cận hồ sơ của tất cả những đầu mối từng sống lưu vong bên nước ngoài nhưng không thấy có người nào có thói quen hút xì gà. Có thể hắn chưa để lại bất kỳ dấu ấn nào trong hồ sơ lưu của cảnh sát. Giới ngầm cũng không hề biết một thằng con lai nào chuyên khư khư điếu xì gà. Em cho rằng hắn là của hiếm mà thậm chí ngay cả những tên đầu sỏ cũng chưa được nhìn mặt, chỉ chuyên đánh quả lớn cho các đại gia.
Thứ hai?
Một người bạn của Lý Minh Văn cho biết một tuần trước khi ông này bị sát hại có một người quốc tịch Singapore đến dạm mua bức tượng Phật vàng. Hai người ăn tối với nhau thân tình tại nhà riêng của Lý Minh Văn, có cả ông bạn này tham gia. Ông khách người Sing được tham quan toàn bộ gallery của Lý Minh Văn nhưng trước sau vẫn chỉ để ý đến bức tượng Phật. Dĩ nhiên Lý Minh Văn không bán. Theo ông bạn kia thì trước đây cũng đã nhiều người hỏi mua bức tượng nhưng bị từ chối. Người kia đã trả đến 4 triệu USD mà chủ nhà vẫn lắc đầu.
Trời, trị giá của bức tượng chưa được ghi chép trong hồ sơ. Mà sao một thông tin vừa quan trọng vừa đơn giản như vậy mà giờ này mới được để mắt tới.
Vì ông bạn quý hoá kia đi nghỉ dưỡng ở Châu Âu đến tận hôm kia mới về. Ông ta khẳng định rằng trước khi người khách ra về, còn nói với Lý Minh Văn một câu “Ông sẽ hối hận vì điều này”. Cả Lý Minh Văn và ông bạn đều là người gốc Hoa nên họ thông thạo tiếng Quan Thoại.
Tất nhiên, chẳng còn thông tin nào thú vị hơn. Và bây giờ thằng ngoại quốc kia đã mất dạng?
Anh đoán đúng, nhưng không phải sau khi bức tượng bị đánh cắp, mà hắn đã lên máy bay về nước ngay sau bữa ăn tối đó. Trong kho dữ liệu của Cục Quản lý xuất nhập cảnh có lưu tên Tang Yi, tay Tang này nhập cảnh vào Việt Nam tổng cộng 7 lần kể từ năm 2000 đến giờ. Mỗi lần không quá một tuần, đều cư trú ở khách sanj Hilton. Nhân viên khách sạn cho biết lần gần đây nhất hắn không tiếp bất kỳ ai trong phòng hay tại sảnh.
Rất có thể bên Interpol có lưu hồ sơ của Tang Yi.
Nhưng nếu họ để mắt tới thì có thể chúng ta mất vụ này. Nếu họ tìm ra manh mối của đường dây buôn lậu cổ vật đa quốc gia thì sẽ phá được vụ Lý Minh Văn, song việc này như con dao hai lưỡi, vụ thiếu tá Đỗ Quang Huy sẽ chìm trong bóng tối.
Bách rùng mình. Một con người bằng xương bằng thịt hoá thành tro bụi mà bí mật về cái chết của họ cũng vĩnh viễn bị chôn vùi. Anh nếm một thìa súp đã lạnh ngắt rồi trầm ngâm.
Anh có chút mối quan hệ với Phó Chánh văn phòng Interpol, thực ra ông ta là người quen của Huy, coi cậu ấy như con đẻ. Nếu Interpol không có chút dữ liệu nào thì họ có thể nhờ sự giúp đỡ của ASEANAPOL.
Ơn Chúa, em không biết phải cảm ơn anh thế nào. – Mai Thanh chớp mắt rồi rất nhanh, ăn hết sạch bát súp trên bàn.
Cô nhân viên phục vụ bàn bưng vào một khay sushi đầy màu sắc nhìn muốn ứa nước miếng. Họ ăn rất ngon miệng những món ăn đẹp mắt trên bàn. Đúng lúc đó, Bách thấy màn hình trên điện thoại bật sáng. Số máy lạ.
Bách đấy à? - Giọng bên kia quê kệch và thân mật hệt một ông chú họ của Bách gọi lên từ quê nội.
Vâng. – Bách ngập ngừng.
Tôi, Phả đây.
Bách lờ mờ nhớ ra khuôn mặt cục mịch, thân thiện của ông trung tá ở Trại Hoa Đỏ.
À, chào anh, anh khoẻ không?
Khoẻ như lực sỹ, tôi có tin cho cậu đây?
Vậy à, anh nói đi? – Bách mừng quýnh.
Chúng tôi đã chuyển chiếc khăn treo cổ nạn nhân sang phòng giám định. Kết quả là chỉ có dấu vân tay của nạn nhân,ngoài ra không còn bất cứ dấu vân tay lạ nào khác. Như vậy có thể kết luận nạn nhân tự treo cổ.
Bách chán nản đến muốn cúp máy mà không cần một câu chào xã giao, nhưng anh vẫn đáp lại cho phải lẽ.
Rất cám ơn sự tận tình của anh. Nếu cần có thông tin gì thêm, mong anh giúp đỡ.
Không có gì, được giao lưu với các cậu chúng tôi hân hạnh quá đi chứ. Mà này, Tết năm nay có rảnh xuống đây ăn nhậu với anh em. Chỗ chúng tôi có đặc sản Túm chuối hoa rừng, lúc nào cũng sẵn sàng để đãi cậu.
…
Tết này thằng em mà tôi đã kể với cậu cũng về phép, nó với cậu cùng tuổi, chắc chắn là…
Bách ù cả tai, anh còn đang tính cách để chen vào cuộc độc thoại nồng nhiệt của ông trung tá già nhưng đầu dây bên kia đột ngột ngắt. Anh áng chừng sóng điện thoại yếu. Cũng là may. Mai Thanh đang nhăn nhó vì nhỡ tay phết quá nhiều mù tạt. Cô lúng túng.
Chuyện ở Trại Hoa Đỏ thế nào?
Bách tròn mắt.
Sao em biết?
Biết gì cơ? – Mai Thanh ngơ ngác. – Em chỉ vừa nhớ lại câu chuyện li kỳ mà bữa trước anh kể.
Còn li kỳ hơn nữa. – Bách thở dài.
Sao?
Tối qua bà chủ của Trại Hoa Đỏ vừa gọi cho anh…Cô ấy kể về một hồn ma mà cả cô ấy và con trai đều chứng kiến.
Vậy sao? – Mai Thanh tỏ vẻ đặc biệt quan tâm. - Đầu đuôi câu chuyện thế nào?
Anh thật sự không biết. Nhưng cô ta có nhắc đến “bóng ma” mà bé Bảo đã nhìn thấy trong một ngôi nhà cổ nào đó trong rừng, trên người có hàng chục lỗ thủng…
Màn hình điện thoại của Bách lại sáng lên, số vừa rồi, trung tá Phả. Nhìn thấy số máy, anh chết sững đến nỗi chuông réo liên hồi và Mai Thanh phải giục giã nhưng anh vẫn ngồi yên. Không phải vì ngán ngẩm với những câu chuyện bất tận của ông già, mà bất chợt, hình ảnh trung tá Phả làm gợi lại câu chuyện ông ta đã kể lúc cả nhóm đang kiểm tra hiện trường xung quanh cái chết của Di: Hơn hai mươi năm trước, một tù nhân trốn trại đến ẩn náu tại bản này là Trại Hoa Đỏ, anh ta đã bị một “bóng ma” làm cho khiếp vía đến mức chấp nhận quay vào tù còn hơn được tự do. Bóng ma đó cũng có những lỗ thủng trên người hệt như lời tường thuật của Vĩ. Có phải đó là một câu chuyện hoang đường khiến dân bản đều khiếp sợ? Ai đã dựng lên câu chuyện đó? Nhằm ý đồ gì? Và câu chuyện của Diên Vĩ, chắc chắn không phải là sự thật (anh không bao giờ cho phép mình tin vào một câu chuyện siêu thực kiểu ấy), vậy thì thứ mà cô ta và cậu con trai nhìn thấy là cái gì? Phải chăng họ đã bị một thứ bùa mê đặc trị của dân bản khiến cho ảo giác nảy sinh? Mà biết đâu đúng như trung tá Phả nói, cô ta đã dựng nên câu chuyện này? Nếu cô ta làm thế thật, thì nhằm mục đích gì đây?
Bách đặt tiền lên chiếc khay sơn mài để thanh toán và lặng lẽ rời khỏi phòng ăn. Mai Thanh đã đi từ cách đây nửa tiếng. Họ đã thoả thuận phải hết sức cẩn trọng để đảm bảo an toàn cho cả đôi bên, tránh lặp lại sự cố đáng tiếc tối hôm qua một lần nữa. Không khí bên ngoài ngột ngạt như trong một chiếc lò nén khổng lồ. Bách loay hoay đội mũ bảo hiểm và tra chìa khoá vào ổ. Một cậu bé bán báo rong ngay lập tức trờ tới.
Chú mua cho con tờ báo.
Nếu là vào lúc khác, Bách đã tủm tỉm cười “Tao đang có một ổ thông tin trong bụng đây cậu bé ạ”, rồi móc túi quần cho thằng bé một tờ bạc mà không thèm cầm tờ báo lá cải chứa đầy tin giật gân. Nhưng anh đang luẩn quẩn với hàng trăm câu hỏi, và theo ý nghĩ, những hình ảnh lần lượt hiện lên, lúc thì Lý Minh Văn với vết thương nứt toác trên cổ, lúc thì cậu bạn quá cố của anh ngâm trong bồn nước sủi bọt đỏ ngầu và chen vào đó là thân hình lủng lẳng của Di trên vách đá. Anh quay xe, suýt tí nữa thì húc vào thằng bé.
Nó thất vọng lùi ra sau nhìn ông khác tiềm năng nổ máy xe rượt xuống lòng đường. Bất thần, Bách đỗ khựng giữa phố vì một hình ảnh nữa lại vọt qua như ánh chớp, xen lẫn những hình ảnh khủng khiếp vừa rộ lên trong đầu. Bách ngoảnh lại vẫy thằng bé đang đứng thần mặt ôm xấp báo đựng trên một tấm bìa các tông.
Lại đây nhóc.
Thằng nhỏ mừng quýnh phóc tới như một con sóc.
Chú mua báo Công an hay An ninh? Đều có tin về vụ ông già bảy mươi hiếp dâm cô ô sin mười lăm tuổi, cả loạt phóng sự dài kỳ về yêu quá hoá rồ,thất tình nên chặt người yêu thành bảy khúc..
Thấy khách hàng có vẻ thờ ơ vớ những thông tin nóng hổi, nó tiếp tục tiếp thị.
Hay chú mua Tờ Phụ nữ này về cho cô đọc, có tin bà xã đánh ghen cắt của quý của đức ông chồng đấy. - Thằng nhóc cười toe phô hàm răng vừa thưa vừa xỉn.
Bách không nói gì, vội vàng tìm hình ảnh mà anh vừa lướt thấy. Bách rút tờ Tia sáng, anh xoay dọc tờ báo để nhìn cho rõ. Bức ảnh in trên trang nhất, vì báo ít đất, tin nóng lại nhiều nên nó chỉ chiếm vỏn vẹn một vị trí khoảng 4x6cm. Bình thường để xuôi hình chụp, quan sát kỹ ở cự ly thật gần cũng chưa chắc nhận ra người trong tấm ảnh, huống hồ Bách chỉ lướt qua chưa đầy nửa giây. Anh nhận ra nó bằng cách gì, một thứ giác quan thứ sáu chăng? Câu hỏi này mãi về sau anh vẫn chưa tự lý giải được, nhưng giờ đây, bức ảnh đã nằm ngay ngắn trước mặt anhm chân dung một đứa bé trai có khuôn mặt trạc tám tuổi nhưng bờ vai nhỏ thó tựa của trẻ lên năm. Đôi mắt nó đăm chiêu như người đã trưởng thành song nét mặt ngơ ngác đến kỳ cục. Mái tóc thằng bé lưa thưa cháy nắng, nước da đen nhẻm. Bên trên bức ảnh, ngoài tựa đề “Cầm thú trong lốt cha mẹ”, còn có phần chapeau đại ý nói rằng đây là một đứa trẻ bị cha mẹ nuôi ngược đãi.
Bách lật trang trong, bài báo chỉ chiếm một phần tư trang, song có một thông tin đáng chú ý: Nạn nhân nói năng không thông thạo, không biết đọc biết viết. Qua điều tra, cậu bé tội nghiệp từng sống trong trại trẻ mồ côi và được một cặp vợ chồng chủ tiệm vải không có con xin về làm con nuôi.
Bách giở lại tấm hình ở trang nhất, một nốt ruồi tức cười trên sống mũi cậu bé. Thời gian và sự đối xử tàn tệ đã làm gương mặt trong tấm ảnh thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên những nét cơ bản đủ để nhận ra một con người. Bách xem lại địa danh mà bố mẹ nuôi của cậu bé cư trú, đó là một thị trấn sầm uất nằm ở tận miền Trung. Anh cất tờ báo cẩn thận vào cốp xe rồi rút tiền trả thằng nhóc bán báo đang đối chân nọ chân kia vẻ sốt ruột. Khi nó đưa tiền trả lại anh, anh xua tay rồi phóng vụt đi, sau khi nháy mắt vẻ đồng loã.
Cậu marketing khá đấy, ông nhóc.