Bầu trời đêm bị mái hiên giãn cách quá gần cắt thành một mảnh vải đen không lớn.
Hôm nay ánh sao thật sáng, giống như thợ may dùng kim tuyến may chút hoa ở trên miếng vải đen, thực sự rất dễ nhìn.
Nơi này là thiên điện sâu nhất trong Ly cung, cũng là chỗ ở của Trần Trường Sinh.
Hắn lúc này đang dùng cơm, Cẩu Hàn Thực ở bên tương bồi.
Thu Sơn Quân ở lại Ly sơn, Thất Gian cũng không được phép theo Chiết Tụ đi phương bắc.
Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Bạch Thái đã đi tiền tuyến.
Cẩu Hàn Thực thì bị hắn giữ lại.
Một bữa cơm rất đơn giản kết thúc, An Hoa mang theo giáo sĩ cầm hồ sơ mới vừa đưa tới, theo thứ tự đặt ở trên bàn trước người Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực.
Thiên điện không có bất kỳ thanh âm, chỉ có nước chảy tí tách.
Chậu thanh diệp kia không biết đã đi nơi nào.
Không biết qua thời gian bao lâu, Cẩu Hàn Thực ngẩng đầu lên, đưa tay chà xát gương mặt có chút mỏi mệt.
An Hoa đứng hầu ở bên đưa lên khăn lông nóng hổi đã sớm chuẩn bị từ trước.
Cẩu Hàn Thực hơi ngây ra, nhẹ giọng nói tạ ơn sau đó nhận lấy khăn lông lau mặt.
Trần Trường Sinh cũng kết thúc công việc, An Hoa vội vàng đi tới.
Một lát sau, hắn cùng với Cẩu Hàn Thực bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện với nhau, trao đổi cách nhìn của nhau, đối với mấy hồ sơ này tiến hành phân tích.
Bọn họ đưa ra ý kiến, ở trong thời gian ngắn nhất đưa đến trong hoàng cung, cùng Hoàng Đế Bệ Hạ tham khảo.
Đồng thời, phương diện Trích Tinh học viện cũng sẽ cung cấp một phần ý kiến.
Hoàng Đế Bệ Hạ sẽ cùng Tể tướng đại nhân, Thượng thư chư bộ cùng bàn, đưa ra kết luận cuối cùng.
Hiện tại Đại Chu vương triều, tất cả mọi thứ đều đang tiến hành vây quanh cuộc chiến tranh này.
Về phần triều chánh sự vụ bình thường, dân sinh các châu quận còn lại đều giao cho Mạc Vũ.
Không thể không nói, Hoàng Đế Bệ Hạ tín nhiệm Mạc Vũ vô cùng.
Mà từ phản ứng của quần thần những ngày qua đánh giá, nàng không hề cô phụ phần tín nhiệm này cùng với sự dạy dỗ của Thiên Hải Thánh Hậu năm đó.
Cuộc sống như thế đã kéo dài mấy ngày, Cẩu Hàn Thực vẫn còn có chút không thích ứng.
Tỷ như tại sao khăn lông An Hoa đưa tới nóng như vậy, chẳng lẽ tay nàng không sợ bỏng ư?
Hắn là người rất tỉ mỉ, đã sớm chú ý tay An Hoa quả thật không hề bị thương.
Thêm nữa là tại sao Ly cung nhận được chiến báo nơi tiền tuyến thậm chí còn nhanh hơn so với quân bộ?
Nhất là những tin tức trọng yếu, tiền tuyến vừa phát sinh, Ly cung bên này đã biết rồi.
Điều này làm cho Cẩu Hàn Thực không cách nào hiểu nổi.
Nếu đem ra so sánh, thủ đoạn của Ma tộc cũng sẽ không để cho hắn cảm thấy quá mức giật mình.
"Phong thư thứ bảy của Thanh Diệu Thập Tam ti gửi về, xác nhận trái tim của binh lính Ma tộc sưng tấy đầy máu, so trạng thái bình thường lớn gấp đôi."
Hắn nói với Trần Trường Sinh: "Chúng ta suy tính không sai, bọn họ dùng dược vật thôi phát lực lượng, đồng thời phá hủy lý trí, không hề còn bản năng sợ chết nữa."
Trần Trường Sinh nói: "Có giải dược hay không?"
Lời này mới ra khỏi miệng, hắn đã lắc đầu, biết mình hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
Cho dù có thể tìm được giải dược, cũng không có cách nào để cho mấy chục vạn Ma tộc binh lính cấp thấp cam tâm tình nguyện uống vào.
Nếu như hắn và Cẩu Hàn Thực suy luận không sai, loại dược vật mà Ma tộc sử dụng, thật ra thì đến từ Nhân tộc.
Vạn năm trước, Trường Sinh tông từng ngự sử rất nhiều yêu bộc, nghe nói có chút trưởng lão tính tình cổ quái lại vô cùng thiên tài, rất thích dùng yêu bộc để nghiên cứu Yêu tộc cuồng hóa, không biết cuối cùng bọn họ có nghiên cứu được gì hay không, nhưng sáng tạo ra một loại dược vật có thể kích thích tiềm năng, cưỡng ép cuồng hóa.
Loại dược vật này dược tính vô cùng mãnh liệt, sử dụng một lần sẽ bị vỡ tim mà chết, không có bất kỳ ngoại lệ, cho nên rất nhanh đã bị Trường Sinh tông phong vào cấm địa.
Hiện tại loại dược vật mà Ma tộc sử dụng, cùng đạo điển ghi lại dược vật của Trường Sinh tông kia vô cùng tương tự.
Liên tưởng đến sự thực Trường Sinh tông cùng Ma tộc âm thầm cấu kết, chân tướng ngay ở trước mắt.
Cũng may Trường Sinh tông xuống dốc rồi, hai mươi năm trước lại bị Tô Ly giết một lần.
"Ma tộc số lượng vốn không bằng chúng ta, hiện tại hai ba tên binh lính Ma tộc mới có thể đổi lấy một người phe chúng ta."
Trần Trường Sinh nói: "Làm như vậy cảm giác quá mức điên cuồng, không có đạo lý."
Cẩu Hàn Thực nói: "Hợp lý hay không thì phải xem cụ thể tình thế, Ma tộc cấp thấp mặc dù rất trọng yếu đối với chuyện phồn diễn sinh sôi của Ma tộc, hiện tại chết quá nhiều, lâu dài mà nói sẽ ảnh hưởng đến tiền cảnh của Ma tộc, nhưng bọn hắn bây giờ trước tiên nghĩ chính là muốn sống sót, nếu như có thể đem chúng ta dọa lùi, cho dù Ma tộc cấp thấp chết bốn phần năm, chỉ sợ bọn họ cũng nguyện ý thừa nhận."
Trần Trường Sinh nghe vậy thì trầm mặc.
Tiền tuyến chiến báo miêu tả thế cục quả thật có chút khó giải quyết. Chiến tranh vừa mới bắt đầu, Ma tộc đã bày ra hình thái quyết chiến, mặc dù không có cường giả xuất động, nhưng nghĩ tới hình ảnh mấy chục vạn binh lính Ma tộc không muốn sống xông lên phía trước, dù là ai đều sẽ cảm giác có chút kinh hồn táng đảm.
Ở trước công kích điên cuồng, tự sát của binh lính Ma tộc, quả thật có rất nhiều Nhân tộc binh lính không chịu nổi, ở trên một vài chiến trường áp lực lớn nhất, thậm chí phát sinh sự kiện hỗn loạn bỏ chạy, nếu như không phải là lúc ấy Lăng Hải chi vương mang theo Quốc Giáo kỵ binh vừa lúc đi ngang qua, liên tiếp giết một trăm người, có thể còn không cách nào trấn áp xuống.
Nếu như Ma tộc muốn dùng loại phương pháp này để dọa lùi quân đội của Nhân tộc, ít nhất là làm Nhân tộc quân đội khí thế giảm sút, như vậy không thể không thừa nhận bọn họ đã thành công.
Lương Hồng Trang có cách nhìn như vậy, Cẩu Hàn Thực cũng thế, chỉ bất quá hắn nghĩ xa hơn một chút so với Lương Hồng Trang.
"Ta không biết đây là kế hoạch của Ma Quân hay là thủ đoạn của Hắc Bào, nhưng rất rõ ràng, mục đích trọng yếu của đối phương chính là muốn mài mòn."
Cẩu Hàn Thực đứng dậy, nói: "Hắn muốn mài mòn dũng khí, tinh lực còn có tối trọng yếu là thời gian của chúng ta."
Một bức thanh quang ngưng tụ thành bản đồ, trên không trung rủ xuống.
Hắn dùng ngón tay ở trên địa đồ vẽ ba đường, nói: "Từ trọng điểm công kích của đối phương cùng thời gian dời đi đến xem, mục tiêu của bọn họ vô cùng rõ ràng, đó chính là muốn dùng ba lần công kích như thủy triều này, dùng hơn ba vạn dặm thảo nguyên cùng sinh mệnh, đổi lấy đầy đủ thời giờ."
So với kế hoạch lúc đầu, Nhân tộc đại quân đã chậm mười bảy ngày.
Nếu như từng bước chậm xuống như vậy, Nhân tộc đại quân cho dù có thể đánh bại tầng tầng phòng ngự của Ma tộc, cuối cùng đi tới Tuyết Lão thành, chỉ sợ cũng đã là mùa đông.
Đây sẽ là cục diện hiểm ác nhất không cách nào tưởng tượng.
"Chúng ta phải làm gì?" Trần Trường Sinh hỏi.
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một chút, nói: "Dựa theo kế hoạch sớm định ra là tốt rồi."
Trần Trường Sinh có chút không giải thích được, nói: "Cứ xem như không có gì phát sinh cả ư?"
"Trên thực tế quả thật không có gì phát sinh, chúng ta cũng biết Ma tộc tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà chống cự."
Cẩu Hàn Thực nói: "Ngược lại trong mắt của ta, bất kể đây là kế sách của Ma Quân hay là Hắc Bào, cũng đã phạm vào sai lầm lớn, đại chiến nhiều năm ngưng nghỉ, đại quân tiền tuyến của chúng ta có ít nhất một nửa cũng không có trải qua chiến trường, lần này Ma tộc thế công xâm lướt vội vàng, vừa lúc trở thành một lần khảo nghiệm, một lần mài luyện, đem bọn họ biến thành lão binh chân chính."
Trần Trường Sinh nói: "Khảo nghiệm cùng mài luyện như vậy thật rất khó vượt qua."
Cẩu Hàn Thực nói: "Nếu như ngay cả cửa ải này cũng không qua nổi, làm sao có thể nói đánh hạ Tuyết Lão thành được?"
Trần Trường Sinh nói: "Cho dù có thể qua cửa ải này, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều tổn thất không ngờ tới."
"Đúng vậy, lần này sẽ chết rất nhiều người, có thể là người quen biết của chúng ta, là người trong mắt chúng ta không nên chết sớm như vậy."
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói: "Nhưng ai cũng đều phải chết, chúng ta cũng sẽ đi tới đó, chúng ta cũng sẽ chết, cho nên, xin bình tĩnh."
Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh ao nhìn bầu gỗ bị nước chảy cuốn đi đảo vòng quanh, nghĩ tới chậu thanh diệp kia, nhớ tới hình ảnh mười mấy năm trước Giáo Hoàng sư thúc ở phế tích Nam Thành ôm thanh diệp cùng Thánh Hậu nương nương khổ chiến, trầm giọng nói: "Ta không muốn ở lại kinh đô."
"Không được."
Cẩu Hàn Thực không chút do dự.
Trần Trường Sinh nói: "Nếu sớm muộn sẽ phải đi, sao không đi sớm?"
Cẩu Hàn Thực nói: "Ngươi là Giáo Hoàng, liền cần ở lại kinh đô, để định dân tâm, chỉ có thời điểm chúng ta có thể thấy được Tuyết Lão thành, ngươi mới có thể rời đi."
Thời điểm có thể thấy Tuyết Lão thành, chính là thời điểm quyết chiến cuối cùng.
Trần Trường Sinh khi đó rời đi kinh đô, mới sẽ không để cho tín đồ cùng dân chúng lo lắng cho chiến cuộc, mà càng tăng thêm tín niệm tất thắng.
Đây là sắp đặt đã tạo thành định luận, hoặc là nói, đây là chuyện trước lúc khai chiến cũng đã thương nghị xong xuôi.
Thời điểm Nhân tộc đại quân đánh vào Tuyết Lão thành, Trần Trường Sinh sẽ ở hiện trường, mà không phải Hoàng Đế Bệ Hạ.
Hồ sơ được giáo sĩ khiêng đi, ý kiến phương lược dùng tốc độ nhanh nhất đưa ra khỏi Ly cung, đưa đến hoàng cung.
Cẩu Hàn Thực nhận lấy khăn nóng An Hoa đưa tới, nói tạ ơn, đắp ở trên mặt, giảm bớt một chút mỏi mệt.
Khi hắn mở mắt ra, phát hiện Trần Trường Sinh đã đi.
Chợt có kiếm thanh truyền đến.
Cẩu Hàn Thực đi tới ngoài thạch thất.
Trần Trường Sinh lẳng lặng đứng ở bên trong.
Trong thạch thất không có kiếm.
Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Cẩu Hàn Thực cảm thấy được tâm tình của hắn khác thường, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Trường Sinh nói: "Lương Hồng Trang đã chết."
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt kinh ngạc: "Lương Hồng Trang?"
Trần Trường Sinh nói: "Đúng vậy, là một người ta quen biết."