Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 54: Phong cảnh cựu tằng am

Từ Hữu Dung ở bên kia thạch bích tu hành có thể đang ở thời khắc mấu chốt, bất kỳ quấy nhiễu nào từ ngoại giới cũng vô cùng nguy hiểm.

Trần Trường Sinh quả thật không thể làm gì, nhưng hắn cũng không rời đi, ở trước thạch bích lặng yên đứng thời gian rất lâu.

Ban đầu là bởi vì tưởng niệm cùng với một chút tình cảm cực kỳ phức tạp khác, sau đó là bởi vì hắn sinh ra chút ít linh cảm xấu.

Nói đến thôi diễn tính toán, trừ Ma tộc quân sư Hắc Bào, Thiên Cơ lão nhân đã chết, sư phụ của hắn Thương Hành Chu, tiếp theo hẳn là Từ Hữu Dung.

Trần Trường Sinh không có mệnh tinh bàn, chưa từng học thôi diễn tính toán, nhưng hắn đã đi theo Tô Ly học qua Tuệ Kiếm.

Từ ý nào đó mà nói, Tuệ Kiếm cũng là một phương pháp thôi diễn tính toán.

Hắn nhìn lại một lượt, nhìn tới ở Tùng Sơn quân phủ nhận được lá thư này.

Tiếp theo là Hán Thu thành, Vấn Thủy thành, Phụng Dương thành.

Nam Khê trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thánh Nữ phong rõ ràng vẫn yên lặng như vậy, tựa như nàng trước kia từng nhắc tới trong thư.

Tựa như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiếu Trương quả thật không thể đi vào Thánh Nữ phong.

Cảm giác của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nếu như nàng tiếp tục bế quan ở trong thạch bích, có thể sẽ gặp phải một vài vấn đề.

Hắn không cách nào trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, hắn phải biết rõ ràng vấn đề mà nàng gặp phải đến từ chỗ nào.

Vấn đề kia không có bên kia thạch bích, mà hẳn là ở bên ngày thạch bích.

Hắn chỉ cần tìm ra vấn đề kia, sau đó giải quyết nó, Từ Hữu Dung sẽ không phải chịu bất cứ uy hiếp gì.

Rốt cuộc là vấn đề gì lại ảnh hưởng đến Từ Hữu Dung ở bên kia thạch bích?

Phải biết rằng vô luận là Đồng cung hóa thành thanh đằng, hay là trên thạch bích trận pháp vô cùng cường đại, cũng có thể bảo đảm nàng không phải chịu thương tổn từ phía ngoài.

Trần Trường Sinh rời khỏi thạch bích, đi tới vách núi.

Đồng giang đang chảy trên bình nguyên phương bắc, từ địa phương cực cao xa trông qua, cực kỳ quanh co.

Bị tà dương chiếu rõi, giống như là kim tuyến bị một vị tiểu thuê thùa mệt mỏi sau giờ ngọ tùy ý ném trên bàn.

Hình dung như vậy, từng xuất hiện trong thư hơn hai năm trước Từ Hữu Dung gửi cho hắn.

Khối đá xanh bên vách đá này, nàng cũng đề cập tới trong thư, nàng thích ngồi ở đây để ngắm phong cảnh.

Trần Trường Sinh ngồi xuống vách đá, nhìn ngắm phong cảnh xinh đẹp này.

Phong cảnh cựu tằng am.(Trong bài Ức Giang Nam của Bạch Cư Dị: Giang Nam hảo, Phong cảnh cựu tằng am. Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, Xuân lai giang thuỷ lục như lam, Năng bất ức Giang Nam. Dịch thơ: Giang Nam đẹp thay Phong cảnh vốn thân quen. Mặt trời lấp lánh trên sông hồng hơn lửa Xuân về nước xanh biêng biếc Giang Nam có thể quên sao!)

...

...

Phong cảnh rất đẹp, nhìn sẽ không thấy chán, nhưng Trần Trường Sinh nhìn chỉ một chốc, đã thu hồi tầm mắt.

Hắn lấy ra một bộ sách có chút cổ xưa bắt đầu lật xem.

Bình tĩnh một lát, hắn vẫn không tìm được vấn đề kia, ngay cả một chút đầu mối cũng không có, cho nên không đi tìm nữa, không phải là từ bỏ, mà là biết càng cố ý có đôi khi càng dễ dàng bỏ qua.

Hắn tùy ý hồi tưởng mọi chuyện từ chỗ Tùng Sơn quân phủ, đến gần hơn, sau đó tới xa xa, đầu tiên nghĩ đến chính là ở sơn môn gặp phải hai tiểu cô nương Nam Khê trai.

Hai tiểu cô nương này dùng Nam Khê trai Hợp Kiếm thuật, thời điểm ban đầu, thậm chí để cho Đường Tam Thập Lục có chút ứng phó không kịp.

Hắn lúc ấy cảm thấy hai tiểu cô nương dùng Hợp Kiếm thuật, cùng Hợp Kiếm thuật hắn biết đến có chút thay đổi rất nhỏ, điều này làm cho hắn sinh ra chút ít nghi ngờ.

Chẳng lẽ chuyện này liên quan đến hắn?

Trụ cột của Hợp Kiếm thuật là Trai kiếm.

Hắn lúc này đang đọc cuốn sách kia, tên là Trai Kiếm Tương Hợp Thi, xuất từ một vị nữ giáo tập Thanh Diệu Thập Tam ti từng học tập ba mươi năm tại Nam Khê trai.

Từ ý nào đó mà nói, vị tiền bối Thanh Diệu Thập Tam ti này cùng Từ Hữu Dung nhân sinh lịch trình rất tương tự.

Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh chính thức nghiên cứu Hợp Kiếm thuật, hắn càng xem càng cảm thấy bội phục, rõ ràng là kiếm pháp rất đơn giản, đối với người dùng kiếm yêu cầu lại cao đến thế. Khó trách toàn bộ đại lục cũng chỉ có Nam Khê trai đệ tử tương đối ngăn cách, đạo tâm tĩnh lặng mới có thể đem bộ kiếm pháp này phát huy đến mức tận cùng, đến nỗi cuối cùng xuất hiện Nam Khê trai kiếm trận uy chấn thiên hạ.

Hiện tại Trần Trường Sinh là thiên tài kiếm đạo mà thế nhân công nhận, nếu như bỏ qua tuổi của hắn, thậm chí có thể được gọi là kiếm đạo đại sư.

Kiến thức cùng nắm giữ đối với phương diện kiếm đạo của hắn càng ngày càng lô hỏa thuần thanh, tương ứng, hắn đối với kiếm đạo cũng càng ngày càng si mê, mặc dù còn không bằng Tô Ly cùng với đám người Ly Sơn kiếm tông kia, nhưng tiếp xúc đến kiếm pháp mới mẻ như Hợp Kiếm thuật, tự nhiên dần dần chìm đắm vào trong, dần dần quên thời gian trôi qua.

Tà dương chiếu vào Đồng giang, cũng chiếu vào đỉnh Thánh Nữ phong, càng ngày càng hồng rực.

Trần Trường Sinh đã đọc đến bộ sách thứ ba liên quan đến Trai kiếm, Hợp Kiếm thuật.

Hắn tay trái nắm lấy cuốn sách, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải khép lại, bộ dạng như là kiếm, càng không ngừng ra dấu.

Chính hắn cũng không chú ý tới, theo động tác của mình, một đạo kiếm ý vô hình từ đầu ngón tay tỏa ra, đem ánh sáng hồng rực cùng gió núi lạnh lẽo cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Khắp nơi bên vách đá đều là tiếng xé gió bén nhọn.

Mây bay tản đi, linh thú trong rừng sợ hãi chạy vội tới nơi xa, chỉ có mấy con chim nhỏ đứng nơi xa, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.

Đại khái bọn họ đang suy nghĩ, người này rốt cuộc là ai? Vì sao động tác của hắn cùng động tác của vị tiểu tiên nữ trước kia giống nhau như đúc?

Đúng lúc này, không biết nơi nào truyền đến tiếng hạc kêu vang dội.

Mấy con chim nhỏ vội nhảy đi, đi dưới tàng cây tìm kiếm cái nấm nhỏ nhắn khả ái nhất để làm bữa tối.

Trong rừng linh thú chạy tới chỗ xa hơn.

Trên núi mây bay chợt tản đi.

Một con bạch hạc phá mây bay ra, quanh quẩn mấy vòng, sau đó đi tới bên người Trần Trường Sinh.

Tiếng hạc kêu vang lên, Trần Trường Sinh cũng đã tỉnh lại, hắn đưa tay vuốt ve cái cổ dài mảnh của bạch hạc.

Bạch hạc nhẹ nhàng mổ lên tay của hắn, sau đó nhìn phiến nhai bình dưới chân núi bị mây che kín, nhẹ nhàng kêu hai tiếng.

Trần Trường Sinh biết nó đang nói với mình nơi đó xảy ra chuyện.

Tính toán thời gian, hẳn là Đường Tam Thập Lục đám người đã vào Nam Khê trai, chẳng lẽ còn thật sự có hiểu lầm phát sinh ư?

Hắn đứng dậy, nhìn phiến thạch bích bị ánh nắng chiều chiếu rọi, nói: "Ta qua một thời gian ngắn nữa sẽ quay lại."

...

...

Thời điểm Trần Trường Sinh đanh vội vàng băng rừng vượt núi, Đường Tam Thập Lục còn đang ngắm phong cảnh trên sơn đạo.

Sau khi hai thiếu nữ Nam Khê trai được thả ra, hắn và Hộ Tam Thập Nhị từ từ đi tới, chờ nhân vật trọng yếu của Nam Khê trai hiện thân.

Đả thảo chính là vì muốn kinh xà, bọn họ xông thẳng sơn môn, vốn chính là muốn thu hút sự chú ý giúp cho Trần Trường Sinh, nếu lặng yên không một tiếng động tự nhiên không được.

Sở dĩ còn có tâm tư ngắm phong cảnh, là bởi vì hắn cùng Trần Trường Sinh nghĩ giống nhau, cho dù cùng Nam Khê trai sinh ra chút ít hiểu lầm, cũng sẽ không có chuyện lớn gì.

Ở Đường Tam Thập Lục nghĩ đến, Từ Hữu Dung là Thánh Nữ, Nam Khê trai chính là của nàng, song phương nếu có gì hiểu lầm, tựa như nam nữ gây lộn, đầu giường cuối giường, cần gì phải để ý.

Đi tới một mảnh rừng trúc như biển, Đường Tam Thập Lục khen: "Cảnh trí thật đẹp."

Đột nhiên, vô số tiếng xé gió dày đặc vang lên.

Thanh trúc không ngừng lắc lư, trên biển tựa như có triều dâng.

Kiếm khí giữa ngang dọc, lá trúc dài nhỏ ào ào rơi xuống, giống như một trận mưa to, toàn bộ rơi vào trên người Đường Tam Thập Lục.

Hộ Tam Thập Nhị đứng cách rừng trúc một đoạn cự ly, ngược lại lại tránh được.

Đường Tam Thập Lục cả người đầy lá trúc, nhìn có chút chật vật, nhưng hắn không cảm thấy thế nào, ngược lại đắc ý nói: "Thật là tao nhã."

Lá trúc ngừng rơi, kiếm khí ẩn giấu kỹ, hơn mười thiếu nữ xuất hiện trên sơn đạo, ngăn cản đường của hắn cùng với Hộ Tam Thập Nhị.

Lúc trước hai gã tiểu cô nương ở sơn môn cũng ở trong đó.