Dưới thời khắc khẩn trương đến như vậy, không nói sắp tới làm sao bây giờ, vì nếu đi hướng bên kia, coi như là tự nghĩ hẳn phải chết, muốn lưu chút ít di ngôn nói năng có khí phách mà thôi, như vậy thường thường hẳn là lấy nhân sinh để bắt đầu —— giống như năm đó Trần Trường Sinh bị Mạc Vũ giam vào Đồng cung gặp phải hắc long từng phát sinh chuyện như vậy.
Cho nên Từ Hữu Dung không rõ câu này của Trần Trường Sinh.
Nếu là nữ sinh bình thường, có lẽ sẽ buồn sẽ giận, sẽ hừ lạnh một tiếng quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Nhưng nàng không phải là nữ sinh bình thường. Nàng là nữ sinh lúc còn là Thánh Nữ dự khuyết còn muốn cách hơn mười ngày sẽ đi xuống trấn chơi mạt chược hơn nữa không sợ dùng một kiếm giết chết lão bản song bạc háo sắc, hơn nữa lúc này trong mây cũng không có việc gì, Thánh Quang thiên sứ mặc dù đáng sợ còn chưa đuổi kịp.
"Ta đã từng dẫn ngươi bay."
"Lần trước về kinh đô, không mang Sương nhi thử một chút ư?"
"Ta không phải hồng nhạn, cũng không phải phi liễn."
Từ Hữu Dung giọng nói vẫn rất bình tĩnh, nhưng Trần Trường Sinh cảm thấy nàng đã bắt đầu không vui.
Hắn giải thích: "Ta chỉ cảm thấy ngươi rất lão luyện."
Từ Hữu Dung nói: "Ta nói rồi, ta đã từng dẫn ngươi bay."
Trần Trường Sinh dĩ nhiên sẽ không quên.
Năm đó ở Chu viên, hắn bị hai cánh Nam Khách đuổi giết, từ đáy hồ thẳng đến hồ nước bên ngoài Nhật Bất Lạc thảo nguyên, lúc phá nước lao ra đã hôn mê.
Chuyện sau đó, vẫn là nàng nói cho hắn biết.
Nàng khi đó từ mộ dụ tung người nhảy xuống, thần hồn thức tỉnh lần nữa, phía sau sinh ra một đôi cánh phượng.
Lúc ấy nàng chính là nắm mình bay như thế này ư?
Trần Trường Sinh vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Bất kỳ nam tử nào bị vị hôn thê của mình xách ở trong tay như vậy, đại khái cũng sẽ có cảm giác như thế.
Hơn nữa chỉ nắm một lần, tại sao thủ pháp của nàng lão luyện như vậy? Chẳng lẽ nàng bình thường còn thường xuyên luyện tập ư? Nàng luyện chuyện này để làm gì?
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, liền biết hắn đang suy nghĩ gì, khẽ mỉm cười nói: "Sau đó lúc ngươi hôn mê, ta đã xách ngươi mấy lần."
Lời này nói chính là chuyện sau khi tiến vào Nhật Bất Lạc thảo nguyên.
Lúc ấy nàng đã bị thương nặng, Trần Trường Sinh hôn mê bất tỉnh, muốn mang hắn đi, trừ xách còn có thể làm sao?
Mặc dù là xách lên đi, không phải là xách lên bay, nhưng cuối cùng cũng là một chữ xách.
Trần Trường Sinh đã hiểu rồi, có chút tiếc nuối nói: "Ta lúc ấy chính là cõng ngươi đi."
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi cao hơn ta, ta làm sao cõng được?"
Trần Trường Sinh nghĩ thầm có lý, sau đó lại cảm thấy không có đạo lý.
Chính mình vóc dáng cao hơn ngươi nên không dễ cõng, chẳng lẽ dễ dàng xách lên sao?
Hắn suy nghĩ thời gian rất lâu, cảm thấy chỉ có thể là nắm dây lưng mà xách.
Hình tượng này quả thực không đẹp mắt, cho nên hắn trầm mặc.
Từ Hữu Dung hỏi: "Thủ đoạn cuối cùng của ngươi chính là thiên thư bia ư?"
Trần Trường Sinh nói: "Không, là ngươi."
Lúc đưa ra đáp án này, hắn không có chút do dự napf, nghĩ cũng không nghĩ một chút.
Đây quả thật là những lời tình thoại thô nhất, hắn biểu hiện quả thật giống như một cao thủ hái hoa.
Từ Hữu Dung biết hắn không phải vậy.
Đáp án của hắn không phải là tình thoại, mà là lời nói thật.
Nhưng mặt của nàng vẫn đỏ lên.
Bởi vì thủ đoạn cuối cùng của nàng cũng là hắn.
Loại lời nói thật không phải là tình thoại này, loại cảm giác trời sinh một cặp như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút xấu hổ a.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: "Ngươi biết ta tới rồi ư?"
Lúc trước cuộc chiến trong viện có rất nhiều chi tiết.
Từ ứng đối của Trần Trường Sinh đến xem, hắn hẳn là chờ đợi nàng xuất kiếm.
"Ngày mà Trừ Tô bị đuổi đi, bởi vì xảy ra một vài chuyện, tâm tình của ta có chút rối loạn, cho nên không nghĩ ra."
Trần Trường Sinh nói: "Sau đó thời điểm hạ táng Biệt Dạng Hồng tiền bối cùng Vô Cùng Bích, nhìn dấu vết lửa đốt trên nham thạch, đã đoán được ngươi đến rồi."
Từ Hữu Dung nói: "Cho nên ngươi vẫn luôn chờ đợi ta xuất hiện?"
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi đã ở Bạch Đế thành, lúc ta không chịu nổi nữa, ngươi đương nhiên sẽ xuất hiện."
Đây là lời nói thật, không phải tình thoại.
Mặt Từ Hữu Dung lại càng đỏ hơn.
Vì che giấu sự xấu hổ cùng với nhiệt độ trên gương mặt dù gió rét đều không thể làm lạnh, nàng quyết định phê bình hắn mấy câu.
"Vậy ngươi nên đem kế hoạch nói ra trước, cũng sẽ không trở thành nguy hiểm như vậy."
Trần Trường Sinh biết nếu nói thôi diễn tính toán mà nói, chính mình còn kém xa nàng, nếu để cho nàng sắp đặt kế hoạch hôm nay, có lẽ kết cục sẽ tốt hơn.
Ít nhất bọn họ sẽ không bị buộc rời xa mặt đất, bị tên Thánh Quang thiên sứ đáng sợ kia đuổi giết như bây giờ.
Vấn đề là nếu nàng lúc ấy bởi vì chuyện gì đó không muốn hiện thân, chính mình làm sao có thể đem kế hoạch nói cho nàng biết chứ?
Chẳng lẽ như năm đó, cùng Đường Tam Thập Lục đứng ở trên đại dong thụ, hướng về phía cả kinh đô không ngừng hò hét hay sao?
Từ Hữu Dung nói: "Ta có biết hay không cũng không sao, nhưng có người hẳn là sẽ biết."
Trần Trường Sinh không rõ người nàng nói là ai.
Ở trong cục diện phức tạp rồi lại vô cùng hung hiểm này, còn có ai quan trọng hơn, đáng giá tín nhiệm hơn nàng sao?
Đang ở thời điểm hắn chuẩn bị đặt câu hỏi, hoàn cảnh chung quanh bỗng nhiên thay đổi.
Tầng mây phía trước bỗng nhiên trở nên vô cùng sềnh sệch, thậm chí trở nên đặc quánh như bùn.
Tốc độ của bọn họ trở nên chậm chạp rất nhiều.
Từ Hữu Dung trong mắt xuất hiện vẻ cảnh giác.
Trần Trường Sinh không chút do dự, tay trái vung lên, vô số kiếm phá không mà đi, hướng tầng mây càng ngày càng sềnh sệch chém tới.
Kiếm ý không ngừng cắt tầng mây, trước người ở hai người chém ra một lối đi tương đối nhỏ.
Từ Hữu Dung cũng động, Thiên Phượng chân hỏa từ trên cánh tỏa ra, đem mây mù đốt cháy.
Hô một tiếng, bọn họ xông qua tầng mây thật dầy này.
Mây phá.
Thấy mặt trời.
Mặt trời trên bầu trời không có màu sắc giống như quan sát từ mặt đất, chỉ có màu trắng tinh khiết, tỏa ra ánh sáng vô cùng.
Tầng mây cũng trắng, phản xạ ánh sáng màu trắng, ngay cả bầu trời xanh cũng bị nhuộm thành màu trắng.
Hai người dõi mắt nhìn quanh chỉ thấy một mảnh trắng xoá.
Ánh sáng rừng rực rất chói mắt.
Phía tây cách mấy chục dặm, có một điểm rất nhỏ.
Ở trong ánh mắt của bọn hắn, điểm đen nhỏ kia rất nhanh phóng lớn hơn, biến thành một thân ảnh.
Một thân cung trang màu xanh đậm, Mục phu nhân chắp hai tay, đứng ở trên mây.
Nhìn vị Thánh Nhân khí độ ung dung này, Từ Hữu Dung trầm mặc.
Nàng không ngờ tới, Bạch Đế đã từ Lạc Tinh sơn mạch trở về, Mục phu nhân lại tới nơi này.
Hơn nữa, Mục phu nhân làm cho nàng nhớ lại nữ tử mà mình kính yêu nhất trên cõi đời này.
Nàng biết rõ cục diện vẫn trong bàn tay, vẫn sinh ra bất an cực kỳ mãnh liệt.
Trần Trường Sinh cũng không biết mọi chuyện, nhưng hắn ngược lại bình tĩnh hơn một chút.
"Nàng không phải là nàng."
Chỉ có Từ Hữu Dung mới có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Trần Trường Sinh không bị khí độ của Mục phu nhân chấn nhiếp.
Hắn không thấy Mục phu nhân giống với Thiên Hải Thánh Hậu.
Đương thời đánh giá đối với Thiên Hải Thánh Hậu có thể nói là khen chê không đồng nhất, tin tưởng sách sử sau này cũng sẽ như thế.
Nhưng có một điểm không người nào dám phủ nhận, cho dù là lão sư của hắn Thương Hành Chu cũng sẽ không phủ nhận.
Hung hoài của nàng vô cùng rộng lớn.
Lời này nói không phải là nhân từ, không phải là từ bi, mà là vận mệnh.
Thiên Hải Thánh Hậu lòng mang thiên hạ.
Vô luận nàng là muốn thiên hạ hưng, hay là thiên hạ vong, ánh mắt của nàng thủy chung đặt ở trong thiên hạ.
Mục phu nhân xuất thân cao quý, địa vị cực cao, dám liên minh cùng Ma tộc, thậm chí cấu kết với dị đại lục, nhưng ánh mắt của nàng thủy chung chỉ ở ngay trước mắt.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng không đủ mạnh.
Ít nhất Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, không thể nào là đối thủ của nàng.
Cho dù song kiếm hợp bích, cũng giống như thế.
Tầng mây rung động, sinh ra một đạo nhô lên, sau đó như cánh hoa nở rộ.
Thánh Quang thiên sứ kia phá mây mà tới.