Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 2: Như sơn! Như hải! Như kỳ!

Bạch Thạch đạo nhân thần sắc lộ vẻ khiếp sợ, hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy vẫn ở ngoài đạo điện, trong rừng cây.

Tiểu cô nương kia vẫn ở trước mắt, khí tức hàn lãnh vẫn ở phía sau cổ.

Chuyện này là thế nào? Rõ ràng Lạc Tinh thạch đã phá vỡ không gian, vì sao chính mình còn tại nguyên chỗ?

Bạch Thạch đạo nhân nhìn dưới chân của mình, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Lạc Tinh thạch vẫn lẳng lặng lơ lửng trong không gian màu đen.

Nhưng không gian màu đen này đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhỏ đi.

Một đạo lực lượng không biết từ chỗ nào truyền đến , mang theo thần thánh, giống như gợn nước không ngừng vuốt ve không gian màu đen kia.

Lạc Tinh thạch bẻ cong thiên địa pháp lý, hoàn toàn mất đi hiệu quả, cánh hoa cùng lá cây không tiếp tục lún xuống, mà là dừng ngay tại chỗ.

Tựa như hắn cũng không có cách nào tiến vào lối đi này, chỉ có thể ở tại nguyên chỗ.

Từng đạo lực lượng như vằn nước này từ nơi nào đến ? Làm sao thần thánh trang nghiêm như thế? Vì sao ngay cả Lạc Tinh thạch cũng không chịu nổi?

Bạch Thạch đạo nhân bỗng nhiên xoay người, tầm mắt từ vằn nước trên mặt đất hướng nơi xa nhìn lại, cuối cùng rơi vào sau thần môn, phía dưới cây lê.

Trần Trường Sinh lẳng lặng đứng dưới cây lê , lẳng lặng nhìn hắn, tựa như căn bản không lo lắng hắn sẽ chạy trốn.

Trong tay của hắn nắm một cây thần trượng.

Đó là cây trượng đại biểu thần thánh ý chí cao nhất của Quốc Giáo.

Đuôi thần trượng đâm vào trong đất bùn, rất cạn, nhưng kiên định không thể lay chuyển.

Vô số thần thánh khí tức, lấy thần trượng làm trung tâm, hướng bốn phía đạo điện lan tràn, giống như là gợn nước.

Trong rừng cây cánh hoa cùng lá rụng, chậm rãi bay lên, cách mặt đất ba thước, sau đó đứng im tại chỗ.

Dưới đáy sông thủy thảo chậm rãi bay lên, cách mặt nước ba thước, sau đó không còn tham luyến bầu trời thêm nữa.

Trong cảnh vật, tự có một loại mỹ cảm vô cùng hài hòa.

Xinh đẹp cực hạn là túc mục, Tinh hải chính là túc mục, mà túc mục chính là thần thánh.

Cả tòa đạo điện cùng với rừng cây cùng nước sông bốn phía, đều biến thành một mảnh Tinh hải.

Bất kỳ thần thánh lực lượng nào gặp phải phiến Tinh hải này, cũng sẽ trở thành một phần trong đó, sa vào hoặc là nói say mê, cho đến biến mất hoặc là cộng sinh.

Lạc Tinh thạch là Quốc Giáo trọng bảo, là thành quả trí tuệ của vô số đời hiền giả tại Ly cung, gặp thần trượng của Giáo Hoàng, làm sao có thể còn ý chí chiến đấu?

Bạch Thạch đạo nhân tinh tường cảm giác được Lạc Tinh thạch đang cùng đạo tâm của mình chia lìa, rốt cục đã hiểu được đạo lý trong đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Lúc này Quốc Giáo cường giả tụ tập, mặc dù hắn có Lạc Tinh thạch nơi tay, cũng chỉ có thể nghĩ tới thoát khốn như thế nào, nếu như Lạc Tinh thạch cũng bị cướp đi, làm sao còn cơ hội?

Hắn không kịp nghĩ nhiều hơn, cưỡng ép chủ động chặt đứt liên lạc cùng Lạc Tinh thạch, thừa nhận thần hồn cắn trả mang đến thương tổn, nuốt xuống ngụm máu ngai ngái trong miệng, chân nguyên cuồng vận, đem một thân đạo pháp thúc dục đến cực hạn, tà tà xuyên qua bên người tiểu cô nương kia, hóa thành một đạo cuồng phong hướng ngoài bìa rừng lao đi.

Án Lâm cong ngón búng ra, đạo vạt áo kia đón gió mà động, mang theo vô số cánh hoa, muốn làm mê mắt người.

Bạch Thạch đạo nhân không bị mê mắt, lại bị che phủ tầm mắt.

Quan trọng hơn, vạt áo kia cùng vô số cánh hoa được cuốn lên, phảng phất đem phương vị trong rừng cây thay đổi.

Sau khi cánh hoa tản đi, Bạch Thạch đạo nhân nhìn thấy cũng không phải là thềm đá thông tới ngoài rừng, mà là gương mặt lãnh khốc chí cực của Lăng Hải chi vương.

Lăng Hải chi vương trước tiên đánh lén đắc thủ sau đó âm thầm lặng lẽ lui về phía sau, sau đó không còn xuất thủ, vẫn chờ đến hiện tại.

Hắn làm sao có thể cho Bạch Thạch đạo nhân thêm cơ hội.

Hắn huy động xích sắt trong tay tụ thế đã lâu, hướng Bạch Thạch đạo nhân sau cánh hoa đập tới.

Xích sắt ngăm đen phảng phất lúc này có vô số tinh quang ở trong chớp mắt sáng lên.

Nhất thanh muộn hưởng.

Xích sắt phá vỡ phòng ngự của Bạch Thạch đạo nhân, mạnh mẽ rơi vào vai hắn.

Xương vai của hắn nhất thời bị cắt thành hai khúc, u phủ bị chấn, cũng không cách nào khống chế được nữa, hướng trong bầu trời phun ngụm máu tươi.

Đang ở thời điểm hắn chuẩn bị bạo phát chân nguyên, mạnh mẽ đột phá Lăng Hải chi vương, đột nhiên cảm giác được bên hông chợt lạnh.

Hắn rất quen thuộc đạo lạnh lẽo này, cho nên hắn cảm thấy rất kinh khủng.

Lúc trước đạo lạnh lẽo này vẫn đi theo phía sau hắn, tựa như có con quỷ không ngừng thổi hơi lạnh lên cổ hắn.

Hiện tại, đạo lạnh lẽo này đã đi tới bên hông.

Một tiếng vang cực kỳ nhỏ.

Tựa như cái ví dụ vô cùng cũ kỹ kia.

Một túi da đựng rượu bị đâm xuyên.

Một mũi kiếm từ bụng Bạch Thạch đạo nhân xuyên ra ngoài.

Mũi thanh kiếm này cũng không sắc bén, ngược lại giống như bị thứ gì sắc bén cắt đi một góc, phía trên có một chút đồ án cùng hoa văn rất phức tạp.

Đồ án cùng hoa văn bị máu nhuộm đỏ lộ ra vẻ phá lệ yêu dị.

Theo đạo lý mà nói, chí cường giả như Bạch Thạch đạo nhân, cho dù bị một kiếm xuyên bụng, cũng còn có thể có lực chiến đấu.

Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này hắn trở nên suy yếu kịch liệt, tựa như thanh kiếm kia mang theo vô số ma khí, đang không ngừng cắn nuốt tánh mạng của hắn.

Bạch Thạch đạo nhân cúi đầu nhìn về bụng, nhìn thanh kiếm kia, trong ánh mắt mờ mịt xuất hiện vô số khiếp sợ, phát ra tiếng hét thống khổ mà tuyệt vọng.

Hắn từng nhìn thấy thanh kiếm này trên đạo điển, hắn biết thanh kiếm này.

——Ma Soái kỳ kiếm đã biến mất mấy trăm năm!

...

...

Thần uy như hải!

Thiết xích như sơn!

Ma kiếm như kỳ!

Bạch Thạch đạo nhân dù cường hãn đến cỡ nào, liên tục gặp ba lần công kích kinh khủng như thế, rốt cục cũng không cách nào chống đỡ nữa, miệng phun máu tươi, nửa quỵ dưới đất, bỏ qua chống cự.

Hắn khó nhọc ngẩng đầu , phát hiện tiểu cô nương kia còn đứng trước người của mình, vẻ mặt đần độn.

Từ đầu tới cuối, tiểu cô nương này đều không xuất thủ, nhưng vô luận hắn đi hướng nơi nào, nàng thủy chung sẽ xuất hiện trước mắt của hắn.

Loại không xuất thủ này so với xuất thủ càng thêm làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Tiểu cô nương này là ai? Làm sao lại có tốc độ cùng thân pháp khủng khiếp như thế? Bạch Thạch đạo nhân quan sát mặt của nàng, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trong mắt toát ra cảm xúc khó tin, xoay người nhìn về bên trong thần môn, lớn tiếng hô: "Ngươi lại dám mang nàng theo trên người!"

Trần Trường Sinh không đáp lời của hắn, thu hồi thần trượng, nhẹ giọng tạ ơn đối với Quan Phi Bạch.

Từ thời khắc Lăng Hải chi vương đánh lén, Quan Phi Bạch cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng hắn theo bản năng đứng ở trước người Trần Trường Sinh, cầm chuôi kiếm.

Bởi vì hắn biết Trần Trường Sinh trọng thương chưa lành, hơn nữa mất máu quá nhiều, cần được trọng điểm bảo vệ.

Đến lúc này, hắn mơ hồ hiểu ra thứ gì, tay nắm chuôi kiếm có một chút run rẩy.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá mức đột nhiên.

Cho dù là hắn kiếm ý trầm ổn như núi, chợt phát hiện chính mình tự mình tham dự đại sự của Quốc Giáo, cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Án Lâm nghe được lời nói của Bạch Thạch đạo nhân, mơ hồ hiểu ra điều gì, nhìn về tiểu cô nương vẻ mặt đần độn kia, muốn nói lại thôi.

Lăng Hải chi vương khẳng định cũng đoán được, nhưng căn bản không có bị câu nói kia của Bạch Thạch đạo nhân ảnh hưởng, mặt không chút thay đổi hỏi: "Nếu ngươi đã đoán được chúng ta đã phát hiện, lại còn dám đi theo vào thành, là Đạo Tôn hay là Đường gia bảo đảm an toàn cho ngươi? Hay hoặc là ngươi cho rằng Lạc Tinh thạch nơi tay, là có thể tùy ý làm bậy ư?"

Bạch Thạch đạo nhân vạt áo trước khắp nơi đều là vết máu, nhìn có chút thê thảm, nhưng thái độ của hắn như cũ cường ngạnh, trầm giọng nói: "Ta quả thật không nghĩ tới, thần trượng có thể trấn áp Lạc Tinh thạch, có vẻ đây chính là thủ đoạn Giáo Hoàng dùng để ngự sử lục điện, nhưng có thể thế nào? Các ngươi cũng không thể giết ta ngay chỗ này sao?"