Các tiểu thương, nha dịch cùng thầy bói là người đầu tiên chú ý tới sự khác thường của nhạc công mù, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ là Ngũ Dạng Nhân thần bí nhất cũng là đáng sợ nhất Vấn Thủy Đường gia, nhưng nhạc công mù mới là Nhân trong đó.
Mặc dù nhạc công mù chưa bao giờ chịu thừa nhận mình là sư trưởng hoặc là thủ lĩnh của bọn họ, thậm chí trong ngày thường ngay cả nói cũng rất ít, nhưng bọn hắn cũng mang lòng kính sợ đối với nhạc công mù, thậm chí không thua đối với Đường lão thái gia.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy nhạc công mù toát ra chiến ý mãnh liệt như thế, sinh mệnh lực chân thật như thế.
Tiểu cô nương mua son phấn cảm thấy bất an, muốn tiến lên hỏi mấy câu, lại bị hai lão nhân bán kẹo vừng ngăn cản.
...
...
Quốc Giáo cường giả cũng cảm giác được nhạc công mù tỏa ra khí tức, vẻ mặt khẽ run, sinh ra cảm khái giống Tương Khâu—— người này thật mạnh! Cho dù là trong cự đầu Quốc Giáo, cũng chỉ có Mao Thu Vũ có thể đối phó nhạc công mù này!
Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm đám người biết thân phận của hắn, cũng rất rung động không nói thành lời, đồng thời lại cảm thấy đương nhiên.
Trường Sinh tông trước lúc điêu tàn chính là tổ đình của Quốc Giáo nam phái, cùng Thánh Nữ phong có địa vị sánh ngang với Ly cung, Ly Sơn kiếm tông hiện tại danh chấn đại lục cũng chỉ là một cái tông phái chi nhánh của Trường Sinh tông, là đại trưởng lão của Trường Sinh tông, nhạc công mù này dĩ nhiên rất mạnh, cũng nên mạnh như vậy!
Lăng Hải chi vương đám người cũng cảm giác được vì sao nhạc công mù bỗng nhiên sống lại, phảng phất trở lại thời kỳ toàn thịnh Trường Sinh tông năm đó.
Bởi vì đạo thân ảnh dưới gốc cây trong viện.
Bởi vì bọn họ giống nhau.
Nhìn thân ảnh kia, hô hấp của bọn hắn cũng trở nên dồn dập, trạng thái cảnh giới cực kỳ tự nhiên điều động tới đỉnh phong trước nay chưa từng có.
Vô luận nhạc công mù hay là Lăng Hải chi vương các cự đầu Quốc Giáo, hôm nay cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Ma Quân.
Ngay cái ngày bọn hắn chuẩn bị giết chết đối phương.
Trần Trường Sinh để cho bọn họ trở lại Bạch Đế thành trước, mục đích đúng là muốn giết chết Ma Quân.
Đối với Nhân tộc mà nói, đây là nhiệm vụ vĩ đại nhất, vinh quang nhất cũng là tuyệt vời nhất.
Đối với đại lục mà nói, đây là thời khắc chấn động nhất, khẩn trương nhất cũng là hung hiểm nhất.
Nếu như bọn họ có thể giết chết Ma Quân, những hình ảnh hôm nay cùng với tên của bọn họ tất nhiên sẽ lưu truyền vô số ngàn năm ở trên sách sử.
Mặc dù nhạc công mù tâm như cây khô, không, cho dù tâm như tro tàn, cũng sẽ bốc cháy lên một lần nữa.
Cho dù là tên các cự đầu Quốc Giáo nhất định sẽ được ghi lại ở trên đạo điển, bọn họ vẫn nguyện ý trả giá mọi thứ, thậm chí là sinh mệnh của mình.
...
...
Ma Quân trẻ tuổi từ dưới tàng cây đứng lên, xoay người nhìn mọi người ở ngoài viện .
Mặt của hắn rất tuấn mỹ, mơ hồ lộ ra khí tức không giống người thường.
Đầy viện cát vàng bỗng nhiên bay lên, vũ động vây quanh thân thể của hắn, ở trên hoàng bào màu đen vẽ ra vô số đồ án rậm rạp chí cực.
Thấy hình ảnh này, Lăng Hải chi vương con ngươi hơi co lại, tất cả mọi người cảm thấy cảnh giác mãnh liệt.
Ở trước lúc dẫn dắt Hắc Bào cùng Ma Soái lật đổ cha của mình, Ma Quân trẻ tuổi cũng không nổi danh. Vô luận là thiên phú hay năng lực chiến đấu hoặc là phương diện khác, hắn cũng không có bất kỳ danh tiếng, đừng bảo là Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung, ngay cả Trần Trường Sinh cũng không bằng.
Toàn bộ đại lục, chuyện liên quan đến hắn lưu truyền rộng rãi nhất, là sự tham lam của hắn đối với Từ Hữu Dung.
Cho đến khi hắn đem vị tồn tại trong truyền thuyết kia đẩy xuống thâm uyên, sau đó lãnh khốc vây giết huynh trưởng Hãn Thanh từ Thiên Thư lăng trở về, toàn bộ thế giới mới biết mình sai lầm rồi.
Hiện tại toàn bộ đại lục đều biết vị Ma Quân này có thiên phú chiến đấu khó lòng tưởng tượng cùng thực lực sâu không lường được, nhưng hắn mạnh như thế nào?
Rất rõ ràng, hắn vẫn không thể bước vào thần thánh lĩnh vực.
Nếu như từ cuộc chiến trên Quan Cảnh đài đến xem, thời điểm Trần Trường Sinh vận dụng Nam Khê trai kiếm trận, Ma Quân tựa như sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nhưng dựa theo phân tích của Trần Trường Sinh sau đó, cho dù hắn xuất toàn lực cũng không chắc có thể giết chết đối phương, hơn nữa Ma Quân rõ ràng còn có rất nhiều thủ đoạn cuối cùng chưa dùng tới.
Trần Trường Sinh thậm chí nói, ở thời khắc quyết ý giết chết Ma Quân, hắn cảm giác mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Ma Quân rốt cuộc có thủ đoạn cuối cùng gì, lại làm hắn sinh ra cảm giác như thế?
"Động Dương Tử." Ma Quân nhìn nhạc công mù mỉm cười nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn giết trẫm ư?"
Toàn trường đều kinh.
Bởi vì lúc Ma Quân nói chuyện, vẻ mặt cùng thái độ rất khinh miệt.
Còn bởi vì Ma Quân gọi thẳng một cái tên.
Đó chính là đạo hiệu của nhạc công mù năm đó ở Trường Sinh tông.
Cái tên này đã biến mất rất nhiều năm khỏi đại lục. Trừ Lăng Hải chi vương và mấy tên cự đầu Quốc Giáo, chỗ này căn bản không có ai biết, ngay cả này Vấn Thủy Đường gia tiểu thương nha dịch cũng không biết, kết quả lại bị Ma Quân gọi thẳng ra.
Nhạc công mù khẽ nghiêng đầu, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Có gì không thể?"
"Cũng có thể được, chẳng qua là không khôn ngoan."
Ma Quân chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi tới viện môn.
"Năm đó tông chủ nhà ngươi muốn hợp tác với phụ hoàng, ngươi dò xét được chuyện này, rất bất mãn, muốn phá hỏng, kết quả bị đánh lén, người bị thương nặng, sau đó ở trên cánh đồng tuyết bị cường giả Thần tộc ta vây công, tinh khiếu bị hủy, tuy được Đường lão thái gia cùng thân hữu trong phái tương hộ, miễn cưỡng giữ được tánh mạng, thậm chí công lực phục hồi, nhưng bản thân ngươi hẳn là rõ ràng, vô luận ngươi dùng bao nhiêu năm thời gian đem cảnh giới tăng lên cao như thế nào, cũng đã vô vọng thần thánh."
Nhạc công mù lẳng lặng lắng nghe, tựa như hắn nói chuyện của người khác vậy.
Ma Quân nhìn hắn lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ chuyện này vẫn không thể làm cho ngươi sợ hãi lực lượng Thần tộc ta ư?"
Nghe đoạn bí văn năm xưa này, mọi người lại càng khiếp sợ, trong vô thức nhìn về nhạc công mù.
Nhạc công mù vẻ mặt hờ hững, tựa như những lời này căn bản không cách nào xúc động đến hắn, nhưng đoi lông mày hoa râm lại khẽ run lên.
Ai cũng có thể cảm nhận được, thống khổ núp dưới bề ngoài hờ hững của hắn.
Đối với người tu đạo mà nói, cần cù tu hành, anh dũng tinh tiến như thế nào đi nữa, nhưng thủy chung vô vọng thần thánh, đương nhiên là tuyệt vọng vô cùng.
Chớ đừng nói chi hắn năm đó thiên phú hơn người, dõi mắt toàn bộ đại lục cũng là nhân vật thiên tài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như không phải là đen đủi gặp phải phản bội cùng Ma tộc đả kích lãnh khốc như thế, thần thánh lĩnh vực đối với người tu đạo khác vô cùng xa xôi, đối với hắn mà nói thật ra thì ngay trước mắt.
Đây mới là thống khổ lớn nhất.
Nhạc công mù nói: "Thống khổ sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng sẽ cho người ta cảm thấy không còn vui thú trên đời, nhưng có đôi khi cũng sẽ biến thành lực lượng."
Ma Quân nhìn hắn nói: "Nhưng cuối cùng không cách nào thay đổi hoàn cảnh sống đáng thương của ngươi."
Một tiếng hạc kêu từ trong bầu trời truyền đến.
Trên mái hiên tuyết đọng tuôn rơi, gió rét ào tới, bạch hạc đáp xuống đất.
Trần Trường Sinh nhìn trong viện nói: "Chỉ cần hôm nay có thể giết ngươi, tất cả thống khổ đều có thể nhận được hồi báo."
Đường Tam Thập Lục nói: "Vô luận đánh giá thế nào, đây đều là một lần mua bán có lời."
Nhạc công mù trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy."
Thời điểm nói hai chữ này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh.
Lần này hắn thật sự bình tĩnh, bởi vì lông mày hoa râm không có chút run rẩy nào.
Bình tĩnh không có nghĩa là toàn bộ sát ý đã theo gió mà đi.
Ngược lại, đồng nghĩa sát cơ đã ẩn mình vào thiên địa pháp lý, cũng không cách nào rút về được nữa.
Ma Quân độc thân ở Bạch Đế thành.
Trần Trường Sinh mang theo bốn vị cự đầu Quốc Giáo, cộng thêm Vấn Thủy Ngũ Dạng Nhân đáng sợ nhất Đường gia.
Vô luận từ góc độ nào đánh giá, cũng có thể giết một phen.