Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 188: Đối thoại cùng thế giới, đàm phán với bản thân

Không gian an tĩnh.

Gió phất cây lê.

Đáp án được công bố.

Lạc Lạc cúi đầu thấp hơn.

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Nếu như nương nương ngươi nguyện ý, ta có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra."

Mục phu nhân nói: "Đằng sau hai chữ nguyện ý là cái gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta và ngươi hai tộc vốn là đồng bạn chiến hữu, chúng ta có cùng địch nhân."

Mục phu nhân tựa cười mà không phải cười nói: "Ngươi nói vị kia ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Không sai, Ma Quân hẳn là còn ở Bạch Đế thành, còn có hai kẻ tha hương kia nữa."

Đây chính là lời mời của hắn.

Hắn muốn mời Mục phu nhân cùng hắn giết người.

Hắn muốn giết không phải người bình thường, mà là quân vương phương bắc của đại lục, là tồn tại mênh mông như bóng đêm.

Về phần hai kẻ tha hương đến từ đại lục xa xôi, lại càng là tồn tại khó có thể tưởng tượng.

Mục phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Nếu như ta tiếp nhận lời mời của Giáo Hoàng đại nhân, như vậy sau đó thì sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Không có sau đó."

Lạc Lạc không hiểu tiên sinh nhà mình cùng mẫu thân đang nói điều gì.

Mục phu nhân tự nhiên hiểu được.

Trần Trường Sinh biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, nếu như nàng đồng ý với lời mời của hắn, hắn sẽ không để ý tới vách núi màu đen kia nữa.

Bạch Đế sống hay chết, có thể thoát khốn hay không, sẽ không có bất cứ quan hệ nào với hắn.

Nụ cười châm chọc hiện lên trên khóe môi của Mục phu nhân.

"Ngươi đúng là đã trưởng thành."

Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Không sợ biến thành bộ dáng chính mình từng ghét cay ghét đắng nhất ư?"

Trần Trường Sinh nghĩ tới Đường Tam Thập Lục cùng mình ở bên hồ từng nói chuyện với nhau, nghĩ tới đám cá chép màu vàng dần chìm vào trong bùn lầy, trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Ở một vài thời khắc quan trọng, cần phải học được cách lấy hay bỏ."

Mục phu nhân nói: "Ta cho là đó chính là đặc thù của trưởng thành hay là hủ hủ."

Trần Trường Sinh lần nữa trầm mặc rất lâu.

Hắn nhớ lại Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích vừa mới rời khỏi thế giới này.

Hắn nhớ lại hơn mười đường phản vương vào kinh, Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở trên Thiên Thư lăng, trước thần đạo có một mảnh liên hải, rất nhiều hoa hồng.

"Ngươi nói rất đúng, ta không nên nghĩ như vậy."

Nói ra những lời này, hắn đột nhiên cảm giác mình thoải mái hơn, ngay cả thức hải cũng trở nên thanh minh hơn rất nhiều.

Mục phu nhân khẽ nhíu mày, không ngờ hắn lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy.

Một khắc trước còn đang suy nghĩ quyền mưu cùng thủ đoạn, thỏa hiệp cùng hy sinh, một khắc sau đã đem toàn bộ những thứ này vứt ra sau gáy.

Thay đổi thất thường như thế, ở trong mắt rất nhiều người, hẳn là phong cách hành sự của nữ tử hoặc tiểu nhân.

Trần Trường Sinh không phải.

Hắn chẳng qua là đang leo lên một tòa cô phong cực kỳ hiểm nguy, trầm mặc đi lại thời gian rất lâu, cảm thấy có chút cô đơn mệt mỏi.

Cho nên hắn mới ngắm nhìn phía ngoài vách núi.

"Như vậy xin cáo từ."

Trần Trường Sinh đối với Mục phu nhân nói: "Ngài nói rất đúng, những lời này ta nên gặp được Bạch Đế Bệ Hạ rồi hãy nói."

Mục phu nhân vẻ mặt lạnh lùng nói: "Bệ Hạ sẽ không gặp."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Hoặc là bởi vì hắn hiện tại không cách nào gặp được ta?"

Mục phu nhân nhìn ánh mắt của hắn nói: "Nếu như chuyện đúng như ngươi dự đoán, hắn hiện tại đã chết, ngươi sẽ làm sao đây?"

Nghe được câu này, Lạc Lạc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng hơn cả hoa lê trên cành.

"Chuyện ngươi giam cầm huyền sương cự long sẽ truyền khắp hai bờ Hồng hà trong thời gian ngắn nhất."

Trần Trường Sinh nói tiếp: "Tiếp theo ta sẽ tuyên bố ngươi cấu kết với Ma tộc, trở thành địch nhân của Quốc Giáo."

Mục phu nhân mỉm cười nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ để ý những chuyện này sao?"

Trần Trường Sinh nói hai câu, câu trước là muốn nhấc lên lửa giận của dân chúng Yêu tộc đối với nàng, câu sau lại là điểm lên một mồi lửa trên toàn đại lục.

Nhưng nàng là Hoàng Hậu Yêu tộc, còn là Thánh Nhân, có đủ bản lãnh thừa nhận lửa cháy khắp thiên hạ.

Trần Trường Sinh nói: "Ta không cần biết ngươi có để ý hay không, bởi vì cho đến hiện tại, tựa như không có ai biết ngươi để ý cái gì."

Trận đàm phán này đến đây kết thúc, nhưng chưa nói tới tan vỡ.

Bởi vì từ bắt đầu đến kết thúc, song phương đàm phán đều không minh xác đưa ra điều kiện của mình.

Từ ý nào đó mà nói, bọn họ đều đang đàm phán với bản thân mình.

Đây không phải là chuyện quá khó hiểu.

Đối thoại với thế giới, thường thường chính là đối thoại với bản thân mình.

Thuyết phục đối phương, còn không quan trọng bằng thuyết phục chính mình.

Cuối cùng Mục phu nhân thu tay lại, Trần Trường Sinh thu hồi lại lời mời, không phải bởi vì bị đối phương thuyết phục, mà là bọn hắn đã tự thuyết phục được chính mình.

...

...

Trần Trường Sinh thông qua bí đạo đi Lạc Tinh sơn mạch.

Mọi chuyện đã phơi bày giữa trời sao, cho nên Lạc Lạc cũng theo đi.

Hoàng thành an tĩnh lộ vẻ càng thêm an tĩnh, cộng thêm thanh khoáng, thân ảnh của Mục phu nhân lộ ra vẻ càng thêm cô lãnh.

Mục Tửu Thi từ trong điện đi ra, đứng bên người nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Mục phu nhân nhìn nàng mỉm cười nói: "Có phải cảm thấy ta rất đáng thương hay không?"

Mục Tửu Thi trong vô thức gật đầu, sau đó mới tỉnh hồn lại, lắc đầu liên tục.

Thiên Hải Thánh Hậu đã chết, Thánh Nữ phía nam đã đi dị đại lục xa xôi, trên thế gian hiện tại, Mục phu nhân chính là nữ tử có thân phận tôn quý nhất.

Nhưng ở trong mắt của Mục Tửu Thi, nàng là một người thật cô đơn đáng thương.

"Muốn đạt được một điều gì, cần phải thừa nhận một thứ khác, đạo lý này rất đơn giản."

Mục phu nhân vuốt ve mặt nàng, nói: "Ngày mai ngươi hãy trở về đi, bởi vì ta không muốn ngươi thừa nhận những thứ này."

Mục Tửu Thi nghe vậy kinh hãi, nghĩ thầm chẳng lẽ thế cục đã chuyển biến xấu đến trình độ này rồi ư? Run giọng nói: "Bằng không động thủ đi?"

Ở trong suy nghĩ của nàng, hiện tại hẳn là cơ hội tốt nhất để giết chết Trần Trường Sinh, còn có thể dùng Tuyết Lão thành làm chỗ đệm.

Nếu như Nhân tộc bên kia phản ứng, phái tới càng nhiều cường giả, đến lúc đó nên làm cái gì?

Mục phu nhân làm sao không biết đạo lý dao sắc chặt đay rối chứ.

Chẳng qua là Hiên Viên Phá xuất hiện để cho tiến trình Thiên Tuyển đại điển nhận lấy quấy nhiễu, mà Trần Trường Sinh... đến quá nhanh, trực tiếp thay đổi cả cục diện, quan trọng nhất là, ý nghĩ của người kia cho dù không hoàn toàn thay đổi, cũng tất nhiên nhận lấy ảnh hưởng.

...

...

Nắng sớm đã tới, vô số kiếm phá không mà về, như lưu quang thu vào trong vỏ, giấu đi phong mang sắc bén.

Trần Trường Sinh đứng dậy, nhìn về phiến núi đen trước mắt, sắc mặt có chút mỏi mệt , nhưng ánh mắt rực sáng rất rõ.

Mặc dù lấy Nam Khê trai kiếm trận làm khí, muốn phá giải tòa cấm chế đại trận có thể so với Đồng cung này, vẫn là chuyện rất khó.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, tin tưởng bọn họ sẽ có thể thấy được đáp án.

Kim Ngọc Luật là lão nhân đã tham gia Bắc Phạt Ma tộc năm đó, không biết gặp qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế cùng chuyện xảy ra khó có thể tưởng tượng, cũng không bởi vì hiện tại đạt được tiến triển mà vui sướng, ngược lại vẻ mặt trở nên càng thêm ngưng trọng.

Hắn nói với Trần Trường Sinh: "Đêm qua rõ ràng Hoàng Hậu đã động sát cơ, nhưng cuối cùng không xuất thủ, nhất định phải tìm ra nguyên nhân trong đó."

Tiểu Đức nói tiếp: "Tương tộc cao thủ bỗng nhiên lui về, có tam lộ đại quân đang tiến về Bạch Đế thành, lại bỗng nhiên dừng ở ngoài hai trăm dặm, hai bờ Hồng hà tựa như có một đạo lực lượng, thay đổi quyết định của Mục phu nhân cùng trưởng lão hội."

Đêm qua thế cục biến hóa, đối với bọn họ mà nói là có lợi , lại như cũ làm cho bọn họ vô cùng cảnh giác.

Bạch Đế bị giam cầm, không biết sinh tử, đạo lực lượng cường đại rồi lại bí ẩn như thế, rốt cuộc đến từ phương nào?

Rất tự nhiên , tầm mắt của bọn họ đều chăm chú về phương bắc, phương hướng Tuyết Lão thành xa xôi.

Sau khi Trần Trường Sinh trở lại Bạch Đế thành, hắn nhận được một tấm thiệp mời.

Tấm thiệp mời này đến từ tòa đại viện cách Tương tộc trang viên rất gần.

Nhưng trên thực tế, ai cũng biết thiệp mời này tới tự phương bắc, đến từ Tuyết Lão thành.

Ma Quân muốn mời Trần Trường Sinh gặp mặt.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, đáp ứng lời mời, nhưng đem thời gian định ở bốn ngày sau.

Bốn ngày qua đi rất nhanh.

Bạch Đế thành đổ xuống một trận bão tuyết.