Vô Cùng Bích ăn xong bánh bao, ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá, nói một câu.
"Các ngươi đều nói ta là người xấu, ta sẽ tiếp tục làm người xấu, các ngươi có thể làm gì được ta chứ?"
Lúc nói những lời này, trên mặt của nàng không có bất kỳ thần sắc, nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn đùa cợt cùng khinh miệt.
Hiên Viên Phá trầm mặc, Trần Trường Sinh cũng trầm mặc.
Vô Cùng Bích bỗng nhiên tức giận, lớn tiếng quát lên: "Chẳng lẽ các ngươi không sợ thương thế của ta ổn định, ta sẽ chém nốt cánh tay còn lại của Quan Bạch hay sao!"
Trần Trường Sinh vẫn trầm mặc không nói, Hiên Viên Phá cảm thấy khó tin nói: "Ngươi người này tại sao có thể ác độc đến như vậy?"
Vô Cùng Bích rất hài lòng với phản ứng của hắn, nói: "Cho dù ta có ác hơn nữa, hắn vẫn thích ta, không được sao?"
Nói xong câu đó, nàng đắc ý nở nụ cười.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng tái nhợt vô cùng, hồng du vương trên miệng nhìn tựa như máu đen, trông tàn nhẫn đáng sợ đến dị thường.
Trần Trường Sinh quan sát ánh mắt của nàng, mơ hồ đoán được nàng muốn làm gì, đột nhiên cảm giác tâm tình u ám, đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt Vô Cùng Bích toát ra thần sắc kinh ngạc, quát lên: "Làm sao ngươi lại đi rồi?"
Hiên Viên Phá nhìn hồng du trên khóe miệng nàng bởi vì nói chuyện mà nhỏ xuống, cảm thấy có chút căm tức, xoay người cầm hai tờ giấy đưa tới trước người của nàng.
Vô Cùng Bích không nhận lấy giấy, mà nhìn vào mắt của hắn, hỏi: "Tất cả bánh bao thịt đều có nhiều dầu mỡ như vậy ư?"
Vô luận là bản thân vấn đề này hay là thần thái của nàng cũng lộ vẻ rất điên cuồng.
Hiên Viên Phá nghĩ tới quả thật nàng cũng rất thảm, đè nén tâm tình nói: "Đó là dùng mỡ bò xào ớt, chỉ có như vậy mới thơm ngon."
"Ngươi biết rõ bánh bao thịt rất ngon, vậy tại sao lại chỉ cho chúng ta ăn màn thầu!"
Vô Cùng Bích thanh âm bỗng nhiên trở nên bén nhọn , giống như nổi điên, hướng về phía Hiên Viên Phá khóc hô lên.
"Hắn cũng đã sắp chết rồi, ngươi cho hắn ăn một miếng bánh bao thịt thì có sao chứ!"
Hiên Viên Phá trầm mặc không nói, không cảm thấy nàng đang nổi điên, mà là hắn cũng rất hối hận về chuyện này.
Mấy ngày qua hắn mua cho Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đều là màn thầu chay, chính mình thì ăn bánh bao thịt.
Không phải là không đủ tiền mua, mà là hắn nghĩ bọn hắn bị trọng thương, nên ăn đồ ăn nhẹ nhàng một chút.
Nhưng Biệt Dạng Hồng cuối cùng vẫn chết, đã như vậy, sao không thống thống khoái khoái ăn mấy cái bánh bao thịt chứ?
Vô Cùng Bích bỗng nhiên tỉnh táo, mặt không chút thay đổi nhìn hắn nói: "Ngươi chết đi."
...
...
Ba một tiếng vang nhỏ.
Vô Cùng Bích giơ tay trái lên, vươn ngón trỏ đâm về phía Hiên Viên Phá.
Nàng cụt tay trọng thương, vô cùng suy yếu, mặc dù Hiên Viên Phá cũng bị thương, nhưng ít ra hành động tự nhiên, theo đạo lý mà nói, có thể tránh thoát được một chỉ này.
Nhưng một chỉ này phảng phất có ma lực nào đó, căn bản không để ý phản ứng trong vô thức của Hiên Viên Phá, cứ như vậy hời hợt, lại cực kỳ chính xác rơi vào mi tâm của hắn.
Vô Cùng Bích thi triển một chỉ này tựa hồ đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, thậm chí mơ hồ trở nên trong suốt .
Hiên Viên Phá phát ra một tiếng tru thấp đầy thống khổ, cả người kịch liệt run rẩy, thân thể trở nên to lớn, y phục băng liệt, lông màu đen từ trong khe hở đâm ra ngoài.
Hắn bị một chỉ của Vô Cùng Bích trong nháy mắt ép tới cuồng hóa!
Nhưng hắn vẫn không có biện pháp thoát khỏi ngón tay của Vô Cùng Bích, thậm chí ngay cả động tác đơn giản như quay đầu đều không thể làm được.
Ngón tay vẫn lẳng lặng dừng ở mi tâm của hắn, giống như dính chặt lên đó.
Hiên Viên Phá vốn rất khôi ngô cao lớn, cuồng hóa xong trở thành một tòa núi nhỏ, mi tâm vẫn không thể rời xa ngón tay của Vô Cùng Bích, cũng không cách nào giữ vững tư thế lúc trước nữa, té xuống phía trước.
Nhưng hắn không té trên mặt đất ngược lại lại bay lên, nhìn qua tựa như túi da rót đầy nhiệt khí, mà ngón tay của Vô Cùng Bích tựa như sợi dây buộc chặt lấy cái túi da này.
Trần Trường Sinh nghe được động tĩnh, xoay người xông vào trong nhà, liền thấy được hình ảnh quỷ dị này.
Một chỉ của Vô Cùng Bích để cho hắn rất tự nhiên nhớ lại một chỉ của Biệt Dạng Hồng ngày hôm qua.
Biệt Dạng Hồng dùng ngón tay đem kinh nghiệm cuộc chiến thần thánh cùng với rất nhiều trí tuệ tương quan đến vấn đề tu hành rót vào trong thức hải của hắn.
Vô Cùng Bích lúc này tựa như đang làm chuyện tương tự, nhưng lại có bất đồng rõ ràng, bởi vì hắn cảm giác được uy áp của thần thành khí tức, còn có chân nguyên kích động dị thường kinh khủng!
Hàn phong gào thét xuyên qua , phất động áo của Biệt Dạng Hồng, cuộn lên chút ít vụn tinh thạch trên sàn nhà cùng với mảnh nhỏ của mộc tháp, không ngừng đảo quanh vòng quanh thân thể của Vô Cùng Bích cùng Hiên Viên Phá .
Ở trong thời gian vô cùng ngắn, Vô Cùng Bích đã gầy đi mấy phần, già nua thêm mấy trăm năm.
Tóc của nàng ẩn hiện vết sương, sắc mặt càng thêm tái nhợt sau đó mỏng dần, trong suốt tựa như có thể thấy được da thịt cùng xương cốt bên trong.
Trên thực tế không cách nào thấy được điều đó, ở trong đó đều là ánh sáng tinh khiết mà thần thánh.
Ánh mắt của nàng trở nên cuồng nhiệt chí cực, tràn đầy ý vị điên cuồng, nhìn Hiên Viên Phá lớn tiếng quát lên: "Nếu như ngươi vận khí không tốt vậy thì hãy chết đi!"
Theo tiếng quát chói tai này, ánh sáng tinh khiết mà thần thánh xuyên thấu da của nàng, biến thành vô số mảnh vụn màu vàng tiến vào thân thể của Hiên Viên Phá.
Hiên Viên Phá lần nữa run rẩy lên, cánh tay phải héo rút không ngừng bẻ gảy sau đó được chữa trị, phát ra thanh âm ba ba , làm người ta không đành lòng nghe tiếp.
Vẻ mặt lại càng thống khổ tới cực điểm.
Trần Trường Sinh cảm thấy cực độ nguy hiểm, nhưng trong tình thế như thế hắn không dám làm gì, chỉ có thể khẩn trương chờ đợi .
Không biết qua thời gian bao lâu, Vô Cùng Bích thu ngón tay về.
Hiên Viên Phá nặng nề rơi xuống sàn nhà, tạo thành mấy vết nứt sâu đậm, bắn ra vô số huyết thủy, sau đó hôn mê.
Trần Trường Sinh xông qua ngó nhìn thương thế của hắn, hướng về phía Vô Cùng Bích căm tức hô: "Ngươi điên rồi sao!"
Hắn không biết nàng đã đem cái gì truyền cho Hiên Viên Phá, nhưng rõ ràng so với thủ đoạn của Biệt Dạng Hồng ngày hôm qua thì nguy hiểm hơn vô số lần.
Thay lời khác mà nói, nàng nói muốn Hiên Viên Phá chết đi, thật sự không phải là nói dối.
Trần Trường Sinh lại càng rõ ràng, nàng mới vừa nói những lời đó vốn chính là muốn chọc giận chính mình, làm cho mình động thủ giết nàng.
Tỷ như nàng giễu cợt nói hoàn toàn tỉnh ngộ, tỷ như nàng nói muốn đi chém đứt cánh tay còn lại của Quan Bạch.
Nàng thật sự điên rồi, nhưng cho dù muốn chết, vì sao nàng lại muốn dùng phương pháp như vậy?
Vô Cùng Bích kinh ngạc ngồi dựa vào tường, bỗng nhiên thê thanh hô: "Hắn đã đi, ta cũng không muốn sống nữa, nhưng ta... ta sợ chết a, ta thật sự sợ chết a!"
Sau đó nàng khó nhọc quay đầu đi, nhìn Biệt Dạng Hồng cũng sớm đã không còn khí tức, thanh âm khẽ run nói: "Nhưng ta vẫn muốn ở cùng với hắn."
Nói xong câu đó nàng lại bắt đầu rơi lệ, khóc thời gian rất lâu, cho đến biến thành nức nở, cuối cùng không còn bất kỳ thanh âm gì nữa.
Trần Trường Sinh thân thể có chút cứng ngắc, đưa ngón tay đến dưới mũi nàng.
Vô Cùng Bích nhắm mắt, cùng nam nhân của nàng dựa vào nhau, đã chết.
Trần Trường Sinh thu tay lại, nhìn về ngoài viện.
Trong viện vô cùng an tĩnh.
Hắn đột nhiên cảm giác có chút bất lực.