Cho đến giờ phút này, Trần Trường Sinh vẫn không biết cụ thể chuyện gì đã diễn ra trong Bạch Đế thành.
Tại sao Yêu tộc lại kết minh cùng Ma tộc? Bạch Đế vợ chồng ý định thế nào?
Nhưng bất kể đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn có thể giết chết Ma Quân, mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Lạc Lạc không thể gả cho một người chết.
Tuyết Lão thành nguyên lão hội cùng Ma Soái nhất định sẽ điên cuồng.
Mà Hắc Bào từ trước đến giờ đều dùng ánh mắt ác ý để nhìn khắp thế gian này, có thể cho là đây là bố cục mà hắn cùng Mục phu nhân liên thủ bố trí hay không?
Dĩ nhiên, muốn để cho Mục phu nhân bỗng nhiên thay đổi chú ý để cho Ma Quân bị giết chết, đây không phải là chuyện khó khăn bình thường.
Nhưng ai biết được? Có lẽ ở thời khắc quan trọng nhất, Mục phu nhân chợt phát hiện, Ma Quân chết đối với nàng cùng Yêu tộc mà nói, có thể rất có lợi thì sao.
Có thể là một từ rất có ý tứ, ý nghĩa kết cục mở ra, bất kỳ sự tưởng tượng nào cũng có khả năng biến thành sự thật.
Thời điểm Trần Trường Sinh nghĩ tới từ này, Ma Quân cũng nghĩ đến từ này.
Hắn phát hiện mình thật sự có thể thua dưới kiếm của Trần Trường Sinh.
Nhưng hắn vẫn không cảm giác mình có thể chết ở dị quốc cách xa Tuyết Lão thành.
Hơn nữa tựa như Trần Trường Sinh rất muốn hắn chết, hắn cũng rất muốn Trần Trường Sinh chết.
Nếu như Trần Trường Sinh chết trong Bạch Đế thành, cho dù người ra tay chính là hắn, Yêu tộc vẫn khó có thể thoát khỏi liên quan.
Mục phu nhân dù đa mưu túc trí cỡ nào, từ một khắc ấy sẽ không còn được thuận lợi nữa, mà phải hoàn toàn nghiêng về Ma tộc, nếu không chỉ bằng lực lượng của Yêu tộc căn bản không có biện pháp đối kháng kinh thiên nộ diễm của Nhân tộc sau khi mất đi Giáo Hoàng.
Nghĩ tới những hình ảnh có thể sẽ phát sinh này, ý định giết chết Trần Trường Sinh của Ma Quân lần nữa trở nên kiên định .
Quan Cảnh đài là một mảnh thạch đài vô cùng rộng rãi ở chỗ cao của hoàng thành, phương viên ngàn trượng, trừ cây lê bên lan can ra, không có bất kỳ cây cối hoa cỏ nào nữa, khi các đại nhân vật như Tương tộc tộc trưởng thối lui, lộ vẻ càng thêm trống trải, thậm chí sinh ra một loại cảm giác thanh tịch vô song.
Ma Quân vẫn đứng dưới cây lê, trên cây đã không còn hoa trắng, nhưng còn có phiến lá xanh xanh, nhìn đúng là sinh cơ dạt dào.
Đối diện là bầy kiếm như mưa gió, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đứng ở bên trong.
Một đạo hàn ý từ trên người Ma Quân lan tỏa ra thiên địa.
Đạo hàn ý này vô cùng cực hạn, vô cùng thuần túy, thế cho nên phiến lá màu xanh cũng trở nên trong suốt , tựa như đã biến thành băng.
Không chỉ Quan Cảnh đài, cả tòa hoàng thành thậm chí cả Bạch Đế thành, bởi vì nhiệt độ kịch liệt giảm mạnh mà sinh ra vô số sương mù.
Sương mù ngưng tụ lại chính là mây, nhưng là mây không phải màu trắng, mà là màu đen .
Những hình ảnh này vô cùng quỷ dị, kinh khủng dị thường.
Cái vực sâu nổi tiếng kia, phảng phất được Ma Quân đưa đến nơi đây.
Đạo hàn ý này chính là ma tức trong truyền thuyết ư?
Đây không phải là nghi vấ của Trần Trường Sinh.
Hắn ở tuyết lĩnh đã giao thủ với hai đời Ma Quân cũng, biết đây quả thật là chính là thủ đoạn bản chất nhất của hoàng thất Ma tộc, cũng là thủ đoạn cường đại nhất.
Ma Quân là Ma tộc hoàng tộc huyết thống thuần chánh nhất đại lục hiện nay.
Ma tức của hắn tự nhiên là thứ kinh khủng thuần chánh cực hạn nhất trên đại lục.
Nếu như đối phó người tu đạo bình thường của Nhân tộc, Ma Quân chỉ cần dựa vào ma tức trời sinh mang đến nhiệt độ thấp cực đoan, đã có thể dễ dàng đông cứng thức hải của đối phương, vỡ nát kinh mạch của đối phương, cuối cùng bá đạo vô cùng phá hủy thân thể của đối phương.
Từ góc độ nào đó mà nói, Trường Sinh tông Trừ Tô tu hành Hoàng Tuyền công pháp cùng thủ đoạn của Ma tộc hoàng tộc phi thường tương tự.
Ban đầu phát hiện điểm này, Trần Trường Sinh thậm chí nghĩ tới một loại khả năng, mấy trăm năm qua Trường Sinh tông cùng Tuyết Lão thành vẫn âm thầm cấu kết, có lẽ Tông chủ trước đây là được Ma Quân đời trước chỉ điểm, mới đi lên con đường tà đạo tu hành Hoàng Tuyền công pháp?
Bởi vì có tiểu hắc long, Trần Trường Sinh không sợ Hoàng Tuyền công pháp của Trừ Tô, tự nhiên đối với thủ đoạn của Ma Quân cũng có lực chống cự.
Sương hoa đầy trời hạ xuống cùng dưới hoàng thành dần dần dâng lên hàn vân, căn bản không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng đối với hắn.
Tầm mắt của hắn xuyên thấu sương hoa, rơi vào trên người Ma Quân ở dưới cây lê.
Theo tầm mắt của hắn rơi xuống, Quan Cảnh đài vang lên vô số tiếng kiếm minh thê lương.
Có vô số kiếm quang tỏa ra, sau đó nhanh chóng biến mất, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.
Ma Quân vẫn không nhúc nhích, chẳng qua thần niệm khẽ động, cũng đã xuất thủ.
Trần Trường Sinh cũng không động, chẳng qua ánh mắt rơi xuống, cũng đã xuất kiếm.
Hàn vân bao phủ thạch đài, đem toàn bộ thân ảnh của Trần Trường Sinh cùng Ma Quân che kín.
Không cách nào thấy được sương hoa, băng lá, cũng không thấy danh kiếm trong bầu trời nữa.
Chỉ có thể nghe được kiếm âm thanh thúy, trầm thấp như thâm uyên gầm thét, tiếng va chạm trầm muộn thỉnh thoảng từ trong hàn vân truyền ra.
Thỉnh thoảng sẽ có một đạo kiếm quang tựa như tia chớp chiếu sáng một góc hàn vân, đem đường nét của sương hoa chiếu rọi vô cùng rõ ràng, xinh đẹp chí cực, tựa như cũng không phải là chân thật, cũng đem hai đạo thân ảnh bên trong chiếu rọi vô cùng rõ ràng, quỷ mị như khói, tựa như không phải là chân thật.
Thanh kiếm tựa như tia chóp, rực rỡ có thể xuyên thấu hàn vân, tự nhiên chính là Vô Cấu kiếm mà Trần Trường Sinh nắm trong tay. Vô luận ma tức trong hàn vân kinh khủng cường đại như thế nào vẫn không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt ngoài Vô Cấu kiếm, chiến đấu đến nay, vẫn sáng ngời trong như gương.
Trần Trường Sinh cùng Ma Quân đều dùng Da Thức bộ, Da Thức bộ của hắn tự nhiên không có cảnh giới mạnh như Ma Quân, nhưng những ngày qua đã được Nam Khách chỉ điểm, hơn nữa hắn từng dùng lấy kiếm hòa vào thân pháp trong tuyết lĩnh, có thể ngang hàng với Ma Quân ở phương diện tốc độ.
Như vậy có thể quyết định thắng bại của cuộc chiến này, vẫn là lực lượng. Lực lượng là một từ nghe có chút đơn giản, trên thực chất lại là một khái niệm rộng lớn khó lòng bao quát, chỉ có cường giả đại lục như Biệt Dạng Hồng mới có thể chân chính sáng tỏ chân nghĩa trong đó, ngày hôm trước hắn chỉ đạo cho Hiên Viên Phá trên thực tế là một việc trọng yếu phi thường, chẳng qua không biết Hiên Viên Phá lĩnh ngộ được bao nhiêu.
Trần Trường Sinh cùng Ma Quân còn rất trẻ tuổi, nhưng cũng là tuyệt thế kỳ tài thiên phú vô cùng, đối với khái niệm này đã có cảm ngộ của riêng mình, cho nên cuộc chiến đấu này thủy chung được khống chế trong hàn vân, ý nghĩa không có bất kỳ khí tức dư thừa nào lãng phí.
Nhưng Chu viên cũng có khả năng bị phá vỡ, tinh vực cũng không cách nào thực sự ngăn cách thế giới, chỉ cần sống ở dưới trời sao, nhất định sẽ phát sinh liên lạc với thế giới này, trận chiến đấu bị hàn vân che dấu này tiến hành đến cuối cùng, vẫn còn lộ ra uy danh thực sự.
Đó là ma tức thâm uyên vô hình, kiếm ý đại dương không tiếng động, cho dù tràn ra ngoài hàn vân chỉ là chút dư âm, cho dù chỉ là liên lụy, vẫn đối với hoàn cảnh chung quanh sinh ra ảnh hưởng thật lớn, trên mặt đất ngoài hàn vân xuất hiện vô số vết nứt khắc sâu, nhìn giống như mạng nhện, hơn nữa còn đang không ngừng lan tràn ra ngoại giới, nếu không phải là có cấm chế bảo vệ, chỉ sợ tòa thạch đài rộng rãi này đã sớm băng liệt thành vô số viên đá.
Cuộc chiến đấu này ảnh hưởng đối với nơi xa ngược lại còn lớn hơn một chút.
Trên quảng trường trước hoàng thành xuất hiện rất nhiều dấu vết tinh mịn, ngắn nhưng vô cùng thẳng, nhìn giống như kiếm cắt ra.
Vô số con kiến từ dưới đất chạy lên, nhưng đi được nửa thước cự ly, đã bị một đạo khí tức vô hình đông cứng, sau đó nhanh chóng rữa nát.
Kình Lạc đài bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt thật sâu.
Cùng với một trận thanh âm rắc rắc phần phật kinh khủng, Kình Lạc đài sụp xuống.
Một tảng đá lớn lăn xuống phía dưới, càng lúc càng nhanh, mang theo thanh âm gào thét phá không, đánh hướng đám người đông nghịt trước hoàng thành.