Năm năm này, Lạc Lạc chỉ nhận được mấy phong thư.
Hoài niệm không có nơi gửi gắm, ân cần chỉ có thể biết một mình, cũng may nàng từng sống trong Ly cung một thời gian, từng học tập từ Mao Thu Vũ, cùng Án Lâm đại chủ giáo cũng có chút tình nghĩa, cho nên vẫn có thể biết rất nhiều tin tức có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Nhất là sau khi Trần Trường Sinh rời khỏi tuyết lĩnh, tái hiện nhân gian, Án Lâm thường xuyên gởi thư cho nàng.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian này, nàng đều đã biết.
Nàng biết hắn ở Tùng Sơn quân phủ đã làm gì, nàng biết hắn đi qua Hán Thu thành, biết hắn đi Vấn Thủy, ở trước đạo điện giết Bạch Thạch đạo nhân.
Vấn Thủy đạo điện thần môn, phía trước có một cây lê, mùa đông bỗng nhiên nghênh đón một đêm xuân phong, cho nên hoa lê đua nở.
Gió mát nhè nhẹ , vô số đóa hoa trắng nhỏ từ trên cành rơi xuống, vẩy vào trên vai của hắn, sạch sẽ giống như tuyết mới.
Hình ảnh này được Án Lâm miêu tả trong thư.
Lạc Lạc nghĩ tới đã cảm thấy thích, phi thường nghiêm túc vẽ xuống, sau đó vẫn rất thích.
Mục phu nhân không biết Vấn Thủy đạo điện từng xuất hiện hình ảnh như thế, tự nhiên cũng không biết tại sao nàng lại thích bức họa này như thế.
Mấy phen suy xét, nàng cảm thấy con gái bởi vì Thiên Tuyển đại điển sắp đến mà động lòng xuân.
Bạch Đế thành dù mùa đông nhưng vẫn ấm áp, cây lê trên Quan Cảnh đài mặc dù bỗng nhiên nở hoa, cũng sẽ không có điểm gì quá bất ngờ.
Cho nên gió xuân đi tới bờ Hồng hà, để cho trên cành điểm đầy hoa trắng, Ma Quân từ trước hoàng thành từng bước đi lên, đi tới dưới cây lê, chưa từng rời khỏi.
Những chuyện này cũng chỉ là vì một hình ảnh.
Tựa như Lạc Lạc đã nói, hình tượng này quả thật rất đẹp, vô luận là cây lê nở rộ hoa hay là bản thân Ma Quân.
Mục phu nhân tâm tư quả nhiên kín đáo, thủ đoạn quả nhiên phi phàm.
Tiếc nuối chính là, nàng vẫn không thể đem Ma Quân biến thành người trong bức họa.
Bởi vì bức họa kia của Lạc Lạc vốn đã có người, không thể nào thay thế bằng một người khác được.
"Có thể vẽ thêm một bức họa khác, vô luận ngươi thích phong cảnh như thế nào cũng được."
Ma Quân nhìn Lạc Lạc mỉm cười nói.
Không thể không nói, cho đến lúc này dáng vẻ của hắn cũng vô cùng hoàn mỹ, không có bất cứ điểm nào chê trách được.
Vô luận ngươi thích xem phong cảnh thế nào, ta cũng có thể trở thành một phần trong phong cảnh ấy.
Đây là ngôn tình thật động lòng người.
Đáng tiếc vẫn không thể nào lay động được Lạc Lạc.
Nàng nói: "Xin lỗi, ta thích xem phong cảnh không có ngươi."
Ma Quân khẽ nhíu mày, nói: "Nhưng nhất định phải có hắn ư?"
Lạc Lạc nói: "Ta thích gió xuân, thích tuyết mới, tiên sinh hắn chính là tuyết mới, cũng là gió xuân, mà ngươi không phải."
Lông mày như mực của Ma Quân nhướng càng ngày càng cao, lạnh lẽo tỏa ra, hỏi: "Vì sao?"
Lạc Lạc nói: "Tuyết mới gió xuân là sạch sẽ nhất, tiên sinh chính là người như vậy."
Quan Cảnh đài hoàn toàn tĩnh mịch.
Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng.
Ma Quân tự giễu cười một tiếng, lắc đầu.
Trong mắt của hắn không có nét cười, mà lạnh lẽo sâu thêm mấy phần.
Nếu nói phong cảnh, vốn chính là muốn xem tâm ý của người ngắm cảnh.
Người trong bức họa, tự nhiên chính là ý trung nhân.
Nếu hắn tiếp tục dây dưa, không khỏi sẽ có chút mất thể diện.
Hắn là chủ nhân cánh đồng tuyết nơi Ma vực, Thần tộc tôn quý nhất thế gian, làm sao có chịu được nhục nhã như vậy?
"Thì ra Hiên Viên Phá nói thật, Trần Trường Sinh cùng ngươi có tư tình."
Hắn khẽ nhếch khóe môi, giọng mỉa mai nói: "Ngươi là học sinh của hắn, hắn vẫn ra tay với ngươi, người như vậy cũng có thể được xưng là sạch sẽ ư?"
"Ngươi lại sai lầm rồi. Quả thật là ta thích tiên sinh, nhưng tiên sinh chỉ coi ta như học sinh, hắn sai gì chứ?"
Quan Cảnh đài vẫn an tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm của Lạc Lạc.
Những lời này là nàng nói với Ma Quân, cũng là nói với các đại nhân vật Yêu tộc chung quanh, càng là nói với cả đại lục.
Lúc nói những lời này, nàng nắm chặt quả đấm, thanh âm có một chút run rẩy, nhưng trên mặt không có bất kỳ xấu hổ, lộ vẻ cực kỳ kiên định.
Ma Quân nhìn nàng mặt không chút thay đổi nói: "Lại thích tiên sinh của mình, ngươi biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào hay không?"
Lạc Lạc quan sát ánh mắt của hắn nói: "Ngươi giết chết cha cùng toàn bộ huynh trưởng của mình, chẳng lẽ có tư cách dạy ta hai chữ xấu hổ viết như thế nào ư?"
Ma Quân vẫn mặt không chút thay đổi, nhưng đã bắt đầu tức giận.
Hắn phát hiện tiểu cô nương đứng trước mặt mình có một loại mị lực rất kỳ quái.
Nàng nói mỗi câu đều vô cùng chân thành, làm cho người ta không thể không tin —— cho dù là đang công kích đối phương.
Cũng chính vì loại chân thành này, hắn mới tức giận.
Không ai có thể nhìn ra tâm tình chân thực của Ma Quân lúc này, trừ Lạc Lạc.
Nàng rất chân thành, hơn nữa thật sự tò mò hỏi: "Ngươi muốn giết ta ư?"
Ma Quân giật mình, lại phát hiện một điểm đặc biệt khác của tiểu cô nương này.
Nàng tựa như có thể cảm giác được cảm xúc của người bên cạnh một cách tinh tường, cho dù đối phương giấu diếm hoàn mỹ đến cỡ nào.
Dĩ nhiên, nàng hiếu kỳ cũng là sự thật, nàng rất muốn biết, đối phương có dám giết mình ở chỗ này hay không.
Nghe câu hỏi này của Lạc Lạc, yêu tướng cùng bọn thị vệ bốn phía Quan Cảnh đài cảnh giác nhìn sang.
Ánh mắt của Tương tộc tộc trưởng cũng trở nên trầm trọng hơn vô số lần, rơi vào trên người Ma Quân.
Nơi này là Bạch Đế thành, cho dù là Ma Quân cũng không thể có hành động gì quá đáng đối với nàng được.
Hơn nữa hiện tại Ma Quân đã lần nữa sinh ra hứng thú với nàng.
"Ngươi nói không sai, bức tranh này chính là do mẹ ngươi sắp đặt ."
Ma Quân nhìn nàng nói: "Có thể nhận ra, nàng không muốn để cho ngươi quá mức thương tâm, cho nên hi vọng ngươi có thể gả cho một nam tử thích ngươi."
Lạc Lạc hỏi: "Ta có thể nhận ra, ngươi cũng không thích ta."
Ma Quân nói: "Không sai, ta nguyện ý phối hợp, là bởi vì tôn trọng đối với ngươi."
Lạc Lạc nói: "Ta thích nói chuyện thẳng thắng như vậy."
Ma Quân nói: "Ta cũng không thích mấy chuyện sáo rỗng, cho nên hi vọng ngươi hiểu được, ngươi nhất định phải gả cho ta, chuyện này không cách nào thay đổi được."
Lạc Lạc thanh âm trở nên có chút lạnh nhạt, hỏi: "Chính là vì kết minh ư?"
Ma Quân thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất đạm mạc: "Trần Trường Sinh đoạt đi nữ tử mà ta yêu thích, ta mang ngươi về Tuyết Lão thành, coi như là sự trả thù nho nhỏ."
Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ thở dài, tiếp nói: "Có bản lãnh ngươi đi Nam Khê trai cướp sư mẫu đi đi, nói lời như vậy, làm chuyện như vậy, thật sự không phù hợp thân phận của ngươi."
"Vậy nói chuyện chúng ta cần nói đi."
Ma Quân đi tới bên lan can, nhìn về đường phố trong Bạch Đế thành , dãy núi bên kia Hồng hà, nói: "Sau đó quốc thư của các ngươi sẽ ban bố thiên hạ, đồng thời thần chiếu của ta cũng sẽ rời Tuyết Lão thành hướng các nơi trên đại lục bay đi, chậm nhất là hai canh giờ, Thông Châu quân phủ sẽ bắt đầu tụ họp, sau đó Ủng Lam quan sẽ hạ xuống thiên trụ, trước tối nay Tùng Sơn quân phủ sẽ hướng Phản Nhai phát ra điều lệnh, trễ nhất trong vòng ba ngày, Nhân tộc sẽ tụ họp trăm vạn đại quân, tụ tập trước hơn mười tòa hùng thành, đại chiến sắp bắt đầu."
Nếu người bình thường nói những lời như vậy, sẽ không có quá nhiều cảm giác, tựa như một tiên sinh kể chuyện chỉ biết nói chuyện xưa.
Nhưng những lời này phát ra từ miệng của hắn, sẽ có cảm giác bất đồng.
Bởi vì hắn là Ma Quân, thống trị cánh đồng tuyết vô cùng bát ngát, có vô số Ma tộc chiến sĩ cường đại thề thần phục.
Lạc Lạc biết những lời hắn nói, rất có khả năng biến thành hình ảnh thực sự, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
"Nhưng cuộc chiến tranh này sẽ không bắt đầu, bởi vì Nhân tộc không dám khai chiến."
Ma Quân nói: "Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh ân oán còn chưa làm rõ, mấu chốt nhất chính là, bọn họ không có kinh nghiệm, cho nên không có dũng khí."
Nếu nói kinh nghiệm, tự nhiên là chỉ kinh nghiệm Nhân tộc đồng thời đối mặt với cả Ma tộc cùng Yêu tộc.
Từ thời đại Thái Tông Hoàng Đế, rồi đến vài ngàn năm trước, cho đến hơn trong lịch sử xa xôi, Nhân tộc cũng không có kinh nghiệm như vậy.
Ma Quân nói: "Chỉ cần gả cho ta, sẽ không có chiến tranh, phiến đại lục này có ít nhất mấy trăm vạn sinh linh sẽ vì ngươi mà được sống ."
Lạc Lạc nhìn bóng lưng của hắn trầm mặc thời gian rất lâu, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta ư?"
"Không, ta đang miêu tả phong cảnh."
Ma Quân nhìn núi xa nói: "Người như ngươi ta và Trần Trường Sinh, phong cảnh có tư cách nhìn chỉ có thể là giang sơn, nếu như ngươi chỉ muốn cùng hắn ngắm phong cảnh, phiến giang sơn như vẽ này bị chiến hỏa đốt thành tro bụi, làm vậy không khỏi quá mức ích kỷ."