Editor: Bến
Biệt Dạng Hồng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh đã nói rõ tất cả.
Tất cả đều có thể.
Hiên Viên Phá đột nhiên cảm thấy có chút hàn lãnh, đứng dậy nói: "Ta muốn đi gặp tộc trưởng."
Biệt Dạng Hồng nói: "Cho dù ngươi đem suy đoán nói cho hắn biết, cũng không có ý nghĩa gì."
Hiên Viên Phá có chút vội vàng nói: "Vậy vì sao vẫn chưa có người nào tới đây?"
"Vô luận là Đạo Tôn hay là Vương Phá, cũng sẽ không tới, bởi vì không ai dám chắc đây có phải một cái bẫy hay không."
Biệt Dạng Hồng nhìn phấn vụn tinh thạch đã trở nên ảm đạm vô quang cùng mộc tháp nghiêng lệch trên sàn nhà, dừng một chút tiếp tục nói: "Ở trong mắt chư phương, ta cùng với vợ ta hôm nay đã chết, như vậy Nhân tộc sẽ không thể thừa nhận một vị cường giả thần thánh lĩnh vực nào khác chết đi nữa, vì như thế sẽ phá vỡ toàn bộ vận mệnh của đại lục này."
Hiên Viên Phá suy nghĩ một chút, nói: "Ta ngày mai sẽ tranh thủ giết chết hắn."
Vô Cùng Bích dựa vào tường, ôm chỗ cụt tay, vẻ mặt oán độc nói: "Chỉ dựa vào ngươi ư?"
Hiên Viên Phá đã học được cách không để ý tới nàng, nhìn Biệt Dạng Hồng tiếp tục nói: "Hơn nữa ta nghĩ hẳn là sẽ có người tới giúp đỡ ta."
Biệt Dạng Hồng hiểu được ý tứ của hắn, nếu quả thật giống như hắn suy đoán, Yêu tộc nhất định sẽ có rất nhiều dân chúng thậm chí là đại nhân vật, sẽ phản đối mãnh liệt giống Hiên Viên Phá.
Trên thực tế hắn hiện tại đã cơ bản xác nhận chân tướng mọi chuyện, bởi vì nguyên do hắn cùng Vô Cùng Bích bị trọng thương, là bởi vì Mục phu nhân đã liên thủ cùng Ma tộc.
Nếu không nghĩ được cách giải quyết, đành phải chờ chuyện phát sinh rồi mới nói, Hiên Viên Phá đi ra khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Nghe mùi dầu cải cùng mùi xào nấu từ ngoài cửa bay vào, trên mặt Vô Cùng Bích toát ra vẻ cực kỳ chán ghét.
Trừ thịt kho tàu, Hiên Viên Phá còn nấu non nửa nồi cạnh đậu hủ, nấu một bát cơm lớn, vị ngon nhất đương nhiên là mười mấy phiến thịt khô chưng trên nồi cơm.
Hiên Viên Phá cùng Biệt Dạng Hồng ăn rất chân thành, thậm chí có chút hưởng thụ.
Vô Cùng Bích mất một cánh tay, ăn cơm không tiện lắm, muốn học như Biệt Dạng Hồng, dùng thịt khô và lẫn với cơm để ăn, nhưng mấy lần đều không thành công.
Nàng căm tức, đem đũa ném xuống, mắng: "Ăn toàn những thứ như heo ăn, khó trách bộ dáng giống hệt heo!"
Biệt Dạng Hồng nhìn nàng một cái, tựa như muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì , chỉ thở dài mà thôi.
...
...
Đường phố hạ thành rất gần Hồng hà, vốn làm cho người ta cảm giác ẩm ướt, bất kể trời có mưa hay không, cũng có lẽ bởi hệ thống thoát nước nơi đây quá kém, tố chất dân chúng còn không cao, dọc đường hộ gia đình rất vui vẻ đem nước bẩn quấy lên vui đùa với nhau.
Một bóng đen chậm rãi phiêu động trong dầu mỡ cùng rác thải, theo thềm đá đi xuống, cuối cùng đi tới Tùng Đinh.
Tùng Đinh hai đêm qua cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, lộ vẻ an tĩnh rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là nơi đây không có ai.
Đường phố khắp nơi đều là người.
Hùng tộc chiến sĩ, Đường gia quản sự cùng hơn mười người tu đạo thiên nam, Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo cùng mười mấy giáo sĩ, đem nơi này vây kín.
Nhưng ở chỗ này ngươi sẽ không nghe được bất kỳ thanh âm nào cả, nếu như không cẩn thận lắng nghe, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe rõ.
Hệ thống phòng ngự cảnh giác mà kín đáo như thế, cho dù là cường giả Tiêu Dao bảng như Tiếu Trương, Tiểu Đức tự mình tới đây, cũng rất khó để lẻn vào.
Nhưng đối với bóng đen này mà nói, đây không phải là chuyện khó khăn lắm, bởi vì hắn tu hành chính là Hoàng Tuyền công pháp, trời sanh âm uế, rất giỏi độn thổ.
Đêm khuya vắng người, Hùng tộc chiến sĩ, giáo sĩ cùng người tu đạo thiên nam ở Tùng Đinh đã có chút buông lỏng.
Bóng đen này lặng yên không một tiếng động đi tới tòa tiểu viện cuối hẻm nhỏ, theo gió lẻn vào màn đêm, dọc theo vết gỗ trên sàn nhà, đi tới trước cửa.
Hiên Viên Phá khoanh chân ngồi phía sau cửa, nhắm mắt, đã ngủ.
Hai đêm qua hắn đều ngủ như vậy.
Bởi vì vị trí ở trước cửa giấy, vô luận là ai muốn đến chỗ Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, cũng sẽ làm cho hắn tỉnh lại.
Bóng đen dừng ở trước cửa, không tiếp tục đi vào bên trong.
Không phải vì hắn cảm thấy uy lực của thanh thiết kiếm để ngang trên gối Hiên Viên Phá, mà là bởi vì hắn cảm thấy phía sau cửa giấy có hai người.
——tinh thạch đã sắp bể nát, pháp lực mộc tháp cũng đã biến mất rất nhiều, hơn nữa hắn đứng ở rất gần.
Hắn thậm chí có thể mơ hồ phác thảo dáng vẻ của hai người kia trong thức hải của mình.
Một đạo cô cùng một văn sĩ.
Đây cũng chính là người mà hắn muốn tìm.
Hắn dĩ nhiên rất khiếp sợ, không kịp vui mừng, đã sinh ra sợ hãi.
Đó là hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực, mặc dù đã bị thương nặng, nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ muốn vội vàng rời đi, đem tin tức truyền cho Mục phu nhân.
Bóng đen lặng yên không một tiếng động trở lại trong đình viện, lướt qua đá cuội màu trắng, đi tới dưới cây tùng, chuẩn bị vượt tường lao ra.
Vừa lúc đó, có một đạo thần niệm rơi vào trên người của hắn.
Đạo thần niệm kia không bộc lộ sự cường đại, khí tức vô cùng ôn hòa , như tơ mỏng mềm mại, không mang đến cho hắn bất cứ thương tổn gì.
Nhưng hắn không dám cử động nữa, bởi vì đạo thần niệm kia truyền đến tin tức vô cùng rõ ràng.
Nếu như hắn cố gắng phá vỡ đạo thần niệm này, nhất định sẽ kinh động những người ngoài tường, sau đó sẽ bị chủ nhân thần niệm trấn áp.
Mà nếu như hắn bất động, chủ nhân đạo thần niệm kia cũng sẽ không cử động, bởi vì đối phương không muốn kinh động Yêu tộc cường giả trong Bạch Đế thành.
Bóng đêm thâm trầm, tinh quang như nước, cây tùng dưới tường viện trong gió đêm nhẹ nhàng rung động, bóng cây cũng theo đó mà động.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp đi về phía trước, không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Ngay cả thanh âm cũng không có.
Cho đến một thời khắc nào đó, có gà gáy, có chó sủa, có tiếng nước sôi, có tiếng bước chân, đường phố dần dần tỉnh giấc.
Nắng sớm rơi vào trong đình viện, tiếng nước chảy đại biểu cho rửa mặt, thỉnh thoảng còn có mấy câu chuyện phiếm, Hiên Viên Phá mua điểm tâm nhanh chóng trở về, hắn vẫn ăn bánh bao thịt, vẫn chuẩn bị màn thầu, cháo loãng cùng với dưa muối cho Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, chỉ nhiều hơn hôm qua một phần sủi cảo, vẫn là đồ chay, không có một chút thịt nào.
Trong nhà mơ hồ truyền đến tiếng ném đũa, lật ghế.
Hiên Viên Phá đẩy cửa đi ra, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đem Sơn Hải kiếm thắt ở bên hông, sau đó rời đi.
Ngoài viện các giáo sĩ cũng rời đi theo hắn, Đường gia quản sự cùng hơn mười người tu đạo thiên nam cũng rời đi, Đại Chu quan viên đã chờ hắn ở trước hoàng thành.
Dân chúng hôm nay cũng sẽ đi tới trước hoàng thành xem náo nhiệt, sáng sớm hôm nay Tùng Đinh so sánh với thường ngày lộ ra vẻ an tĩnh rất nhiều.
Tòa tiểu viện cuối hẻm nhỏ càng thêm như vậy, thậm chí yên lặng đến mức làm người ta sợ hãi.
Gió sớm phất động cây tùng, bóng cây khẽ nhúc nhích, phiến bóng đen tựa như một trang giấy bay lên.
Trừ Tô giải trừ công pháp ẩn giấu, hiển lộ ra chân thân.
Trong tiểu viện dần có sương mù sinh ra, nắng sớm không cách nào xuyên thấu.
Góc tường trong suối nhỏ, mấy con cá bạc lật ngửa bụng, đã chết đi.
Màu sắc cây tùng cũng dần dần biến thành màu đen, tựa như nhiều năm không được nước mưa tẩy rửa, phủ một tầng dơ bẩn thật dày.
Phía trên đống củi chỉnh tề có rêu xanh mọc lên, sàn nhà trở nên ẩm ướt.
Cả viện cũng trở nên ươn ướt, có chút cảm giác sầu thảm.
Sương mù cùng ẩm ướt này, đều đến từ thân thể của Trừ Tô.
Mồ hôi như nước bùn từ trong thân thể xông ra, thấm ướt cái áo rách nát, biến thành làn sương kịch độc.
Đạo thần niệm kia còn ở trên người của hắn.
Một đêm dài dòng trôi đi, hắn đã không cách nào kiên trì lâu hơn nữa.
Hiện tại ở trước mặt hắn, chỉ có hai con đường.
Hoặc là rời khỏi, hoặc là đi tới, nhưng vô luận con đường nào, cũng cần hắn phá bỏ đạo thần niệm kia, làm một lần lựa chọn kiên quyết nhất.
Hắn không chút do dự lựa chọn phương án trước, chuẩn bị chạy trốn.
Năm đó ở khe sâu mà Trường Sinh tông dùng đại trận che giấu, hắn chính là nhờ như vậy mà sống sót.
Sau đó ở cánh đồng tuyết bị cường giả Ma tộc vây quanh, hắn vẫn sống sót như vậy.
Chỉ cần có thể sống, hắn nguyện ý làm bất kỳ chuyện vô sỉ nào, tương lai dùng thủ đoạn tàn khốc gấp nghìn lần vạn lần để trả thù là được.
Ở dưới đạo thần niệm này, hắn không dám dễ dàng vận dụng độn thổ, mượn sương mù ẩn giấu, phía sau đôi cánh thịt rất khó coi lặng yên không một tiếng động phá xiêm y mà động.
Nhưng mà, ở sau một khắc, hắn ngưng động tác, cánh thịt huy động cũng dần dần chậm lại.
Hắn vươn đầu lưỡi huyết hồng liếm liếm đôi môi khô héo, cười cười.
Hắn cười rất khó coi, giống như côn trùng bị ánh mặt trời xé rách thi thể.
Hắn xoay người nhìn về trong sương mù, dùng thanh âm bén nhọn khó nghe khanh khách cười nói: "Thì ra, ngươi cố làm cho ta sợ."
"Suốt một đêm, ngươi không ra tay với ta, không phải là lo lắng kinh động Mục phu nhân hay là Yêu tộc cường giả khác, mà là hiện tại ngươi thương đã bị thương quá nặng, căn bản không có biện pháp nào ra tay, mà ngươi không muốn người gọi Hiên Viên Phá kia mạo hiểm cùng ta đối chiến, cho nên mới có đạo thần niệm này."
Nắng sớm rơi vào trong viện, sáng thêm một chút, chiếu rõ ràng vẻ không giải thích được trong tròng mắt u ám của Trừ Tô.
"Tình nguyện mạo hiểm một mình đối mặt với ta thậm chí là sau đó có thể Yêu tộc cao thủ liên tục không ngừng mà đến, nhưng cũng không muốn để ta đêm qua để lộ hành tàng, để cho người gọi Hiên Viên Phá kia mạo hiểm, tại sao? Chẳng lẽ tên kia là quan môn đệ tử, hay là... con tư sanh của ngài?"
Hắn từ từ đi về phía trước, sương mù tách ra, hiện ra hình dáng phòng ốc.
Trong phòng không có âm thanh vang lên, cũng không có ai trả lời hắn câu hỏi này.
Trừ Tô đi tới trước phòng, chỉ cần đi về phía trước hai bậc thang, tay của hắn có thể chạm vào cửa.
Thân thể của hắn có chút run rẩy, bởi vì khẩn trương cùng hưng phấn, dĩ nhiên còn có vẻ sợ hãi dù thế nào cũng không thể xóa đi —— mặc dù hắn dám chắc mọi chuyện mình suy đoán là đúng, nhưng nghĩ tới một khắc sau phải đối mặt với một đôi vợ chồng truyền kỳ như vậy, vẫn không cách nào kìm nén sự sợ hãi .
Nếu như có thể, hắn tuyệt đối không bước lên hai bậc thang này, tuyệt đối sẽ không đưa tay đẩy cửa, thậm chí sẽ không đến trước phòng.
Mồ hôi như tương từ trong thân thể thấp bé của hắn xông ra, sương mù càng ngày càng đậm, sàn nhà càng ngày càng ướt, trong đống củi sinh ra cây nấm, sau đó nhanh chóng mục nát, lương trụ trong nhà cùng với tất cả đồ vật làm bằng gỗ cũng bắt đầu mục nát, sau đó thối rữa, một loại mùi vị gay mũi bao phủ cả đình viện.
Rắc rắc phần phật tiếng vang, cửa chính trước phòng sụp đổ, lộ ra một cái cửa giấy, mơ hồ có thể thấy phía sau có hai đạo thân ảnh.
Phía sau cửa giấy vang lên một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài hàm chứa cảm xúc cũng không phức tạp, cũng không có quá nhiều cảm khái, chẳng qua là một tiếng thở dài rất đơn thuần, lộ vẻ phá lệ bình tĩnh.
Sương mù nóng ướt thấm ướt cửa gỗ, giấy bị ướt, sau đó cuộn lên, theo cây gỗ dàn giáo sụp đổ mà rơi xuống, nhìn giống như là mảnh tuyết.
Trong mảnh tuyết đầy trời, Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đang ngồi dựa vào tường.