Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 135: Giống như đá ngầm

Tiến trình của Thiên Tuyển đại điển quả thật rất đơn giản, cộng thêm rất nhanh chóng. Theo đối chiến được tiến hành, mỗi một vòng đều chỉ còn lại một nửa số người tham gia, cho nên tiến hành càng lúc càng nhanh, trời còn sớm, cả quá trình cũng đã tiến hành hơn phân nửa.

Rất nhiều lôi đài đã quyết định được người thắng cuối cùng, dựa theo phân khu bắt đầu tiến hành tranh đấu kịch liệt. Vài toà lôi đài phụ cận hoàng cung cùng Thiên Thủ các từ rất sớm đã chọn ra được người chiến thắng, bởi vì không có nhiều người dám khiêu chiến với mấy người này.

Tiểu Đức, Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, vị thanh niên đội nón lá thần bí kia, đứng ở địa phương của riêng mình.

Dân chúng Yêu tộc nhìn mấy thân ảnh nhìn như cô đơn, kì thực rất ngạo nhiên trên lôi đài, trong mắt tràn đầy kính sợ cùng sùng bái.

Được mọi người chú tâm đương nhiên vẫn là Tiểu Đức, vị đệ nhất cường giả thế hệ trung sinh của Yêu tộc này, ở đối chiến phía trước biểu hiện lực chiến đấu thực sự quá đáng sợ, vô luận là phó thống lĩnh của Hồng hà yêu vệ hay là các yêu tướng, dưới tay hắn cũng không đi được mấy hiệp.

Đây vốn là chuyện đương nhiên.

Sau khi Vương Phá tấn nhập thần thánh lĩnh vực, Tiếu Trương bị Đại Chu triều đình truy nã, hôm nay hắn đã xếp hạng thứ hai trên Tiêu Dao bảng.

Các cường giả thần thánh lĩnh vực trên đại lục, tự nhiên sẽ không tới tham gia Thiên Tuyển đại điển. Các trưởng lão ẩn cư của thiên nam tông phái sơn môn cũng không thể không biết xấu hổ tới để đòi cưới Lạc Lạc Điện hạ, như vậy trừ phi Lương Vương Tôn đích thân đến đây, hay là mấy vị thần tướng xếp hạng đầu của Đại Chu xuất hiện, ai có thể là đối thủ của hắn?

Dường như tuyệt đại đa số dân thường trong Bạch Đế thành đều nghĩ như vậy.

Cuối cùng có thể cưới Lạc Lạc Điện hạ, chịu đựng hoang hỏa tẩy lễ, trở thành Bạch Đế đời sau, dĩ nhiên chính là Tiểu Đức.

Tiểu Đức biết được nhiều bí mật hơn so với dân thường, nhưng chính hắn cũng nghĩ như vậy .

Đây là tự tin mà cường giả đại lục nhất định phải có, quan trọng hơn là, bất kể Hoàng Hậu nương nương có ý nghĩ gì, vô luận sau lưng Thiên Tuyển đại điển ẩn giấu âm mưu chính trị thế nào, nhưng nếu muốn làm việc dựa theo quy củ của tổ tông, hắn không thể nào thất bại, bởi vì không có ai có thể chiến thắng được hắn.

Hắn lẳng lặng đứng trên lôi đài, cảm thụ ánh mắt từ bốn phía, không có say mê, cũng không có nóng nảy.

Chút ít thân ảnh còn lại trên lôi đài cũng bình tĩnh như vậy, vô luận là thanh niên đội nón lá kia, hay là Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, hoặc là các cường giả Yêu tộc khác, bọn họ đều là đại nhân vật chân chính, bọn họ đã quen với việc trở thành tiêu điểm để dân chúng nhìn chăm chú.

Bọn họ lúc này chỉ cần bình tĩnh chờ đợi, chờ mấy người trúng tuyển cuối cùng xuất hiện.

Còn chuyện những người còn lại có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với bọn họ hay không, bọn họ căn bản không thèm để ý. Có thể chiến thắng nhiều trận chiến như vậy tất nhiên không phải đơn giản, những quảng trường vắng vẻ , nghèo khó kia có thể xuất hiện nhân vật tài giỏi nào chứ, làm sao có thể uy hiếp được bọn họ?

Ngay vào lúc này, tầm mắt dân chúng dần dần dịch xuống dưới, lộ ra thần sắc tò mò.

Hoàng cung cùng Thiên Thủ các đều ở chỗ cao, nếu muốn đi tới nơi này cần phải đi qua rất nhiều khúc quanh, hoặc là dọc theo thang trời ở giữa thành đi tới.

Phía dưới thang trời truyền đến một thanh âm trầm trọng, nghe giống như trống trận.

Dân chúng biết đây không phải trống trận, bởi vì hiện tại còn xa mới tới hoàng hôn, còn chưa tới thời điểm Thiên Tuyển đại điển kết thúc. Vậy đây là thanh âm gì? Làm sao trầm trọng như thế, rồi lại làm lòng người sinh ra cảm giác phấn chấn, thậm chí tựa như ngay cả khí tức hoang hỏa cũng trở nên cường đại hơn mấy phần?

Mặt nước bốn phía Thiên Thủ các bỗng nhiên sinh ra tầng tầng rung động, thanh niên đội nón lá lẳng lặng mà nhìn, không biết là có nhận ra điều gì hay không.

Nhị hoàng tử Đại Tây Châu nhìn gạch đá trước hoàng thành đang rung lên, khẽ nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì.

Tiểu Đức nhìn về phương hướng thang trời, vẻ mặt khẽ rung động, không biết cảm thấy điều gì.

Cường giả như bọn họ, tự nhiên đã sớm nhận ra âm thanh từ bên dưới truyền đến không phải tiếng trống trận, mà là tiếng bước chân.

Vấn đề là bao nhiêu người đồng thời đi lại mới có thể sinh ra chấn động như vậy, để cho mặt nước bên cạnh Thiên Thủ các sinh sóng, để cho gạch đá trước hoàng thành khẽ rung lên?

Cước bộ của những người đó phải chỉnh tề đến mức nào, mới có thể không huyên náo ồn ào, nhưng lại kích động giống như trống trận?

Càng ngày càng nhiều tầm mắt nhìn xuống phía dưới.

Dần dần, những ánh mắt tràn đầy kính sợ hoặc là ái mộ từng nhìn Tiểu Đức cùng Nhị hoàng tử Đại Tây Châu đã biến thành khiếp sợ.

...

...

Thang trời xuất hiện rất nhiều dân chúng, mặc xiêm y mộc mạc đơn giản, thậm chí có những người xiêm y rách nát, tỏa ra mùi hôi thối.

Bọn họ rõ ràng đến từ hạ thành, thậm chí có thể là từ dải đất dọc bờ sông.

Các cư dân thượng thành quần áo hoa lệ, nếu như bình thời thấy được đám dân chúng nghèo khổ quần áo rách nát này, chắc chắn sẽ giễu cợt một phen, nếu như tiểu thư quý tộc mang theo bên mình túi thơm ngửi thấy được mùi mồ hôi bẩn từ trên người dân chúng nghèo khổ phát ra, tất nhiên sẽ bịt miệng mũi, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Nhưng hôm nay bọn họ không làm như vậy, bởi vì ... đám dân chúng nghèo khổ này số lượng quá nhiều.

Thang trời đông nghịt , căn bản không đếm được số người, để cho bọn họ trong vô thức cảm nhận được sợ hãi.

Đám dân chúng kia trầm mặc địa đi tới, nhìn tựa như thủy triều, rất nhanh đã che phủ cả thang trời, sau đó đi tới trước hoàng thành.

Quan viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự rất tự nhiên liên tưởng đến dân biến, vẻ mặt đột biến, tiếp theo lại phát hiện không phải là như thế. Bởi vì trên mặt dân chúng cùng khổ đến từ hạ thành mặc dù có thể nhìn thấy cuồng nhiệt, nhưng không thấy vẻ điên cuồng, mà chỉ tăng thêm ngưỡng mộ.

Những dân chúng này là muốn nhân cơ hội Thiên Tuyển đại điển, đi tới trước hoàng thành bình thời căn bản không cách nào đặt chân để xem náo nhiệt ư?

Cũng không đúng, bởi vì bọn họ rất lặng yên, hơn nữa trên mặt không có vẻ nao núng bất an thường thấy trên mặt dân chúng nghèo khổ, ngược lại lộ vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Mấu chốt nhất chính là, dân chúng cùng khổ cũng không liếc mắt nhìn hoàng thành nguy nga tráng quan, mà chỉ nhìn về phía trước.

...

...

Thấy hình ảnh này, rất nhiều đại nhân vật Yêu tộc cũng nhíu mày, bao gồm cả Mục phu nhân lúc này ngồi ở chỗ cao nhất trước thạch điện.

Một gã đại thần yêu đình trầm mặt quát hỏi: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Ở thời điểm dân chúng rời khỏi hạ thành, cũng đã có quan viên đi tra hỏi, rất nhanh chóng xác định được nguyên nhân.

Một gã quan viên thấp giọng bẩm báo nói: "Nghe nói là đi theo một người trúng tuyển đi lên đây."

Tên đại thần yêu đình kia kinh ngạc, nói: "Nơi như hạ thành có nhân vật nào nổi bật chứ? Mặc dù có, tại sao lại có nhiều người đi theo như vậy?"

Dân chúng đi theo người chiến thắng tới trước hoàng thành xem náo nhiệt, đây là rất chuyện bình thường.

Nhưng hôm nay không bình thường ở chỗ, số lượng dân chúng hạ thành đi theo người kia thật sự quá nhiều.

Hơn nữa cảm xúc dân chúng hạ thành không giống ngày thường.

...

...

Dân chúng nghèo khổ từ hạ thành tới, không nhìn hoàng thành, không nhìn Thiên Thủ các, là chỉ nhìn về phía trước.

Ở phía trước của bọn hắn có một người.

Đây là một thanh niên Hùng tộc nhìn qua rất bình thường, vẻ mặt trầm ổn gần như đần độn.

Tên thanh niên Hùng tộc này mặc một bộ xiêm y mộc mạc mà sạch sẽ, dung mạo tầm thường, không có điểm gì đặc biệt.

Nhưng rất nhiều đại nhân vật Yêu tộc đã chú ý tới một điểm, dân chúng hạ thành đi lên xem náo nhiệt, vẫn cố ý duy trì một đoạn cự ly với thanh niên Hùng tộc này.

Nếu như nói dân chúng hạ thành như thủy triều, vậy thì thanh niên Hùng tộc này tựa như đá ngầm, toàn bộ nước biển đều sợ hãi lui ra phía xa.

Đoạn cự ly này, đồng nghĩa là kính sợ.

Ánh mắt dân chúng hạ thành nhìn tên thanh niên Hùng tộc kia tràn ngập kính sợ.

Trừ kính sợ, còn có cuồng nhiệt, còn có ngơ ngẩn.

Tựa như bọn họ nhận lấy quá nhiều khiếp sợ, đến hiện tại vẫn còn chưa hoàn toàn hồi tỉnh.

Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?