Những lời này của Biệt Dạng Hồng tự nhiên là nói với Mục phu nhân cùng Hắc Bào.
Mục phu nhân đứng chắp tay, như thấy thương hải, vẻ mặt túc mục chí cực, không trả lời vấn đề này.
Cái cây nhỏ bên vách núi đã bị đạo quyền ý kia phá hủy trở thành hư vô, Hắc Bào lại vẫn như cũ đứng trong bóng cây.
Bóng cây loang lổ rơi vào trên người của hắn, thấy không rõ vẻ mặt, nhưng không thể che được thanh âm của hắn.
Tiếng cười quỷ dị tràn ra từ hắc bào, sau đó như lôi đình hướng bốn phía trong thiên địa lan tỏa đi, đinh tai nhức óc.
Vẻ mặt của Biệt Dạng Hồng dần dần trở lại bình tĩnh, tâm tình đã trầm xuống.
Hôm nay hắn vì báo mối thù giết con mà đến, song bây giờ nhìn lại có lẽ mình cũng phải chết ở chỗ này.
Sặc lang một tiếng, hắn phất tay áo mà lên, hư kiếm do tinh huy cực kỳ tinh thuần ngưng tụ mà thành, từ mặt đất dâng lên, phá vỡ thiên không xa mấy ngàn trượng, chém về phía đóa mây trắng này.
Tựa như tiếng ma sát thật sự, tựa như ngọn núi trầm trọng trượt đi trên mặt đất, đóa mây trắng này khẽ lay động chốc lát, tiểu hồng hoa đình trệ trong đó bắt được cơ hội, hóa thành một đạo lưu quang màu hồng, trở lại mặt đất nhai bình, lẳng lặng lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, lộ vẻ cảnh giác chí cực.
Mây trắng tản ra, đạo kim quang kia hiện đầy cả thiên không, sáng ngời vô cùng, chói mắt chí cực.
Nếu như không có Hắc Bào trước đó thi triển cấm chế, phiến quang minh này sẽ kinh động tới toàn bộ đại lục.
Hiện tại chỉ có hai bờ Hồng hà sông mới có thể nhìn thấy ánh sáng này.
Nhưng bởi vì quá mức quang minh, bọn họ căn bản không thể nào thấy được hình ảnh chân thật bên trong.
Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích có thể nhìn thấy, vì vậy vẻ mặt trở nên ngưng trọng dị thường.
Trong mắt Vô Cùng Bích thậm chí có thể thấy được ngơ ngẩn cùng sợ hãi.
Trong vô hạn quang minh dần dần hiện ra hai bóng người.
Đôi cánh chim màu trắng chừng mười trượng chậm rãi đong đưa sau lưng bọn họ.
Hai người kia không mặc gì, đường cong thân thể vô cùng hoàn mỹ, vô cùng trơn bóng, nhìn không thấy một chút dư thừa, cũng không cách nào phân biệt được giới tính.
Vô số ánh sáng từ thân thể cùng với cánh chim của bọn họ lan tỏa, lộ vẻ vô cùng thần thánh, lại tràn đầy ý chí hủy diệt.
Hai người này là gì? Đến từ nơi nào?
...
...
"Thánh Quang thiên sứ đã tới, các ngươi còn muốn chống cự nữa ư?"
Thanh âm của Hắc Bào cực kỳ u lãnh, nhưng cùng với ngàn năm qua so sánh, lại có thêm chút ít cảm xúc rất khó hình dung.
Xem ra sự tồn tại của hai người xuất hiện trong quang minh được hắn xưng là Thánh Quang thiên sứ kia, cũng mang đến một chút ảnh hưởng đối với tâm cảnh của hắn.
Truyền thuyết biến thành sự thật hơn nữa còn xuất hiện ngay trước mắt, quả thật Biệt Dạng Hồng rất giật mình.
Nhưng dù sao hắn cũng là một trong những người mạnh nhất trên phiến đại lục này, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thực sự.
Nhất là khi tầm mắt của hắn xuyên thấu quang minh quét qua thân thể hai thiên sứ, vẻ mặt trở nên hờ hững .
"Chỉ dựa vào hai quái vật bất nam bất nữ này ư?"
Không biết hai Thánh Quang thiên sứ trong bầu trời có hiểu được lời của hắn hay không.
Chiến đấu ngay lập tức bắt đầu.
Hai đạo lưu quang không để ý cự ly mấy ngàn trượng từ bầu trời xanh đến nhai bình, tựa như trực tiếp xuyên qua không gian, đi tới trước người Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.
Theo đó mà đến chính là vô hạn quang minh, uy áp kinh khủng chí cực cùng với công kích thần thánh nhưng lại mang theo hủy diệt .
Ở trong ánh sáng sáng ngời chói mắt, lần đầu tiên Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích nhìn rõ dung mạo hai thiên sứ này, mặc dù chỉ là trong nháy mắt.
Dung nhan hai thiên sứ cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt tuyệt đối hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc nào của loài người, mà tràn đầy cảm giác thần thánh.
Giữa mi tâm của hắn có một vệt sáng hình cung, phi thường mỹ lệ, hơn nữa còn thánh khiết vô cùng.
Nếu như lấy mắt thường đến xem, bộ dáng hai thiên sứ này phi thường giống nhau, chỉ có khí tức khác nhau. Một cái cực kỳ lãnh khốc, một cái cực kỳ thô bạo, nhưng giống như trước cũng không phải cảm xúc thuộc về loài người, càng giống thể phi sinh mạng nào đó, tỷ như sóng biển cuồng bạo, sương tuyết hàn lãnh vậy.
Một đạo kiếm quang xé rách sóng ánh sáng, chém về phía tên thiên sứ lãnh khốc chí cực kia, lại bị hai cánh chim kẹp chặt.
Biệt Dạng Hồng cảm giác được một đạo lực lượng bàng bạc giống như tinh không truyền đến.
Hư kiếm do tinh huy ngưng tụ thành bỗng nhiên bể tan tành thành vô số mảnh nhỏ.
Tiểu hồng hoa gào thét bay lên, cánh cánh nở rộ, đem toàn bộ mảnh nhỏ cùng với sóng ánh sáng đi theo mà tới ngăn trở lại.
Oanh một tiếng nổ!
Ngoài mặt nhai bình xuất hiện vô số vết rách, đá sỏi điên cuồng bay ra, xuất hiện một cái hố sâu mấy trượng.
Biệt Dạng Hồng đứng dưới đáy hố, hai tay đang đỡ.
Tên thiên sứ kia thần tình hờ hững phiêu du tại không trung, một tay ép xuống.
Bên kia tình hình càng thêm nguy cấp.
Nhìn thiên sứ từ trên trời bay xuống, Vô Cùng Bích nghĩ tới truyền thuyết mà mình xem được khi còn bé ở Vạn Thọ các, sợ hãi bất an, kinh hãi không dám chiến, đạo tâm càng không thể thủ vững, liên hải không gió mà phiêu diêu vô định, phòng ngự xuất hiện chỗ sơ hở, tên thiên sứ kia hóa thành một đạo lưu quang theo đó lẻn vào, một đạo cột sáng như kiếm chém xuống!
Lau một tiếng vang nhỏ, cánh tay trái của Vô Cùng Bích đã bị chém đứt, cùng với một vệt máu màu vàng, bay về phía thiên không!
Nghe thê tử kêu thảm thiết, Biệt Dạng Hồng giận dữ hét một tiếng, hai đấm đều xuất hiện, mang theo chân nguyên khổ tu mấy trăm năm, đem tên thiên sứ kia đẩy lui, cực nhanh chạy tới trước người Vô Cùng Bích, tay phải khẽ vẫy lần nữa ngưng tụ thành một thanh kiếm, đem tên thiên sứ kia chém lui.
Tiểu hồng hoa bay trở về, phi hành tốc độ cao quanh thân thể Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, như lưu tinh tỏa ra khí tức cường đại, tạm thời cân bằng cục diện.
Chỉ một chiêu duy nhất, Biệt Dạng Hồng đã biết hai thiên sứ đến từ Thánh Quang đại lục này vô cùng đáng sợ.
Hai gã thiên sứ này tựa như trong bản năng đã có thể hiểu được hơn nữa tự nhiên vận dụng thiên địa pháp lý quy tắc, nếu như đặt trong thể hệ tu đạo trên phiến đại lục này, đó chính là cường giả thần thánh lĩnh vực trời sinh, hơn nữa thân thể của bọn họ tựa như do thánh quang năng lượng tinh thuần nhất tạo thành, vô cùng cứng rắn, khó có thể phá hủy, cho dù là hoàng tộc của Ma tộc cũng rất khó bì kịp, mà đáng sợ nhất chính là bọn hắn có được tốc độ cùng phản ứng khó lòng tưởng tượng, tựa như ánh sáng phảng phất có thể tự do lui tới trái với pháp lý nguyên tắc.
Đối mặt với đối thủ đáng sợ cường đại như thế, lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào, trong cường giả thần thánh lĩnh vực cũng đứng thứ hạng đầu như Biệt Dạng Hồng ứng phó cũng cảm thấy phải cố hết sức, về phần Vô Cùng Bích lại càng lộ vẻ yếu ớt, nếu như không có Biệt Dạng Hồng phản ứng thần tốc, chỉ sợ lúc này đã mất mạng rồi.
Vô Cùng Bích biết cục diện cực kỳ nguy hiểm, cho nên dù chỗ cụt tay đau tới cực điểm, hơn nữa bên trong đó còn có lực lượng thần thánh đang không ngừng công kích, ngăn cản nàng dùng tinh huy chữa trị thân thể, nàng cắn răng, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, sắc mặt tái nhợt như tuyết, sợ hãi trong mắt dù như thế nào cũng không cách nào tiêu trừ.
Biệt Dạng Hồng nhìn thảm trạng của thê tử, ánh mắt lạnh xuống, tức giận tới cực điểm.
Hai thiên sứ kia phiêu du trong không trung, mặt không chút thay đổi nhìn Vô Cùng Bích cùng Biệt Dạng Hồng trên nhai bình.
Tầm mắt tên thiên sứ lãnh khốc kia rơi vào chỗ cụt tay của Vô Cùng Bích, nhìn máu màu vàng đang nhỏ xuống, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn hờ hững, thanh âm lại có vẻ uy nghiêm chí cực.
Hắn dùng hẳn là tiếng nói của Thánh Quang đại lục, âm điệu cực kỳ cổ quái hơn nữa rất phức tạp.
Theo đạo lý mà nói, trên nhai bình hẳn là không có ai có thể hiểu lời của hắn.
Thần kỳ chính là, lời của hắn bị gió thổi đi liền biến thành tiếng nói trên phiến đại lục này.
"Quả nhiên là người trộm hỏa, các ngươi dám tiết độc thần minh, phải chết."