Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, vô cùng thật tình hỏi: "Ngươi tin tưởng lão sư của mình ư?"
Trần Trường Sinh nói: "Sư phụ hắn trí mưu tuyệt thế, ánh mắt nhạy bén, cho dù là Hắc Bào cũng không thể nào che đậy được thiên cơ, ta tin tưởng phán đoán của hắn sẽ không sai."
Đường Tam Thập Lục nói: "Ngươi biết ta không có ý đó."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Đối với sư phụ mà nói, giết chết ta, thu phục Quốc Giáo là chuyện trọng yếu nhất, nhưng tiêu diệt Ma tộc, để Nhân tộc thống nhất đại lục mới là nguyện vọng cả đời của hắn, lý tưởng mà hắn cả đời theo đuổi, trong phương diện này thì ta tín nhiệm hắn tuyệt đối."
Đối với lịch sử đại lục mà nói, một lần biến hóa tối trọng yếu chính là Nhân tộc cùng Yêu tộc kết minh.
Chính là căn cứ vào điểm này, Thái Tông Hoàng Đế năm đó mới có thể dẫn dắt liên quân hai tộc Bắc Phạt thành công, đem Ma tộc đuổi về hoang nguyên gió tuyết đầy trời.
Sau đó mấy trăm năm, Nhân tộc chiếm được rất nhiều thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, trở nên càng ngày càng lớn mạnh, thế cho nên Ma tộc càng khó xuôi nam hơn nữa.
Nếu như Yêu tộc bỗng nhiên xé bỏ hiệp nghị cùng Nhân tộc, thay đổi hoàn toàn lập trường, vậy sẽ phát sinh chuyện gì?
Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh đôi thầy trò mâu thuẫn không phải lý niệm chi tranh, là đạo pháp chi tranh.
Trần Trường Sinh là khuyết điểm duy nhất trong lộ trình của Thương Hành Chu, cho nên Thương Hành Chu nhất định phải nghĩ biện pháp xóa bỏ sự tồn tại của hắn.
Nhưng mà so với đại sự này, chuyện này không tính là gì.
Tựa như Thương Hành Chu nói trong thư.
Bạch Đế thành không thể sai sót.
Đường Tam Thập Lục hiếm thấy tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Vậy chúng ta phải ngăn cản chuyện này phát sinh."
Cũng may tất cả vẫn chỉ là suy đoán, còn chưa trở thành sự thật.
Nhân tộc còn thời gian để đưa ra phản ứng.
Nếu không phải là Thương Hành Chu cực kỳ nhạy cảm cảm giác được những vấn đề kia, hơn nữa vô cùng cứng rắn quyết đoán đưa ra phán đoán, cục diện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Nghĩ tới đây, mặc dù lập trường trận doanh bất đồng, Đường Tam Thập Lục vẫn khó có thể ức chế sinh lòng kính nể đối với vị Đạo Tôn này.
Trần Trường Sinh đi tới bên cửa sổ, giơ Vô Cấu kiếm lên, trầm mặc dùng Tuệ Kiếm thôi diễn một lúc lâu, vẫn không nhận được đáp án chắc chắn.
"Yêu tộc... Thật sự có khả năng cùng Ma tộc kết minh ư?"
Nhìn lại sử sách, giữa Yêu tộc cùng Ma tộc khắp nơi đều là vết máu loang lổ và bi thảm tao ngộ của Yêu tộc.
Theo đạo lý mà nói, Yêu tộc tuyệt đối không thể quên được mối thù này, chớ đừng nói tới chuyện cùng Ma tộc kết minh.
Hộ Tam Thập Nhị nói: "Thật ra chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể được, không nên quên, ngàn năm trước quan hệ giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc cũng cực kỳ tồi tệ, nếu như Ma tộc nguyện ý trả giá đủ lớn để xóa mờ nỗi hận của Yêu tộc, như vậy Yêu tộc thật sự có thể nghiêng về phía họ."
Đường Tam Thập Lục nói: "Vấn đề là động cơ. Nếu như nói Mục phu nhân vì Đại Tây Châu mà nguyện ý mạo hiểm, quân thần đại tướng Yêu tộc làm sao có thể đồng ý?"
Tầm mắt của Hộ Tam Thập Nhị rơi vào lá thư trong tay Trần Trường Sinh, nói: "Có lẽ đây chính là nguyên nhân."
Đường Tam Thập Lục cũng nhìn sang, nhưng không rõ lời này có ý gì.
"Ma tộc đã suy sụp ngàn năm, cho dù tân quân lên ngôi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào trở về thực lực kinh khủng như năm đó, mà Nhân tộc chúng ta ngàn năm qua đã trở nên càng ngày càng lớn mạnh, tựa như thanh y khách ở đỉnh núi cảm khái vậy, thiên tài cường giả chúng ta bên này thực sự nhiều lắm."
Hộ Tam Thập Nhị nhìn Trần Trường Sinh thật tình nói: "Ngài lúc trước cũng đã nói, Đạo Tôn lão nhân gia ông ta một mực nghĩ thầm muốn thừa kế di chí của Thái Tông Hoàng Đế, tiêu diệt Ma tộc nhất thống thiên hạ, đến lúc đó Yêu tộc nên xử lý thế nào? Xưng thần tiến cống hay là giống như thời cổ biến thành đầy tớ của Ma tộc?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Bạch Đế đường đại chính là một đời bá chủ, chẳng lẽ ngay chút lòng tin này cũng không có ư?"
Hộ Tam Thập Nhị trầm mặc một lát, nói: "Mấy năm qua, toàn bộ đại lục đều truyền lưu một câu nói."
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: "Nói cái gì?"
Hộ Tam Thập Nhị nói: "Tây Trữ một miếu trị thiên hạ."
Trần Trường Sinh trầm mặc, Đường Tam Thập Lục cũng trầm mặc.
Ý tứ của những lời này đã vô cùng rõ ràng, nói chính là câu chuyện hơn mười năm trước, cùng với đoạn lịch sử này hiện tại.
Như vậy nhìn xa hơn, sẽ thấy cái gì? ?
Nếu như Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh giải hòa, cộng thêm Hoàng Đế Bệ Hạ, ba người đồng tâm hợp lực, trên phiến đại lục này còn có ai là đối thủ của Nhân tộc chứ?
Cho dù là Bạch Đế, nhìn thầy trò ba người đến từ miếu cũ ở Tây Trữ trấn, cũng tất sẽ cảm thấy kiêng kỵ cùng bất an mãnh liệt.
Nếu như đây là chuyện không thể nào có lẽ còn tốt, nhưng trong suy nghĩ của rất nhiều người, vấn đề ở giữa Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh vốn không nên tồn tại.
Đại nhân vật như Bạch Đế thậm chí có thể cảm thấy, giằng co giữa Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh là đôi thầy trò này tự mình doanh tạo nên một cái âm mưu.
Trần Trường Sinh không trả lời ánh mắt của Hộ Tam Thập Nhị, tầm mắt rơi vào trên tờ giấy.
Thương Hành Chu ở cuối thư viết bốn chữ: tĩnh quan kỳ biến (yên lặng xem biến hóa).
Muốn xem, tất nhiên phải tự mình trình diện.
Hắn nói: "Chúng ta xử lý chuyện này xong trước đã."
Hộ Tam Thập Nhị nói: "Đương nhiên, chẳng qua không biết Bạch Đế thành khi nào triệu khai Thiên Tuyển đại điển, nếu Ly cung ra mặt, sứ đoàn Quốc Giáo cần phải nhanh chân tập hợp một chút."
Trần Trường Sinh nói: "Thiên Tuyển đại điển hẳn là chưa định thời gian, nhưng ý nghĩ của Bạch Đế thành phương diện đã rất rõ ràng. Cho dù biết không thể giấu diếm chuyện này, bọn họ cũng sẽ không muốn chúng ta đột nhiên nhúng tay, sẽ không cho chúng ta thời gian quá dài, cho nên ta sẽ đi trước một bước, sử đoàn sẽ tới sau."
Hộ Tam Thập Nhị nói: "Đã hiểu."
Đường Tam Thập Lục nói: "Ta về Vấn Thủy một chuyến trước đã."
Yêu tộc có một phần làm ăn rất lớn cũng là do Đường gia chịu trách nhiệm xử lý, quan hệ của Vấn Thủy thành cùng Bạch Đế thành từ trước đến giờ cũng không tồi.
Chuyện lần này liên quan tới tương lai của Nhân tộc, Đường lão thái gia tự nhiên sẽ không thể không để tâm được, hẳn là sẽ đưa ra sắp xếp.
Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Ta đây đi trước một bước."
Đúng lúc này, trên bầu trời Vương phủ bỗng nhiên truyền đến từng tiếng hạc kêu vang vọng.
Gió đông gào thét, cây xanh trong đình viện dao động, một con bạch hạc đáp xuống.
Lâu Dương Vương xa xa quỳ gối ở cửa hiên, cung tiễn Trần Trường Sinh rời đi.
Đường Tam Thập Lục rốt cục không nhịn được hỏi: "Vì sao Đạo Tôn lại để cho Vương gia tới đưa phong thư này?"
Trần Trường Sinh nói: "Vương gia đêm qua ở Hào sơn trú đông, cách nơi này gần nhất."
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm chuyện này rõ ràng không hợp lý.
Triều đình muốn truyền thư, vô luận hồng ưng hay là hồng nhạn, hay hoặc giả là trận pháp truyền thư, cũng có thể đi thẳng đến Nhữ Nam Vương phủ, vì sao còn phải để Lâu Dương Vương cực khổ đi một lần này.
Trần Trường Sinh biết không có cách nào thuyết phục được hắn, trầm mặc một lát sau nói: "Sư phụ biết ta tương đối tín nhiệm hắn."
Đường Tam Thập Lục lại càng không hiểu, nghĩ thầm vì sao ngươi lại tín nhiệm vị Vương gia nổi danh nhút nhát này chứ.
Trần Trường Sinh không giải thích nữa, ngồi hạc bay đi.
Một người một hạc trong lúc phiêu diêu, đã đến phía trên tầng mây.
Đồng giang biến thành một đường mảnh đã không cách nào thấy rõ ràng, Lạc Mai sơn mạch phía sau giống như biến thành bồn cảnh.
Cực tây dường như có mây khói lượn lờ, núi xanh xa xa, không biết sẽ có cái gì chờ đợi hắn.
...
...
Núi xanh khắp nơi, bên trong biển mây, nhìn tựa như sương mù trên mặt hồ, vừa giống như đường phố kinh đô sáng sớm mùa đông sinh ra khói bếp.
Lạc Lạc ngồi bên núi, nhìn mây mù dưới vách, thân ảnh nhỏ nhắn lộ vẻ có chút nhu nhược.
Nếu như đã chính diện gặp nàng, nói có cảm giác như thế, bởi vì thần sắc như vẽ mang rất nhiều hồi ức, nhưng vẫn bình tĩnh.
Lý nữ quan nhìn nàng, trong mắt sinh ra thương tiếc, bởi vì trong suy nghĩ của nàng, Điện hạ mấy năm qua vẫn rất cô đơn, hơn nữa càng ngày càng thêm cô đơn.