Bộ dáng của Chiết Tụ so với Trần Trường Sinh lúc trước còn chật vật hơn, khắp thân thể cứng hơn kim thạch đều là vết thương, lại càng đầy tro bụi.
Trần Trường Sinh từ trong tay áo lấy khăn tay ra đưa tới, tò mò hỏi: "Ngươi làm sao mà qua được?"
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, cứ như vậy mà đi về phía trước."
Trần Trường Sinh nói: "Như vậy cũng được ư?"
Chiết Tụ nói: "Hoặc là hắn trực tiếp giết ta."
Trần Trường Sinh nói: "... nhưng làm thế không phù hợp với tính tình của ngươi."
Chiết Tụ nói: "Có thể thay đổi."
Thuở nhỏ đã bị coi là yêu tà, bị trục xuất khỏi bộ lạc, thời khắc đều phải giãy dụa giữa sự sống cái chết, khó nhọc để cầu sinh.
Chiết Tụ cho tới bây giờ cũng không phải là một người để ý cách nhìn của người khác, càng không biết từ biến hóa viết như thế nào, tính tình lạnh lùng tới cực điểm.
Nhưng vì một số chuyện, hắn nguyện ý thay đổi bản thân mình, cho dù muốn làm trái với bản tâm cùng thói quen cường đại nhất của mình.
Tỷ như lúc này, hắn cầm lấy khăn tay mà Trần Trường Sinh đưa tới rất chân thành lau sạch vết bẩn trên gương mặt.
Một lát sau, hắn nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành hỏi: "Lau đã sạch hay chưa?"
Trần Trường Sinh nhìn một chút, nói: "Được rồi."
Chiết Tụ liếc nhìn xiêm y trên người bị kiếm ý chém rách nát, nói với hắn: "Ta biết ngươi mang theo rất nhiều y phục bên người, cho ta mượn một bộ đi."
"Lúc không có chuyện gì làm, ta đã làm mấy bộ quần áo, ngươi lát nữa xem xem có vừa hay không."
Thanh âm của Thất Gian vang lên phía sau Trần Trường Sinh.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, hơi khẽ run.
Trần Trường Sinh nhường vị trí.
Nhìn thiếu nữ mặc váy xanh kia, Chiết Tụ giật mình.
Thất Gian nhìn hắn, có chút lo lắng.
Không gian an tĩnh.
Đã thật nhiều năm không gặp mặt.
Có chút xa lạ.
Có chút không quen.
Hắn vẫn như vậy.
Nàng đã biến thành một vị cô nương.
...
...
Thất Gian nhấc làn váy hành lễ.
Là con gái của Tô Ly, đệ tử quan môn của chưởng môn, nàng là tiểu sư muội thân phận đặc thù nhất tại Ly sơn.
Nàng rất ít hành lễ với ai, cho nên động tác hơi gượng gạo.
Chiết Tụ chắp tay đáp lễ, động tác càng cứng ngắc, bởi vì hắn từ xưa đến nay chưa từng hành lễ với ai.
Không khí cũng có chút cứng ngắc.
Hai người trầm mặc thời gian rất lâu, không biết nên mở miệng nói chuyện làm sao.
"Thời giờ của ta không còn nhiều lắm." Chiết Tụ bỗng nhiên nói.
Thất Gian biết bệnh tình của hắn đang chuyển biến xấu, nghe những lời này cho là hắn lại giống như trước, không khỏi có chút tức giận.
Chiết Tụ lại nói tiếp: "Cho nên ta muốn quý trọng thời gian hơn một chút."
Thất Gian giật mình, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Chiết Tụ nhìn nàng thật tình nói: "Ta muốn ôm ngươi một cái."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Gian trở nên đỏ bừng, không biết nên đáp lại làm sao.
Chiết Tụ có chút ngốc nghếch mở hai cánh tay ra.
Thất Gian có chút nhớ nhung khóc, nói: "Ta muốn ngươi cõng ta."
Chiết Tụ xoay người lại, ngồi xổm xuống trước người của nàng.
Thất Gian đi tới gần, ôm chặt cổ của hắn, sau đó khóc lên.
"Đừng khóc ." Chiết Tụ có chút bất an.
Thất Gian có chút ủy khuất, nói: "Ta muốn khóc."
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi đang ở nơi nào?"
Thất Gian có chút khẩn trương, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Chiết Tụ nói: "Không phải ngươi nói làm cho ta mấy bộ quần áo mới ư?"
Thất Gian tựa vào trên lưng của hắn, khẽ hừ nhẹ âm, nói: "Ai nói ta làm y phục cho ngươi chứ?"
Chiết Tụ cười cười, không nói gì.
Thất Gian thấp giọng nói: "Nam dã, chẩn tinh vị, bốn dặm."
Chiết Tụ ngây người, sau đó chậm rãi nhắm mắt.
Hắn cõng nàng chạy tới bên kia.
Đây là một mảng thảo nguyên rất lớn, dưới ánh mặt trời tựa như một ruộng lúa vàng, ánh lên từng làn sóng lấp lánh.
Nhìn tựa như phiến thảo nguyên ở Chu viên.
...
...
Trần Trường Sinh thối lui vẫn cố hết sức duy trì an tĩnh, để tránh quấy rầy đến bọn họ.
Ngay sau đó hắn phát hiện mình đã lo quá mức, bởi vì rõ ràng trong mắt Chiết Tụ cùng Thất Gian chỉ có đối phương, lại không có người bên cạnh.
Nếu không Chiết Tụ nổi danh cảnh giác, làm sao lại không nghe được tiếng bước chân dày đặc cùng với tiếng người chứ?
Thu Sơn Quân đám người cùng Đường Tam Thập Lục đi qua con đường bằng đá, tới bên cạnh Trần Trường Sinh.
Tựa như Thất Gian nói, con đường bằng đá kia có rất nhiều phương pháp đi qua, hơn nữa đệ tử Ly Sơn kiếm tông tự nhiên có biện pháp để cho kiếm ý bình tức lại.
Lúc bọn họ đến, vừa hay nhìn thấy Chiết Tụ mở hai cánh tay, muốn đem Thất Gian ôm vào trong ngực.
Đường Tam Thập Lục cười lớn nói: "Người này muốn giả dạng Hiên Viên Phá sao?"
Thu Sơn Quân nhíu mày.
Cẩu Hàn Thực lắc đầu.
Quan Phi Bạch mặt như phủ băng.
Lương Bán Hồ cau mày không nói.
Bạch Thái thiếu chút nữa chửi ra thành tiếng.
Tiểu sư muội mà mọi người nâng niu thương yêu, bỗng nhiên nếu bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, cho dù ai thấy hình ảnh như vậy, tâm tình cũng sẽ trở nên không vui.
Cho dù là ôn nhuận quân tử như Cẩu Hàn Thực, hay là ý chí cao xa như Thu Sơn Quân.
Chiết Tụ cõng Thất Gian chạy tới thúy cốc phía dưới.
Quan Phi Bạch đám người sắc mặt mới hòa hoãn hơn.
Trần Trường Sinh đi tới, nói với Thu Sơn Quân: "Cảm ơn ngươi."
Thu Sơn Quân chỉ vào phía dưới thúy cốc nói: "Nếu là chuyện này, miễn đi."
Đối với tiểu sư muội đồng tình thương tiếc tự nhiên là có, nhất là hắn, nhưng nếu nói hắn thật lòng nguyện ý để cho đôi nam nữ này thân cận với nhau, cũng là lời trái với lương tâm.
Cho nên hắn nói miễn.
Nhưng Trần Trường Sinh nói không chỉ có chuyện này.
"Nghe nói trước khi Tô Ly tiền bối rời đi từng muốn cho ngươi một phong thư, nhưng ngươi không nhận."
Trần Trường Sinh nói: "Lúc trước đi qua con đường bằng đá, mới hiểu được ý tứ trong đó."
Thu Sơn Quân nói: "Chuyện ta làm không hề có thâm ý gì, chẳng qua không thích cách làm việc của sư thúc tổ ngày đó, có chút căm tức, cho nên không nhận mà thôi."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi nói: "Tiền bối làm việc quả thật có chút không chịu trách nhiệm, ta cũng không thích."
"Đều nói ta rất giống Tô Ly tiền bối, nghĩ đến nếu ta gặp hắn tất nhiên sẽ thích."
Đường Tam Thập Lục mang theo tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là không có duyên, nếu không chắc chắn tiền bối sẽ truyền cho ta một chút thứ tốt."
Quan Phi Bạch cười lạnh một tiếng nói: "Tại sao ngươi không đi soi gương chứ?"
Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói: "Ta mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều sẽ soi gương, rất phong thần tuấn lãng, chẳng lẽ sư thúc tổ của ngươi vô cùng xấu hay sao?"
Những câu châm chọc kiểu này, tất cả đệ tử Ly Sơn kiếm tông cộng lại với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cẩu Hàn Thực ý bảo Quan Phi Bạch không cần nói nhiều, nói với Trần Trường Sinh: "Giáo Hoàng đại nhân lấy kiếm phá đạo, theo quy củ, từ đó có thể coi là Ly sơn nhất mạch."
Nếu như là người tu đạo bình thường trên thế gian, có thể được coi là đệ tử Ly Sơn kiếm tông mạnh mẽ nhất thế gian hiện tại, tự nhiên là cầu cũng không được.
Nhưng Trần Trường Sinh không phải người bình thường, thân phận càng tôn quý chí cực, chính là chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cũng không thể bằng được.
Cẩu Hàn Thực lời ấy cũng không có ý gì, chẳng qua là thông báo, trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không tiếp nhận.
Quả thật như thế, Trần Trường Sinh không có mâu thuẫn đối với Ly Sơn kiếm tông, những năm gần đây song phương có nhiều dính dáng, hắn cùng với Cẩu Hàn Thực các đệ tử trẻ tuổi cũng có chút hợp ý, chẳng qua là hắn là Giáo Hoàng vô luận như thế nào không thể nào bái nhập Ly sơn, nếu không để cho chút ít giáo sĩ Ly cung phải đối mặt thế nào?
Trần Trường Sinh nói: "Vốn là người trong đồng đạo, tự nhiên là đồng môn."
Cẩu Hàn Thực khen: "Lời ấy có chân nghĩa."
Đúng lúc này, trên thảo nguyên phía ngoài thúy cốc truyền đến tiếng cười vui vẻ của Thất Gian.
Nhìn trên thảo nguyên có vệt bụi mù rõ ràng chí cực cùng hai đạo thân ảnh phía trước, mọi người có cảm khái khác nhau.
Trần Trường Sinh cùng Thu Sơn Quân lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Cũng không biết người kia nghĩ như thế nào nữa."
Lời vừa dứt, toàn trường đều yên lặng.
Tất cả mọi người biết bọn họ nói người kia chính là Tô Ly, nhưng an tĩnh không phải bởi vì lời lẽ không cung kính.
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh cùng Thu Sơn Quân vẻ mặt kinh ngạc nói: "Các ngươi rất ăn ý a."
Người còn lại cũng đang nhìn bọn họ.
Trần Trường Sinh cùng Thu Sơn Quân liếc mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.