Bi thương chỉ là tâm tình, cũng không có nghĩa là tuyệt vọng, tiểu hắc long cúi đầu, nhìn dấu chân trên mặt tuyết, bắt đầu suy tư tính toán. Năm đó hoàng kim cự long hoàng tộc từ dị đại lục trở về, phá vỡ tinh bích, đã hao tổn bao nhiêu thực lực? Thương Hành Chu có thể dễ dàng chiến thắng nó, tự nhiên là dựa vào ưu thế sân nhà, hơn nữa tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, làm thế nào để thông qua cuộc chiến đấu này phán định chính xác chân thực cảnh giới của người này? Nếu như mình mở được xích sắt, có thể có bao nhiêu cơ hội để chiến thắng người này?
Trần Trường Sinh đoán được nàng suy nghĩ điều gì, nói: "Không cần nghĩ nữa ."
Tiểu hắc long ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn nói: "Giáo Hoàng để cho ta làm người thủ hộ của ngươi, tất nhiên phải có ý nghĩa gì đó."
Nàng cùng Trần Trường Sinh đều không biết, Giáo Hoàng Bệ Hạ đem nàng từ đáy Bắc Tân kiều cứu ra, để cho nàng làm người thủ hộ của Trần Trường Sinh, chủ yếu coi trọng chính là tầng quan hệ phức tạp giữa huyền sương cự long nhất tộc cùng Bạch Đế thành.
Lại một lần nữa nghe được danh từ người thủ hộ này, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi biết người thủ hộ của sư phụ ta năm đó là ai không?"
Tiểu hắc long lắc đầu.
Trần Trường Sinh nhìn phương hướng người kia vừa biến mất trong gió tuyết, nói: "Đêm đó sư thúc nói với ta... Sư phụ năm đó không lựa chọn người thủ hộ."
Trong tròng mắt tiểu hắc long hiện lên vẻ kinh dị.
Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Sư phụ cho là tu đạo không thể dựa vào ngoại vật, cũng không thể dựa vào người khác, chỉ bằng chính hắn là đủ."
Tiểu hắc long trầm mặc không nói.
Người như vậy thật sự quá đáng sợ.
...
...
Đêm tối trôi đi sẽ tới ánh bình minh, gió tuyết vẫn bao phủ kinh đô, đại lục nghênh đón một năm mới đến.
Ngày đầu tiên của năm mới có rất nhiều đại sự quan trọng phát sinh, tỷ như Đại Chu chính thức sửa đổi niên hiệu, tỷ như Ly cung nghênh đón chủ nhân mới.
Ở trên đại điển năm mới của Ly cung, xảy ra một chuyện làm cho toàn bộ đại lục đều cảm thấy khiếp sợ.
Y theo di chỉ Giáo Hoàng Bệ Hạ lưu lại cùng đã trước đó đại cáo Quốc Giáo đã ban bố thế gian, Trần Trường Sinh trở thành Giáo Hoàng mới.
Nhưng mà, hắn không xuất hiện trên đại điển năm mới, trong Quang Minh chánh điện không thấy thân ảnh của hắn, tự nhiên cũng chưa có nghi thức lên ngôi. Tin tức kia tạo thành vô số nghị luận khiếp sợ, vô luận là Ly cung giáo sĩ, Thanh Đằng chư viện thầy trò hay là dân chúng bình thường trong kinh đô, cũng cảm thấy hết sức ngơ ngẩn, sau đó sinh ra rất nhiều bất an.
Trong không khí hỗn loạn, Ly cung đưa ra lời giải thích đầy quyền uy.
Phía trên đại cáo có huyết ấn của năm vị cự đầu còn có Trần Trường Sinh tự tay ký tên.
Giáo Hoàng Bệ Hạ bởi vì tuổi còn quá nhỏ, thời gian tu đạo không đủ, quyết ý nhập thế tu hành, ở trong hồng trần thể ngộ thiên đạo.
Khi nào trở về? Cũng không ai biết, đại cáo cũng không đưa ra đáp án, chẳng qua viết vô cùng rõ ràng, Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể về kinh lên ngôi bất cứ khi nào.
Giáo Hoàng không ở Ly cung, mà mai danh ẩn tích, tiềm tu trên thế gian ư?
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện tình huống như vậy.
Cảm xúc khiếp sợ cùng mê mang đầy dẫy cả kinh đô thậm chí toàn bộ đại lục, thậm chí rất nhiều người cũng không nhớ nổi niên hiệu mới của Đại Chu triều là cái gì.
Sau khi những tâm tình này rốt cục bị thời gian hòa tan một chút, mọi người quay đầu nhìn về một năm quá khứ, hồi tưởng Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm làm chuyện này, mới mơ hồ hiểu hết thảy cũng là Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm an bài.
Nếu như Trần Trường Sinh ở lại kinh đô, sẽ làm triều đình cảm thấy cực độ bất an, loại bất an này tất nhiên sẽ làm cho chiến tranh phát sinh.
Hắn rời kinh đô, sẽ làm triều đình... nói đúng ra, sẽ làm Thương Hành Chu cảm thấy an tâm rất nhiều.
Mặc dù đến hiện tại, cũng không có mấy người hiểu, tại sao Thương Hành Chu phải cảnh giác, bài xích, ghét cay ghét đắng Trần Trường Sinh như thế.
Tựa như Trần Trường Sinh đã sớm hiểu ra, tựa như Thương Hành Chu đêm qua ở trong gió tuyết của Quốc Giáo học viện cảm khái, nhìn nhau chán ghét, không bằng không thấy.
Cho đôi thầy trò này một ít thời gian, một chút cự ly.
Cho triều đình cùng Quốc Giáo một ít thời gian, một chút cự ly.
Cho thế giới này cùng lê dân vạn họ một lần cơ hội.
Không nhất định phải có một cuộc chiến tranh, không nhất định cần thiết phải phân ra sinh tử.
Trần Trường Sinh vẫn là Giáo Hoàng.
Chỉ là không thể ở kinh đô, không thể ở Ly cung.
Cho dù ván cờ này cuối cùng sẽ đi hướng ngươi chết ta sống, ít nhất có thể có chút thời gian ngăn cách.
Hiện tại không giải quyết được vấn đề, đợi đến tương lai, có lẽ song phương sẽ có nhiều trí tuệ hơn để giải quyết.
Đây chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm an bài, bây giờ nhìn lại, cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Dĩ nhiên, Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm an bài dĩ nhiên còn có nhiều chi tiết hơn, để bảo đảm Trần Trường Sinh cho dù rời khỏi kinh đô, Ly cung vẫn có thể bảo đảm lập trường của mình.
Loại cục diện trước đây chưa từng gặp này có nguồn gốc cùng với điều kiện cực kỳ phức tạp, hoàn mỹ thể hiện sự trí tuệ cùng với kiên nhẫn của Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Làm người thừa kế, hiện tại việc Trần Trường Sinh cần phải làm, chính là tiếp nhận sự sắp đặt này, tiếp tục tăng lên trí tuệ cùng với kiên nhẫn, còn có lực lượng của mình.
Hắn cần dựa vào trí tuệ cùng kiên nhẫn để sống sót.
Miễn là còn sống, chính là Giáo Hoàng.
Đợi đến hoa trên núi rực rỡ, rồi nói tiếp.
Không phải tất cả mọi người có thể hiểu được chuyện này, càng không có mấy người hiểu được Giáo Hoàng Bệ Hạ tiền nhiệm sắp xếp chuyện này dụng tâm lương khổ, cùng với Ly cung thông qua chuyện này thể hiện quyết tâm và khí phách, sau khi cảm xúc khiếp sợ tản đi, sự thật mọi người nhìn thấy rất đơn giản.
Trần Trường Sinh kế nhiệm ngôi vị Giáo Hoàng, lại bị đuổi khỏi kinh đô.
Cho dù ai đến đánh giá, đây đều là triều đình thắng lợi.
Rất nhiều người cho rằng, đây là Thương Hành Chu không muốn triều đình cùng Quốc Giáo khai chiến, cũng không muốn phủ quyết di chỉ của Giáo Hoàng, cho nên làm ra một loại tư thái tha thứ.
Tha thứ tự nhiên là từ trên ban xuống.
Giáo Hoàng không có ở Ly cung, thấy thế nào cũng là hữu danh vô thực.
Thậm chí so với hữu danh vô thực còn càng thêm thảm đạm.
Đây là một vị Giáo Hoàng bị trục xuất.
...
...
Một thời đại chính thống chính thức kết thúc.
Sự thống trị của Thiên Hải Thánh Hậu đối với phiến đại lục này, đã trở thành một tờ trên sử sách, đã bị lật qua.
Đại Chu vương triều chính thức cải nguyên tân quốc, nam bắc hợp lưu tuyên cáo thành công, thời điểm đại địa hồi xuân, vô số sự vụ sẽ được tiến hành, hiện tại đã có rất nhiều người tu đạo, phụng chỉ từ phía nam đi tới phương bắc, gia nhập các đại quân phủ.
Yêu Hậu phải đền tội, Ma Quân nhận lấy cái chết, Tuyết Lão thành nội loạn, Giáo Hoàng qua đời, vạn tượng đổi mới, tương lai đại lục trở nên bừng sáng.
Nhân tộc không nghi ngờ chút nào chắc chắn nghênh đón thời đại tốt nhất sau thời đại của Thái Tông Bệ Hạ.
Không ai biết, trong một ngày mùa đông bình thường không có gì lạ, Giáo Hoàng tân nhậm Trần Trường Sinh rời khỏi Quốc Giáo học viện.
Hắn ra khỏi Bách Hoa hạng, hợp vào đám người, đi lại dọc theo Lạc Thủy, đi qua Nại Hà kiều cùng cột đá trước Ly cung, ra khỏi cửa thành, rời khỏi kinh đô.
Trong ngực của hắn có một phong thơ, bên hông buộc một thanh kiếm, trong tay cầm một chiếc tán.
Ở bên cạnh hắn, có một tiểu cô nương mặc áo đen.
Tiểu cô nương dáng vẻ thanh tân động lòng người, trên mặt không có bất kỳ thần sắc, lộ vẻ phá lệ lạnh lùng.
Trong ngực nàng đang ôm một chậu thanh diệp.
Trần Trường Sinh đi không nhanh, nhưng tiểu cô nương rất nhỏ nhắn, muốn đi cùng hắn hắn, cước bộ cần phải nhanh hơn.
Theo đi lại, mái tóc đen trong gió rét tung lên sau đó rơi xuống, trong ngực thanh diệp giống như trước chập chùng.
Đây không phải một đôi mái chèo trong xuân phong, mà là bộ dáng mà nàng cùng thế giới này phải có.