Thương Hành Chu không thể rời hoàng cung.
Ý chí của hắn như nước lũ thao thao, sắp sửa tràn ngập cả kinh đô cho tới toàn bộ thế giới, đem Trần Trường Sinh cắn nuốt.
Lúc này, có người đứng dậy.
Giáo Hoàng còn đang ở Ly cung, Vương Phá còn đang bên cạnh bàn, Từ Hữu Dung ở Nam Khê trai, các thiếu nữ Nam Khê trai bị Tân giáo sĩ dẫn người ngăn cản ở Quốc Giáo học viện, Đường Tam Thập Lục ở Vấn Thủy, Chiết Tụ đã mất tích.
Người kia đứng ra ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cẩn thận suy tính, lại là chuyện rất đương nhiên.
Dư Nhân đứng trong gió tuyết, thái giám cung nữ quỳ đầy đất bốn phía.
Hoàng Đế Bệ Hạ trẻ tuổi, lần đầu tiên vi phạm ý nguyện của lão sư cùng các đại thần, xuất hiện tại nơi nào đó trong thiên địa.
Đó là vị trí hắn lựa chọn cho mình.
Gió rét phất động đến áo khoác của hắn, lại không làm cho lông mày cùng mắt của hắn lay động chút nào, vẻ mặt như cũ bình tĩnh không màng danh lợi, hết sức tự nhiên.
Gió tuyết dù tức giận như thế nào, cũng là chuyện tự nhiên.
Hắn lẳng lặng nhìn lão sư của mình.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn hắn.
Không giống với Trần Trường Sinh, Dư Nhân là truyền nhân chân chính của Thương Hành Chu, là nơi lý tưởng cả đời của Thương Hành Chu ký thác.
Thương Hành Chu thật sự vô cùng yêu thương hắn, nguyện ý vì hắn mà trả giá mọi thứ, tất cả cũng lấy ích lợi của hắn làm trọng.
Dư Nhân rất rõ chuyện này, cho nên hắn cảm động, sau đó bất an, tiện đà biến thành sợ hãi.
Những ngày qua, hắn ở trong hoàng cung học tập trở thành một vị minh quân như thế nào, trầm mặc, cũng chính là sợ hãi.
Hắn biết, nhất định lão sư sẽ giết chết sư đệ.
Muốn trở thành một vị thiên cổ đế vương như Thái Tông Hoàng Đế, tâm linh của hắn không thể có bất kỳ nhược điểm nào, nói một cách khác, thế gian không thể tồn tại bất kỳ thứ gì có thể dao động tâm chí của hắn.
Thương Hành Chu muốn bảo đảm điểm này, hắn thậm chí sẽ không cho phép chính mình có lực ảnh hưởng như vậy.
Trần Trường Sinh có thể làm được điểm này, cho nên phải chết.
Không ai hiểu được điều này.
Đại Tây Châu không hiểu, Bạch Đế thành không hiểu, Vấn Thủy không hiểu, thiên nam không hiểu, Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng không hiểu được.
Chỉ có gian miếu cũ bên cạnh Tây Trữ trấn hiểu được.
Sáng sớm hôm ấy ở Thiên Thư lăng, Dư Nhân nhìn sư đệ cõng di thể của Thiên Hải Thánh Hậu đi tới dưới chân núi, nhìn sư phụ đi lên trên núi, nhìn của bọn hắn thoáng qua nhau, giống như người lạ, cũng đã hiểu.
Cho nên những ngày qua, hắn ở trong hoàng cung rất nghe lời, rất chân thành cần cù học tập trở thành một vị minh quân như thế nào.
Càng bất an, càng sợ hãi, hắn càng nghe lời, càng an tĩnh, tựa như còn đang ở Tây Trữ trấn miếu cũ.
Nhưng mà, sư phụ vẫn muốn giết sư đệ.
Như vậy, hắn chỉ có thể đứng ra, nói cho sư phụ như vậy là không được.
Nhìn Dư Nhân trong gió tuyết, vẻ mặt Thương Hành Chu trở nên càng thêm lạnh lùng, ý chí muốn giết chết Trần Trường Sinh càng thêm kiên định.
Hắn muốn Trần Trường Sinh chết, vốn là căn cứ vào chuyện này, lúc này Dư Nhân xuất hiện lại càng chứng minh ý nghĩ của hắn, như vậy theo hắn, Trần Trường Sinh càng thêm đáng chết.
Làm sao có thể ngăn cản chuyện này? Làm sao có thể thay đổi tâm ý của người như Thương Hành Chu?
Dư Nhân nắm chặt một khối ngọc bội buộc lên trên đai lưng.
Khối ngọc bội này, dùng thanh ngọc để chế thành, toàn thân trong sáng, không có một tia tạp chất, cực kỳ quý báu.
Khối ngọc bội này không hề có khí tức ba động, cũng không phải là pháp khí, chẳng qua là Thu Sơn gia chủ vài ngày trước tấn kiến tân quân dâng lên lễ vật.
Lễ vật này vô cùng hợp ý tân quân.
Lúc ấy ở trên điện, thời điểm Dư Nhân nhận lấy khối ngọc bội này, không biểu hiện điểm gì khác thường, tâm tình lại cảm thấy mừng rỡ.
Hắn không nghĩ tới, thế gian lại có người có thể đoán được sự ưu sầu cùng bất an của mình, hơn nữa còn đưa ra phương pháp giải quyết.
Hắn biết rõ, thời điểm Ly sơn chi loạn, vị Thu Sơn Quân rất nổi danh kia, quay mặt về phía phụ thân của mình, từng làm một việc.
Như vậy thời điểm hắn đối mặt với sư phụ, hoặc là, cũng có thể làm như vậy.
Thương Hành Chu tầm mắt xuyên thấu gió tuyết, rơi vào trên mảnh ngọc bội trong tay Dư Nhân.
Hắn biết được mọi chuyện trong cung, tự nhiên biết được lai lịch của khối ngọc bội này.
Hắn hiểu được ý tứ mà Dư Nhân muốn biểu đạt, cho nên trầm mặc.
Gió tuyết không ngừng, trong hoàng cung sân rộng tuyết đọng càng dày, thái giám cung nữ quỳ trên mặt đất còn có hơn mười vị đạo nhân, giống như những chấm đen.
Không biết qua thời gian bao lâu, Thương Hành Chu mới nói chuyện.
"Chỉ một lần." Hắn nhìn Dư Nhân nói: "Chỉ một lần này."
Dư Nhân rất chân thành gật gật đầu.