Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 2: Một vị công công

Vô luận các vương gia Trần gia, hay là các đại nhân vật mạo hiểm vô cùng phản bội Thiên Hải Thánh Hậu, thật ra đều phải cảm tạ Trần Trường Sinh. Nếu như không có Trần Trường Sinh, Thiên Hải Thánh Hậu cũng sẽ không vì nghịch thiên cải mệnh cho hắn mà yếu bớt, như vậy vô luận Thương Hành Chu cùng bọn họ lập ra kế hoạch hoàn mỹ đến đâu, cũng có thể không mời nổi Thiên Hải Thánh Hậu xuống khỏi thần đàn.

Không biết cố tình hay vô ý, Trần Trường Sinh có tác dụng quyết định đối với kế hoạch của bọn họ, nhưng bọn hắn sẽ không nhớ tới những điều này, giống như trước, không cần biết cố tình hay vô ý.

Lời nói của Hợp Quận Vương, chính là thái độ của thế giới này đối với Trần Trường Sinh hiện tại.

Thiên Hải Thắng Tuyết rất rõ ràng những điều này, cười lạnh nói: "Nếu như hắn không phải là con cháu của Trần gia các ngươi, Thánh Hậu nương nương có thể nhìn nhầm ư? Dã chủng? Lời này của Vương gia thật là nực cười."

Hợp Quận Vương nghe vậy giật mình, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi, bởi vì hắn phát hiện những lời này có thể là thật.

Đúng lúc này, kỵ binh giống như thủy triều tách ra hai bên, một vị thái giám cực kỳ già nua ngồi trên một chiếc liễn đi tới.

Nhìn lão thái giám kia, lông mày của Hợp Quận Vương khẽ vén lên, nhìn Thiên Hải Thắng Tuyết cười lạnh nói: "Thoạt nhìn, Bệ Hạ cũng không nghĩ như ngươi."

Vị lão thái giám kia tới để truyền thánh chỉ .

Nhưng sau khi quan viên đi theo tuyên đọc mục đích, cửa Quốc Giáo học viện vẫn đóng chặt, chậm chạp chưa mở ra.

"Thoạt nhìn, là Bệ Hạ phái chúng ta vây kín Quốc Giáo học viện, nhưng đổi góc độ khác mà đánh giá, không phải là Quốc Giáo học viện không muốn mở cửa hay sao?"

Thiên Hải Thắng Tuyết nở nụ cười, cũng không che giấu ý tứ vui mừng trong lời nói.

"Hiền chất, đừng vui mừng quá sớm..."

Hợp Quận Vương cười lạnh nói: "Truyền thuyết nói Trần Trường Sinh cùng Bệ Hạ có tình nghĩa đồng môn, nhưng nếu như hắn đắc tội với vị công công này, sợ rằng tình nghĩa thế nào cũng không có tác dụng."

Thiên Hải Thắng Tuyết vẻ mặt hơi trầm xuống, nói: "Ta còn chưa hiểu được lời của Vương gia."

Hợp Quận Vương cười lạnh nói: "Lâm công công ban đầu là huynh đệ thân thiết với phụ hoàng, tự nguyện vào cung hầu hạ phụ hoàng, hiểu rõ đại nghĩa, được người người kính trọng, cho dù sau khi mẫu hậu đương triều, dù nhìn hắn không thuận mắt thế nào, cũng chỉ có thể để cho hắn cáo lão, trở về Chương châu dưỡng bệnh, hôm nay được Thương viện trưởng mời về chấp chưởng thái giám, bản thân ta muốn xem một chút, có ai dám không nể mặt hắn."

Vị thái giám già nua kia vẫn nằm trên liễn nhắm mắt giả vờ ngủ say. Thiên Hải Thắng Tuyết lúc trước đã cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, vừa là thái giám tới truyền chỉ, vừa nhìn tận mắt không khí khẩn trương trước Quốc Giáo học viện, làm sao dám thể hiện dáng vẻ như vậy. Đến lúc này hắn mới biết được, thì ra là vị Lâm công công kia đã trở về, trong vô thức nghĩ tới, Lâm công công tỏ vẻ như vậy cũng không có gì kỳ lạ, ánh mắt của hắn không nhịn được tăng thêm vài phần rất hiếu kỳ cùng kính trọng đối với nhân vật truyện kỳ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ tới , hôm qua thái giám cung nữ trung với Thánh Hậu nương nương trong hoàng cung... Bao gồm vị thủ lĩnh thái giám hắn quen biết từ thuở nhỏ, đều đã chết hết. Những người này chết nói vậy cũng là thủ đoạn của Lâm lão công công, vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt.

Không biết qua thời gian bao lâu, vị thái giám già nua kia chậm rãi mở mắt, nhìn viện môn Quốc Giáo học viện vẫn đóng kín, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu không mở thì hãy phá ra."

Thời điểm vị lão thái giám này nhắm mắt, nhìn qua giống như một người rất bình thường, nhưng khi hắn mở mắt ra, trên người tự nhiên có một đạo khí thế bén nhọn thích phóng ra, tựa như một thanh thiết thương rũ sạch rỉ sét, nơi tầm mắt của hắn chiếu tới, nơi lời nói vang lên, đều có sắc bén hiện ra.

Thuở nhỏ lớn lên ở hoàng cung, tu hành vô số bí kíp tinh thâm, cảnh giới thực lực của Lâm lão công công tự nhiên cực cao, nhưng đạo thương thế bén nhọn này cũng không phải tới đến từ lực lượng của hắn, đạo phong mang chỗ nào cũng có kia, phần lớn đến từ tâm của hắn, cùng với từ tâm mà hiện lên mắt, đôi mắt bởi vì năm tháng mà mờ đục tràn đầy kiên định cùng chánh đạo, không có chút dao động cùng với mất tự tin.

Thương Hành Chu mời Lâm lão công công trở lại hoàng cung một lần nữa chưởng ấn, bản thân đã đồng nghĩa thay đổi triều đại, hoặc là nói bước lên thời đại mới.

Hắn từ trong hoàng cung , cầm thánh chỉ trong tay, lời của hắn đại biểu cho ý chí của cả triều đình Đại Chu, hiện tại có ai dám phản đối chứ?

Nhưng mà, nghe những lời này của hắn, Quốc Giáo học viện vẫn một mảnh an tĩnh, không có ai tiến lên phá cửa, một người cũng không có.

Vô luận huyền giáp trọng kỵ hay là quân đội Thành Môn ty, thậm chí ngay cả thị vệ hộ tống Lâm lão công công tới nơi này, cũng dừng tại nguyên chỗ.

Rất nhiều tầm mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên người Thiên Hải Thắng Tuyết.

Trận mưa lớn mùa xuân năm ngoái, chính là vị thiên tài của Thiên Hải gia này từ Ủng Tuyết quan trở về, mang theo gia tướng, trực tiếp phá hủy cửa Quốc Giáo học viện.

Hôm đó, trong kinh đô đã chết rất nhiều người, Quốc Giáo học viện lần đầu tiên bộc lộ bối cảnh nội tình cùng với lực lượng của mình, ngoài dự liệu của mọi người đạt được thắng lợi cuối cùng. Nhưng Quốc Giáo học viện không đem cửa viện sửa sang, mà là để viện môn như phế tích, ở trong mưa gió kiên trì thời gian rất lâu, thậm chí biến thành phong cảnh mới trong kinh đô.

Cho đến thật lâu sau, Trần Trường Sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, Thiên Hải gia nhận sai, thay Quốc Giáo học viện dựng một tòa viện môn hoa mỹ hơn nhiều.

Tòa viện môn mới này chính là căn cứ xác minh cho lực lượng của Quốc Giáo học viện, cũng đã trở thành nhục nhã mà Thiên Hải gia không cách nào xóa bỏ .

Bắt đầu từ hôm đó, người trong kinh đô đều biết một điều, Quốc Giáo học viện viện môn, không phải dễ phá như thế, muốn phá, là sẽ có người chết, là sẽ rất nhiều người chết.

...

...

"Ta ở nông thôn quá lâu rồi, cũng không biết hai năm qua kinh đô trở nên náo nhiệt như vậy."

Lâm lão công công nghe thái giám theo hầu thấp giọng giải thích xong, nhìn về Thiên Hải Thắng Tuyết nơi xa, vẫy tay gọi tới.

Thiên Hải Thắng Tuyết đi tới.

Lâm lão công công lẳng lặng nhìn hắn, nhìn rất lâu, nói: "Năm đó lúc ngươi mới ra đời, ta còn ở kinh đô, ta lúc ấy đã nói với phụ thân ngươi, Thiên Hải gia đều là một đám phế vật ngu ngốc, chỉ có mẫu thân của ngươi là một nương tử không sai, hi vọng nàng có thể dạy được một hài tử không sai, bây giờ nhìn lại, những lời này cũng không nói sai."

Thiên Hải Thắng Tuyết cũng biết đoạn chuyện cũ này, chân thành nói: "Công công khen lầm rồi."

Lâm lão công công không nhắc lại chuyện xưa, nói: "Nghe nói ngươi từng chịu nhục nhã ở nơi này?"

Thiên Hải Thắng Tuyết nhìn về cửa Quốc Giáo học viện đang đóng chặt, nói: "Đó là vãn bối tự rước lấy nhục."

Lâm lão công công nghe được bốn chữ này, có chút bất ngờ, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Nói như thế, ngươi không định tự mình đòi lại ư?"

Thu hồi lại sự sỉ nhục trong quá khứ, không phải là tự rước lấy nhục, mà là quang minh chánh đại báo thù, tỷ như, đem cửa Quốc Giáo học viện đập tan lần nữa.

Thiên Hải Thắng Tuyết dùng trầm mặc biểu đạt tâm ý của mình.

Lâm lão công công nhìn hắn tự tiếu phi tiếu nói: "Chẳng lẽ nói mọi người trong Thiên Hải gia bây giờ đều giống như ngươi, tâm ý không kiên ư?"

Nghe nói lời này, Thiên Hải Thắng Tuyết cảm thấy thân thể hơi hàn lãnh, phải biết rằng thế cục hiện tại rất nhạy cảm khẩn trương, chỉ bằng bốn chữ tâm ý không kiên, sợ rằng sẽ làm Thiên Hải gia gánh lấy thật nhiều phiền toái. Nhưng mà, tâm ý của hắn rất kiên định, cho nên mới cự tuyệt đề nghị rõ ràng mang theo thiện ý của Lâm lão công công lúc trước, lúc này, làm sao có thể đổi ý?

"Công công lúc trước nói mẫu thân của ta không sai, ta cũng là hài tử không sai, như vậy ta nghĩ, dù sao cũng biểu hiện ra một chút đạo lý."

Thiên Hải Thắng Tuyết hít sâu một hơi, lời nói hàn lãnh như băng tuyết: "Hơn nữa lời của công công lúc trước vốn không ổn, Trần viện trưởng có công lớn đối với Nhân tộc, hơn nữa còn là Giáo Hoàng tương lai, chớ nói một tờ thánh chỉ, cho dù là Bệ Hạ đích thân đến đây, nghĩ đến cũng không tiện quá mức cứng rắn, chớ đừng nói tới việc muốn hủy diệt viện môn."

"Phải không?" Lâm lão công công bỗng nhiên nở nụ cười.

Sau một khắc tiếng cười của hắn đột nhiên tan biến, vẻ mặt càng thêm rét lạnh hơn Thiên Hải Thắng Tuyết, lộ ra vẻ phi thường cứng rắn, ôm quyền hướng trên trời nói: "Con cháu của Thái Tổ cuối cùng đã chấp chưởng lại thiên hạ, thế nhân vui mừng, hiện tại Quốc Giáo học viện dám kháng chỉ không tiếp, thật sự làm cho người khác không giải thích được, chẳng lẽ mọi thứ đều là giả dối? Chỉ một cái viện môn cũng không dám hủy, còn nói trị thiên hạ được ư?"

Lời này rất nặng, rất đáng sợ.

Không đợi Thiên Hải Thắng Tuyết phản ứng, Hợp Quận Vương đã giật mình, cắn răng trước hết hướng về phía quân đội, quát lên: "Còn không mau phá tan cửa viện!"

Ra lệnh một tiếng, thị vệ cùng Thành Môn ty quan binh đang trầm mặc rốt cục cũng có hành động, bắt đầu chuẩn bị ra tay.

Mấy trăm huyền giáp trọng kỵ bắt đầu chuẩn bị xung phong, khôi giáp trầm trọng bao trùm trên thân thể kỵ sĩ cùng chiến mã, lóng lánh quang mang hàn lãnh, làm cho người ta cảm giác bị áp bách gần như hít thở không thông.

Quốc Giáo học viện viện môn cho dù được dựng lại hoa mỹ đến cỡ nào, bền chắc đến thế nào, cũng chắc chắn sẽ bị thiết lưu của huyền giáp trọng kỵ bóp thành mảnh nhỏ.

Đến lúc đó, người trong Quốc Giáo học viện, sẽ nghênh đón kết quả thế nào?