Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 126: Vì sao người trẻ tuổi bật cười?

Hai bức họa đều lạc khoản năm chữ như nhau.

“Phản Nhai một đại tướng.”

Thấy năm chữ này, phản ứng đầu tiên của Trần Trường Sinh là thật là khí phách, một lát sau lại cảm thấy rất cô đơn.

Ta là đại tướng, nhìn quanh sao mà đáng tự hào.

Nhưng sao lại là đại tướng của Phản Nhai mã tràng xa xôi chứ.

Hơn nữa còn là một đại tướng.

Khí phách cùng cô đơn, hai loại cảm giác rất khó kết hợp chung một chỗ, cứ như vậy cùng nhau sinh ra, hiện rõ trên giấy.

Trần Trường Sinh nhìn về phía sau bàn đọc sách, chỉ thấy giá trên tường khắp nơi đều là sách, có giải thích đạo môn thâm ảo, cũng có tiểu thuyết bình thường, cùng chung đặc điểm là phi thường sạch sẽ, ở một địa phương hàng năm bão cát không ngừng có thể làm được điểm này là chuyện vô cùng khó khăn, hắn lại có thể hiểu được đây là tại sao.

—— hắn trước kia thường xuyên dùng phương pháp này để dọn dẹp sách ở tàng thư lâu của Quốc Giáo học viện.

Hắn đã đoán ra nơi này là phòng của La Bố, nghĩ đến người ở chỗ này lại tùy thân mang theo không gian pháp khí hiếm thấy, càng thêm tò mò, đúng lúc này bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi thơm, đi tìm kiếm, phát hiện trên giá sách còn có nửa bát sữa chua còn ăn dở, chỉ thấy sữa chua trắng noãn trơn mềm, phía trên còn điểm một quả anh đào, còn rưới chút sữa, nhìn làm cho người ta chỉ muốn đưa tay ra quệt. Hắn không nhịn được đem nửa bát sữa chua nâng lên quan sát, xác nhận không phải là thức ăn trong quân doanh, hẳn là đồ ăn vặt La Bố đêm qua tự mình làm.

Đến đây, Trần Trường Sinh thật sự khâm phục , thậm chí sinh ra chút cảm giác tự ti mặc cảm.

Từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, hắn đã từng gặp vô số thanh niên tuấn ngạn, tu đạo thiên tài, sư huynh Dư Nhân, Cẩu Hàn Thực, Chiết Tụ, Từ Hữu Dung, thậm chí bao gồm chính hắn cũng là người như vậy, nhưng hắn chưa từng gặp ai toàn tài đến vậy —— thiên tài trong tất cả các lĩnh vực.

Đúng vậy, trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, thanh niên quan quân gọi La Bố này có thể nói là gần như hoàn mỹ.

—— cũng may, y thuật của người này mặc dù tốt, nhưng vẫn không bằng chính mình, hắn tự an ủi mình như vậy.

Ngoài cửa sổ tiếng rít cùng tiếng cát đá dần dần nhỏ, nơi xa mơ hồ truyền đến mấy tiếng sáo trúc bén nhọn, sau đó là tiếng bước chân.

Ngoài tường vang lên mấy tiếng bạt động, cửa sổ cơ quan tự động mở ra, La Bố đi đến.

Ánh mặt trời một lần nữa chiếu vào trong nhà, bão cát còn lưu lại tản mát ra, đem cả hình ảnh cũng phủ một tầng cổ xưa, rất là đẹp mắt.

Hết thảy phát sinh có vẻ quá nhanh, Trần Trường Sinh chưa kịp đem chén sữa chua trong tay đặt về trên giá.

Cho dù ai chứng kiến hình ảnh này, cũng sẽ cho rằng hắn đang chuẩn bị ăn vụng sữa chua.

La Bố đại khái cũng cho rằng như thế.

Trong phòng không khí có chút lúng túng.

Chốc lát an tĩnh.

La Bố xoay người đi ra ngoài phòng, nói: "Ta đi xem cỏ một chút."

...

...

Đại Chu triều đình sở dĩ ở trong núi sâu hoang vắng như Phản Nhai bố trí mã tràng, cũng là bởi vì mặt cỏ nơi này sinh đầy sương thảo mà long tương mã thích ăn nhất, La Bố thân là chủ quan sau bão cát đi xem cỏ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Trần Trường Sinh lúc ấy đang cầm chén sữa chua rất rõ ràng đây chỉ là lấy cớ, tựa như hắn vội vàng nói mình phải đi xem cỏ đi theo đối phương ra khỏi phòng cũng chỉ là cái cớ để đem chén sữa chua tận lực tự nhiên để xuống .

Bão cát đã ngừng, dấu vết nó từng đi qua lại còn rất rõ ràng, doanh trại cùng chuồng ngựa kiến trúc bản thể không có bất cứ thương tổn gì, nhưng nơi xa hai liên đội hoàn tiễn nỏ lư cần tu bổ, phiền toái hơn chính là, khắp núi khắp nơi sương thảo đều phủ một tầng xám tro.

Trừ chuyện tính tình không tốt, long tương mã trên căn bản có thể nói là chiến tranh tọa kỵ hoàn mỹ, nhưng không có kỵ binh nào quên bọn chúng cực kỳ thích sạch sẽ, hiện tại sương thảo trên núi nếu không qua thanh tẩy khẳng định không có cách nào khiến chúng nó ăn, hơn nữa bằng số lượng quân sĩ ở Phản Nhai mã tràng, căn bản không thể nào dùng nhân công rửa sạch, vô luận là người hay là ngựa đều chỉ có thể đợi thiên không đổ xuống nước mưa.

Hoặc là bởi vì nguyên nhân như vậy, mấy trăm thất long tương mã đứng trên bãi cỏ dưới vách núi cảm xúc đều có chút phiền não, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thưa thớt, đám binh sĩ kia cũng bực bội đá mấy viên đá trên mặt cỏ, vừa chửi bậy vừa thu dọn hậu quả.

Theo một đạo thân ảnh xuất hiện, long tương mã trở nên an tĩnh rất nhiều, về phần đám binh sĩ kia thì im lặng như ve mùa đông.

Đạo thân ảnh kia là La Bố.

La Bố không phát biểu gì, khoát tay áo, ý bảo mọi người tiếp tục làm việc.

Mọi người biết tướng quân hôm nay tâm tình cũng không quá kém, một lần nữa trở nên thoải mái.

Lúc này, một gã thân binh từng đi đưa thuốc nhìn thấy Trần Trường Sinh bên cạnh La Bố, rất giật mình, hô vang.

Phản Nhai mã tràng cứu hai huynh muội dược thương từ trên núi té xuống, đối với bọn binh sĩ hàng năm không có chuyện gì làm, ngay cả Ma tộc cũng chưa từng thấy mà nói chính là chuyện tươi mới nhất mấy năm gần đây, rất nhiều người cũng biết chuyện này, thậm chí còn len lén đi gian phòng kia để thấy Trần Trường Sinh. Mà các binh sĩ cùng Trần Trường Sinh tán gẫu mấy lần, lại đã sớm cùng hắn quen biết, vội vàng đi tới, hướng hắn tỏ vẻ chúc mừng.

"Tiểu tàn phế, cuối cùng có thể rời giường rồi sao?"

"Tiểu tàn phế, cuối cùng có thể xuống đất rồi ư?"

"Tiểu tàn phế, có thể đi ra ngoài sưởi nắng rồi à?"

Phản Nhai mã tràng binh sĩ vẫn gọi Trần Trường Sinh là tiểu tàn phế, bởi vì hắn còn rất trẻ tuổi, trời sanh gương mặt non nớt, hơn nữa trọng thương ở trên giường. Xưng hô như thế cũng không có ác ý gì, Trần Trường Sinh thuở nhỏ cùng sư huynh Dư Nhân sống chung một chỗ, cũng không có quá nhiều mâu thuẫn trong lòng, chẳng qua cảm thấy chính mình chỉ tạm thời tổn thương kinh mạch, cũng không phải thật sự tàn phế, xưng hô như thế không đúng, như vậy không thể tiếp nhận, cho nên mỗi lần cũng sẽ rất chân thành sửa lại lời của đối phương.

Nhưng hắn cự tuyệt càng thật tình, Phản Nhai mã tràng quan binh càng thích gọi hắn như vậy, giống như muốn cố ý trêu chọc hắn, nhưng làm cho đám quan binh cảm thấy bất đắc dĩ chính là, trên mặt của hắn vĩnh viễn cũng không nhìn thấy cảm xúc tức giận, thủy chung vẫn luôn bình tĩnh.

Hiện tại cũng như thế.

"Ta không phải là tàn phế."

Trần Trường Sinh nhìn mọi người giải thích nói: "Các ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta bây giờ có thể xuống giường đi lại."

Có người trêu ghẹo nói: "Còn không phải khập khễnh hay sao? Nếu không ngươi bước đi mấy bước xem?"

Trần Trường Sinh rất nghe lời, dùng nhánh cây chống thân thể đi mấy bước.

Ban đêm mới vừa có thể rời giường, đã một mực đi lại, đối với thân thể vẫn còn suy yếu của hắn mà nói, chính là gánh nặng không nhỏ, lúc này lại đi mấy bước, có chút không yên, hù dọa đám quân sĩ vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Một gã thân binh ở bên cạnh reo lên: "Đừng có cố gắng quá sức, hơn nữa, cho dù có thể đi mấy bước thì có đáng là gì? Chúng ta nơi đây là tiền tuyến, là mã tràng, lúc nào ngươi có thể lên ngựa được, mới xem như thật sự bình phục."

Hắn vốn có ý tốt, mọi người nghe lại thấy thành giễu cợt, xôn xao cười lớn.

Phản Nhai mã tràng nuôi long tương mã là tọa kỵ chủ lực của huyền giáp kỵ binh, ở trên chiến trường cực kỳ dũng mãnh, tính tình cũng rất kiêu ngạo, hơn nữa rất sợ người lạ, cho dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất muốn thu phục một thất long tương mã làm tọa kỵ, cũng cần cùng nó chung đụng trăm ngày, thành lập lên quan hệ ổn định, hôm nay Trần Trường Sinh phải được người khác đỡ mới có thể đứng vững, làm sao có thể cưỡi lên long tương mã nổi?

La Bố vẫn không nói gì, cho đến lúc này, khóe môi giấu dưới chòm râu hơi nhếch lên một chút, ánh mắt trở nên có chút đạm mạc—— chỉ có người thân cận nhất với hắn mới biết được, lúc này cảm xúc của hắn không quá tốt.

Hắn không hài lòng với việc bọn thuộc hạ đang đùa giỡn Trần Trường Sinh.

Làm hắn cảm thấy bất ngờ, chính là Trần Trường Sinh lại không tức giận, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười.

Nụ cười kia mặc dù mờ nhạt, nhưng không hề giả, rất chân thiết.

Mấy trăm thất long tương mã, từ bên kia đồng cỏ đi đến, chiếu đến nắng sớm dần dày đặc, đi tới phụ cận của mọi người.

Có một con ngựa chợt dừng bước, quay đầu nhìn đám người, có chút khốn hoặc chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, tầm mắt của nó rơi vào trên người Trần Trường Sinh, tựa như đang suy nghĩ, tại sao người trẻ tuổi này lại cười vui vẻ như thế?