Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 72: Một đêm như mứt táo

"Tương lai nếu quả thật kinh đô sẽ xảy ra chuyện, ngươi sẽ làm thế nào?"

Từ Hữu Dung đi tới bên cửa sổ, hai cánh tay vây quanh trước ngực, nhìn điểm điểm tinh thần trong hồ nước ngoài cửa sổ, thanh âm cũng đạm mạc như nước.

Trần Trường Sinh nói: "Ta tu chính là thuận tâm ý, nếu chuyện tới, tự nhiên theo tâm ý mà làm."

Từ Hữu Dung không quay đầu lại, an tĩnh một lát sau hỏi: "Nếu như là ta tới thì sao?"

Trần Trường Sinh rất chân thành suy nghĩ một chút, phát hiện không cách nào giả thiết ra hình ảnh này, nói trước ra kết luận gì, nói: "Ta không biết."

Thiên Cơ các ở ven hồ kiến tạo mười mấy tiểu lâu cực kỳ có tính toán, nhất là nơi mà Trần Trường Sinh ở lại, đẩy cửa sổ có thể thấy hồ, hơn nữa ngoài cửa sổ có một con đường gỗ, theo con đường này đi xuống, có thể đi đến vùng nước cạn bên hồ , ở bên trong nước cạn dưới ánh sao, lúc này đang có mấy con cá màu đen tung tăng.

Từ Hữu Dung đi theo con đường gỗ, ở bậc cuối của con đường cởi giày cùng tất, đi vào nước cạn trong suốt.

Mấy con cá màu đen không sợ người chút nào, chẳng những không chấn kinh rời đi, ngược lại vây tới đây, chậm rãi du động vòng quanh đôi chân như tuyết trắng của nàng, hình ảnh rất xinh đẹp.

Trần Trường Sinh nhìn nàng đứng ở trong hồ nước, cảm thấy bóng lưng của nàng có chút cô đơn, sau đó sinh ra chút ít không giải thích được. Theo đạo lý mà nói, nàng là Thánh Nữ phía nam, vô luận Thiên Cơ lão nhân hay là Mao Thu Vũ cũng không nên giấu diếm nàng chuyện này, nhưng tại sao nàng cho đến tối nay còn không cách nào xác nhận trung niên thư sinh kia chính là Ma Quân?

Lúc trước nói chuyện với nhau đã hòa tan rất nhiều tâm tình, hắn không hi vọng tiếp tục phát triển như vậy, đặt câu hỏi về nghi ngờ của mình.

"Ma Quân phá Hàn sơn thiên thạch đại trận rời đi, Thiên Cơ lão nhân bị trọng thương, còn chưa lành, cho nên ta không gặp được."

"Mao viện trưởng thì sao?"

"Hắn là cánh tay của Giáo Hoàng, làm sao có thể quá thân cận với ta."

Thì ra vẫn là vấn đề trận doanh, Trần Trường Sinh nghĩ thầm Lăng Hải chi vương là nhân vật đại biểu của Quốc Giáo tân phái, tất nhiên đã sớm về phe Thánh Hậu nương nương, vì sao hắn cũng không nói với ngươi?

Hắn không hỏi vấn đề này, Từ Hữu Dung lại biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nàng đem tay vươn vào trong hồ nước, chơi đùa với mấy con cá nhỏ, nhìn như tùy ý nói: "Hắn và Thiên Hải Thừa Vũ mời Tiểu Đức đến để đối phó với ngươi, ta mất hứng, cho nên không để ý đến hắn."

Nghe nàng mất hứng vì chuyện này, Trần Trường Sinh thật rất cao hứng, cũng theo đường gỗ ngoài cửa sổ đi xuống, đi tới trong vùng nước cạn ven hồ.

Hồ nước hơi lạnh chậm rãi chập chùng, cát trắng dưới chân thật sự là mềm mại thoải mái.

"Đạo Tàng đã nói, Thiên Trì do nhiệt tuyền tụ tập mà thành, tại sao nước này lại lạnh?"

"Nước ở giữa hồ nóng hơn rất nhiều, nghe nói nước từ cửa ra của hai nơi nhiệt tuyền là nóng nhất , có thể luộc được trứng gà."

"Nghe rất có ý tứ, có muốn tìm cơ hội đi thử một chút hay không."

"Cũng bởi vì có thể luộc trứng gà ư?"

"Phải, cảm giác rất bớt việc, rất dễ dàng."

"Ngươi biết nấu cơm sao?"

"Biết... không phải là ngươi đã ăn ở Chu viên ư?"

"Phải... Vậy ta còn phải học nấu cơm sao."

"Quốc Giáo học viện phòng ăn không sai."

"Đầu bếp của Rừng Hồ lâu, thủ nghệ tự nhiên phi phàm, nhưng ngươi cũng không thể mỗi ngày từ Nam Khê trai trở về kinh đô để ăn cơm được."

"Bạch hạc lần này có tới không? Có muốn hỏi một chút nó nghĩ như thế nào hay không?"

"Bạch hạc từ trước đến giờ rất thích ngươi, nếu để cho nó biết ngươi có loại ý niệm này, nói vậy sẽ cải biến chú ý."

"Ta chỉ tùy tiện nói một chút."

"A, tùy tiện nói một chút nha."

"A, ta thành thật mà."

Hắn và nàng sóng vai đứng ở trong hồ nước dưới tiểu lâu, ngắm sao trong bầu trời đêm, tùy ý trò chuyện, sau đó dần dần không có thanh âm.

Bọn họ an tĩnh thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Không giống an tĩnh trong phòng lúc trước, an tĩnh lúc này là tốt đẹp.

Bởi vì vai của hắn cùng vai của nàng nhẹ nhàng dựa vào, có đôi khi hơi chia ra, ngay sau đó sẽ lại gặp nhau.

Cũng không biết là ai dựa vào ai.

Không biết qua thời gian bao lâu, đại khái đứng đã mỏi, hai người ngồi xuống bậc cuối cùng của con đường gỗ.

Từ Hữu Dung từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ, từ bên trong lấy ra một thứ.

Trần Trường Sinh không chú ý tới, chỉ vào một tảng đá ngăm đen trong hồ nước hỏi: "Đó chính là thiên thạch ư?"

Từ Hữu Dung thanh âm có chút không rõ ràng lắm: "Đúng vậy."

Trần Trường Sinh xoay người nhìn nàng, nói: "Vậy cảm ngộ mấy tảng đá kia như thế nào?"

Bọn họ cũng có tảng đá, hơn nữa còn quan trọng hơn nhiều so với thiên thạch ở Hàn sơn, bởi vì tảng đá này là thiên thư bia.

Hắn tới tham gia Chử Thạch đại hội, vốn không phải muốn thông qua cảm ngộ thiên thạch đạt được bổ ích, chỉ là vì được gặp nàng.

Chẳng qua ai có thể ngờ đến, vạn dặm đường bình yên vô sự, kết quả vào Hàn sơn, lại gặp phải đại sự như thế.

"Tạm thời không có tiến triển gì, từ từ sẽ đến sao."

Từ Hữu Dung thân thể khẽ ngửa ra sau, lấy tay chống đài gỗ, hai chân trần nhẹ nhàng mà vỗ mặt hồ, nhìn rất khả ái.

"Ta có chút vội vàng... sau khi gặp phải Ma Quân."

Nghĩ tới hình ảnh máu tanh lúc ấy ở trên sơn đạo, Trần Trường Sinh trong lòng nổi lên chút sợ hãi.

Từ Hữu Dung hiểu được cảm thụ của hắn, nói: "Gặp bất thế cường giả như vậy, có thể sống được, cuối cùng sẽ có chút chỗ tốt."

Trần Trường Sinh ừ một tiếng, nói: "Chỉ là không ngờ Ma Quân thật sự đáng sợ đến thế, chênh lệch quá xa."

Ban đầu trong Tầm Dương thành, công kích của Chu Lạc về căn bản đều bị Vương Phá đón đỡ.

Còn lần này ở Hàn sơn đối mặt với Ma Quân, Lưu Thanh cùng Tiểu Đức lại gần như không có sức hoàn thủ.

Từ Hữu Dung nói: "Ma Quân dĩ nhiên mạnh hơn Chu Lạc quá nhiều, nhưng còn có một trọng điểm, Vương Phá cũng mạnh hơn rất nhiều so với Lưu Thanh cùng Tiểu Đức."

Trần Trường Sinh không giải thích được, nghĩ thầm Lưu Thanh là thích khách Tụ Tinh đỉnh phong, Tiểu Đức là cường giả đứng thứ năm trên Tiêu Dao bảng, Vương Phá tuy nói đứng đầu Tiêu Dao bảng, làm sao có thể nói là mạnh hơn quá nhiều được?

"Vương Phá người này rất rất giỏi, không thể đánh giá theo lẽ thường được." Từ Hữu Dung thật tình nói.

Trần Trường Sinh từ trên lý trí không cách nào tiếp nhận sự thật Vương Phá mạnh hơn so với Lưu Thanh cùng Tiểu Đức liên thủ, nhưng từ trên tình cảm rất nguyện ý tiếp nhận.

"Ma tộc bên kia trừ Ma Quân ra, còn có kẻ nào lợi hại nữa không?"

"Ma Soái, nghe nói rất mạnh, sau đó chính là Ma Tướng, ngươi hẳn là đã gặp trên cánh đồng tuyết."

Trần Trường Sinh nghĩ tới ban đầu trên cánh đồng tuyết nhìn thấy bóng ma như núi ở phương xa, trong vô thức lắc đầu.

Lấy thực lực cảnh giới bây giờ của hắn, còn xa xa chưa nói tới việc chiến đấu với địch nhân cường đại như vậy.

"Không rời khỏi kinh đô thật sự không ngờ được thế gian có người lợi hại như vậy."

"Ngươi cũng rất lợi hại a, ít nhất Ma Quân ở thời điểm bằng ngươi, khẳng định đánh không lại ngươi."

"Ta cảm thấy... Những lời này cũng có thể nói về ngươi."

"Ta vốn chính là có ý tứ như vậy."

"..."

"Sao thế?"

"Không có gì."

Trần Trường Sinh rất muốn nói, thanh âm của ngươi rất êm tai, ngọt ngào , nhu nhu , tựa như có chứa mứt táo bên trong.

Phù một tiếng, Từ Hữu Dung phun ra một thứ gì đó xuống hồ, vật kia ở trong nước chậm rãi chìm xuống, làm cho đám cá vây lấy để rỉa.

Hồ nước trong suốt, Trần Trường Sinh cẩn thận quan sát, mới phát hiện nàng phun ra hẳn là một hạt táo.

Đám cá phát hiện không phải thức ăn, có chút không thú vị du tẩu, Từ Hữu Dung cảm thấy rất thú vị, cong chân lên, cười vui vẻ.

"Ôi chao..." Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh không nhịn được gãi gãi đầu.

Từ Hữu Dung lúc này mới tỉnh hồn, nơi này không phải là ngọn ngúi hoang vu trống vắng không người, cũng không phải là bên cạnh bàn bài trong trấn nhỏ .

Bên cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi.

Nàng có chút nóng mặt, trong vô thức từ trong tay áo lấy ra túi gấm đựng đồ ăn vặt, đưa tới trước người hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi có muốn ăn hay không?"

Lúc này trong miệng nàng không còn hạt táo nữa, thanh âm lại nhu nhu như cũ, bởi vì có chút ngượng ngùng.

Nàng cúi đầu, căn bản không dám nhìn Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn nang cặp lông mi dài, da thịt trắng noãn, đôi môi hồng nhuận, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Hắn nghĩ thầm tại sao mình chỉ có thể hình dung một cách nhàm chán như vậy?

Hắn từ trong tay nàng nhận lấy túi gấm, lấy ra đồ ăn vặt, nhìn cũng chưa nhìn là cái gì, đã ném vào trong miệng.

"Sao vậy?" Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái.

Trần Trường Sinh là người rất thành thật, nhìn nàng thật tình nói: "Ngươi thật sự quá đẹp."

Từ Hữu Dung hơi xấu hổ, cúi đầu, một lát sau lại ngẩng đầu lên, nhìn về hắn hỏi: "Hiện tại ta đẹp hơn, hay là trong Chu viên đẹp hơn?"

Tựa như toàn bộ các thiếu nữ khác, cho dù nàng là Thánh Nữ, trong thời khắc như vậy, vốn đều sẽ hỏi ra những câu hỏi ngốc nghếch như thế.

Dĩ nhiên, ngốc nghếch lời này nói chính là vấn đề mà nàng hỏi, không có nghĩa là bản thân của vấn đề này sẽ dễ trả lời.

Thời điểm Từ Hữu Dung tiến vào Chu viên, dùng thân phận đệ tử Thanh Diệu Thập Tam Ti, sử dụng dịch dung, dung mạo chẳng qua chỉ tầm thường.

Nàng bây giờ lại là cô gái đẹp nhất mà thế gian này công nhận.

Nhưng nếu như Trần Trường Sinh nói thành thật, nàng bây giờ đẹp hơn, khẳng định sẽ sai lầm rồi.

Trên thực tế, câu hỏi này giống như thiên cổ nan đề rơi xuống Lạc Hà, rất khó đáp lại, hơn nữa ẩn giấu khảo nghiệm cùng hung hiểm cực kỳ phức tạp.

Câu hỏi này căn bản không có đáp án chính xác, Trần Trường Sinh trả lời có thể làm nàng hài lòng hay không, hoàn toàn phải xem tâm tình của nàng lúc này.

Trần Trường Sinh không giỏi nói dối, hay chính là, chính hắn từng rất chân thành suy tư về vấn đề này, sớm đã đưa ra kết luận.

"Đều rất dễ nhìn, vẻ đẹp bất đồng."

Hắn nhìn Từ Hữu Dung vô cùng nghiêm túc nói.

Đây là lời thật trong lòng của hắn.

Từ Hữu Dung nghe được cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn nhìn thấy nàng vui vẻ, cũng thật cao hứng.

Nếu như có thể ngồi mãi như vậy thì thật tốt, trước mắt có hồ, phía sau có núi, phía trên là tinh không rực rỡ.

Người ở bên người.

Nhưng mà, có thể ngồi mãi một chỗ hay sao?

Không biết nơi nào bay tới một tầng mây, che phủ một phiến tinh vực phía nam, ở trên mặt hồ phủ xuống một bóng đen.

Trần Trường Sinh trong lòng cũng xuất hiện một đạo bóng đen.

"Ta có chuyện này gạt ngươi."

"Ngươi đã nói rồi."

"Ta nói rồi sao?"

"Phải."

"Ta đã quên... Ngươi muốn biết sao?"

"Mỗi người hẳn là có bí mật của mình, ta cũng có, hơn nữa ta không muốn để cho ngươi biết bí mật của ta, cho nên."

"Ôi chao, ta chợt phát hiện, ta rất muốn đem bí mật này nói cho ngươi biết."

"Cũng bởi vì ngươi muốn biết bí mật của ta?"

"Đúng vậy."

"Trần Trường Sinh, ngươi cũng không phải là một phụ nhân phố phường, vì sao lại hứng thú với chuyện tư ẩn của người khác như thế?"

"Phải... Hoặc là bởi vì ta tu chính là thuận tâm ý?"

...

...

Nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, cho dù đem một câu nói đi nói lại ba trăm lần, cũng đều không cảm thấy phiền chán.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói, bản thân câu chuyện cũng không trọng yếu, quan trọng là ... nói chuyện với đối phương.

Nhưng mà, đối với những người nghe mà nói, muốn đem lời nói ý tứ tương cận nghe nhiều lần như vậy, đúng là chuyện cực kỳ khó chịu, càng là lời ngon tiếng ngọt, sẽ càng như thế.

Đường Tam Thập Lục lúc này rất khó chịu, hắn cảm giác mình buổi tối đã ăn quá nhiều, rất muốn ói. Tiểu lâu bên kia dựa vào núi có một lối đi duy nhất, hắn lúc này khoanh chân ngồi ở chỗ đó, Vấn Thủy kiếm đặt trên đầu gối, trong miệng ngậm cành cỏ dại, vẻ mặt bi phẫn, nghĩ thầm thật là hay cho một đôi gian phu.