Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 102: Người thuận ta, chết là xong

Tạm thời không đề cập tới Giáo Hoàng, cũng không nghĩ tới sư huynh, chỉ nói giữa lão sư cùng Thánh Hậu nương nương, Trần Trường Sinh nên tin tưởng ai đây? Nếu như là không lâu trước, hắn căn bản không cần suy tư đã có thể đưa ra đáp án, nhưng hiện tại, hắn trải qua thời gian tự hỏi rất lâu, cũng chỉ có thể chán nản phát hiện, chính mình không tin được một ai.

Hắn chưa từng gặp Thánh Hậu nương nương, chỉ là thông qua Mạc Vũ cùng Từ Hữu Dung còn có Trần Lưu vương từng có một chút thông tin, dĩ nhiên, hắn ở trong sách xem quá nhiều ghi chép về Thánh Hậu nương nương, hắn biết nữ tử có quyền lực cao nhất thế gian cường đại vô song, lãnh khốc vô tình đến cỡ nào, bây giờ nghĩ lại, lão sư của hắn có lẽ cũng là người như vậy. Hoặc là cảnh giới tu hành càng cao, thứ cần kính sợ càng ít, sẽ càng lạnh mạc đối với thế giới này? Bước vào thần thánh lĩnh vực, đã không thể coi là phàm nhân, như vậy tự nhiên sẽ không còn quá nhiều tình cảm của người phàm.

"Nếu quả thật như ngươi nói, giữa Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đã không còn cơ hội vãn hồi nữa rồi, chỉ sợ trong hai năm này, tất cả mọi người là đang lừa mình dối người, nhưng những lý do này sẽ nhanh tróng biến mất, mâu thuẫn giữa triều đình cùng Quốc Giáo sẽ nhanh chóng trở nên gay gắt, cũng không biết chừng ngày mai sẽ náo loạn."

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Ta không phải Vương Phá, có thể sau khi cửa nát nhà tan, vẫn coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình, nhưng nếu như thiên hạ vì ta mà loạn , ta sẽ cảm thấy có rất nhiều áp lực tâm lý, hơn nữa nếu ta quả thật chính là Chiêu Minh Thái tử, ta nghĩ không ra lý do gì để nương nương bỏ qua cho ta."

"Nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử, như vậy nương nương chính là mẹ ruột của ngươi."

Từ Hữu Dung nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh, biết những lời này không đủ để thuyết phục hắn, thậm chí những lời này còn không có cách nào thuyết phục được chính nàng. Người như Thánh Hậu nương nương, hẳn là rất khó bị luân thường thân tình trói buộc, nàng nhìn rặng cây ngoài cửa sổ, nói: "Ta sẽ van cầu thay cho ngươi ."

"Nếu như nương nương thật sự muốn giết ta, ai van cầu có thể có tác dụng đây? Hơn nữa ta nghĩ nàng hiện tại đã biết tất cả rồi."

Trần Trường Sinh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ sóng vai đứng cùng nàng.

Vạn dặm lữ trình từ Hàn sơn trở về, được Từ Hữu Dung tỉ mỉ chiếu cố , thương thế của hắn vẫn không chuyển biến tốt đẹp, nhưng tạm thời cũng không chuyển biến xấu, dưới tác dụng của Thiên Phượng chân huyết, hắn thậm chí còn khôi phục chút ít khí lực.

Tinh quang rơi ở trên gương mặt tuyệt mỹ của Từ Hữu Dung, chiếu rọi càng thêm tái nhợt: "Cuối cùng sẽ phải có phương pháp để giải quyết."

"Thật ra có một phương pháp đơn giản nhất."

"Phương pháp gì?"

"Bất kể lão sư đang âm thầm bố trí âm mưu gì, nếu chuyện này có liên hệ tới ta, đã như vậy, ta biến mất, những chuyện này tự nhiên cũng sẽ biến mất theo."

Trên mặt hồ bọt khí phản xạ tinh quang, xinh đẹp mà hư ảo, nhưng trên thực tế, thành bọt khí cực mỏng kia cũng là nước tạo thành.

Nếu như không có nước, tự nhiên bọt khí cũng không tồn tại .

Từ Hữu Dung mơ hồ đoán được hắn muốn nói điều gì.

Đối với người như Thánh Hậu cùng Kế đạo nhân mà nói, muốn biến mất trước mắt của bọn hắn, đó là chuyện cực kỳ khó khăn.

Chỉ có một loại tình huống, cho dù Thánh Hậu cùng Kế đạo nhân cũng không có cách nào giải quyết .

Đó chính là thực sự rời khỏi thế giới này.

Thần hồn trở về Tinh hải, thân thể hóa thành cát bụi.

Tử vong.

"Những ngày qua sau khi rời Hàn sơn, thật ra ta luôn suy nghĩ, có thể ta chính là một người không nên sống sót."

"Nếu như ta là Chiêu Minh Thái tử, dựa theo cách nói nương nương nghịch thiên cải mệnh hiến tế tinh không, ta vốn không nên được sinh ra , hoặc cũng chính vì nguyên nhân đó, thời điểm ta còn ở trong bụng mẹ, thời điểm còn chưa mở mắt, thiên luân trong thân thể đã sụp đổ rồi, nhưng không biết tại sao, vẫn còn chưa chết."

"Hẳn là người nên chết sớm, nhưng lại sống thêm mười mấy năm, bản thân chính là trái với thiên đạo, tự nhiên sẽ rối loạn nhân gian."

"Cho dù chậm mười mấy năm, nhưng nếu như hiện tại ta chết, có thể coi như một loại đền bù, tựa như xây thêm một bức tường để nhốt bầy dê."

"Nếu như ta chết, những âm mưu này, cũng sẽ vô dụng, những mâu thuẫn này, tựa như cũng không có ý nghĩa gì rồi, chỉ còn lại thái bình, rất tốt."

Trần Trường Sinh nhìn vào mắt Từ Hữu Dung, vô cùng nghiêm túc nói.

Hắn nói không nhanh, cố hết sức đem từng chữ nói rất rõ ràng, bảo đảm tâm ý của mình có thể được nghe thấy.

Từ Hữu Dung nghe được, cũng xác nhận ý tứ của hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thanh âm trầm xuống mấy phần, có chút buồn rầu: "Ta sẽ không để cho ngươi chết."

"Ngươi phải hiểu. Cho dù ta không muốn chết, cuối cùng cũng sẽ chết, chẳng qua là chuyện sớm mấy chục ngày, muộn mấy mươi ngày mà thôi."

Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình giải thích.

Ở Ly cung cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ nói chuyện với nhau, nói đến chuyện xưa ngàn năm trước , nói đến vô số thứ ở dị đại lục, nói đến bệnh của hắn, nhưng không có nói chuyện, càng không nói làm sao chữa bệnh.

Đã rất rõ ràng, Giáo Hoàng cũng không thể trị hết bệnh của hắn.

Không biết có phải bởi vì từ mười tuổi đã bắt đầu một mực suy tư chuyện này hay không, khi chuyện này thật sự đi tới trước mắt , Trần Trường Sinh cũng không sợ hãi.

Có thể là chết lặng? Hắn suy nghĩ ở trong lòng.

Hắn lúc này rất chân thành suy nghĩ, nếu phải chết, như vậy chính mình trước khi chết nên làm những gì, nên chết như thế nào.

Tối đa cũng chính là khác biệt mấy chục ngày, chết sớm chết muộn cũng không quan trọng, quan trọng là chết vào lúc nào.

Kinh mạch khô héo, cạn kiệt máu mà chết, hay là bị người mạnh nhất thế gian ăn hết? Chết như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ... do chính hắn quyết định.

Hắn tu chính là thuận tâm ý, sống đã không thể như mong muốn, dĩ nhiên phải coi trọng kết cục.

Nghĩ tới những vấn đề này, ánh mắt của hắn trở nên càng ngày càng sáng ngời.

Nhìn ánh mắt của hắn, Từ Hữu Dung đã xác định tâm ý của hắn, trong lòng càng cảm thấy thảm thiết.

"Ta không để cho ngươi chết." Nàng nói.

Thời điểm ở Hàn sơn, trên con đường về kinh, còn có lúc trước, nàng thường xuyên nói với Trần Trường Sinh: ta sẽ không để cho ngươi chết.

Lúc này nàng nói: ta không để cho ngươi chết.

Hai câu này chỉ kém nhau một chữ, nhưng có ý tứ hoàn toàn bất đồng, đại biểu tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Nói như vậy, thời điểm nữ tử nói ra những lời này, thường thường cũng sẽ mắt đỏ lên, thậm chí khóc không thành tiếng.

Từ Hữu Dung lại rất bình tĩnh như cũ, thậm chí cố ý hờ hững.

Chẳng qua chính nàng cũng không nhận thấy được, thời điểm nói những lời này, thanh âm của nàng khẽ run lên.

Đó là tuyệt vọng sâu nhất.

...

...

Toàn bộ đại lục, chỉ có năm người biết Trần Trường Sinh sắp chết.

Đối với dân thường trong kinh đô mà nói, đây chỉ là một ngày đầu thu rất bình thường, bọn họ vẫn sống như bình thường, làm việc ăn cơm, bước đi ngắm cảnh, uống rượu tán gẫu, nhìn xe của quý nhân quý phủ đụng phải sư tử đá liền đi xem náo nhiệt, nghe tin tức nho nhỏ nơi nào truyền đến, bắt đầu say sưa phát biểu ý kiến của mình.

Ở ngày mùa thu bình thường này, một tin tức rung động truyền khắp cả kinh đô, hấp dẫn lực chú ý của tất cả dân chúng.

Rất nhiều người hôm qua đã biết, đội ngũ Thánh Nữ phong cùng đội ngũ Quốc Giáo cùng nhau đi tới kinh đô, nhưng cho tới sáng sớm hôm nay, bọn họ mới biết được, Thánh Nữ không ở tại Ly cung, cũng không ở hoàng cung, càng không có về Đông Ngự thần tướng phủ , mà trực tiếp đi Quốc Giáo học viện.

Hơn nữa, nghe nói nàng ở lại Quốc Giáo học viện cả đêm.

"Thánh Nữ tuyệt đối ở Quốc Giáo học viện một đêm!"

Một gã chưởng quỹ hiệu cầm đồ đứng ở cửa cửa hàng nhà mình, quơ cánh tay lớn tiếng nói, vẻ mặt cực kỳ túc mục, tựa như đang giảng kinh điển của Quốc Giáo.

Không có ai có thể tiếp nhận chuyện như thế nhanh như vậy, nhất là các nam tử trẻ tuổi. Vô luận là thư sinh hay là cu li, bọn họ vây quanh ở trước cửa hàng sắc mặt đều rất khó coi.