Mạc Vũ nhìn hắn tỏ vẻ không sao cả nói: "Cuối cùng phải xem quyết định của ngươi, nếu như theo như ý nghĩ của ta, ngươi thắng nàng là tốt nhất, dù sao ta nhìn nàng cũng không vừa mắt."
Trần Trường Sinh có chút không giải thích được, hỏi: "Ta nhớ ngươi đã nói ngươi cùng nàng là bạn rất thân."
"Bằng hữu với nhau mới dễ nhìn nhau không vừa mắt."
Mạc Vũ xoay người đi tới phía ngoài tàng thư lâu.
Lúc Trần Trường Sinh nói chuyện cùng Mạc Vũ, Đường Tam Thập Lục vẫn duy trì trầm mặc, cho đến thân ảnh của nàng tan biến bên ngoài tàng thư lâu, hắn mới đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, quan sát ánh mắt của hắn không nói một lời.
" Ngươi làm ta hơi sợ đấy." Trần Trường Sinh nói.
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn nói: "Đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, ta rất muốn xem xem, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta."
"Ta giấu diếm ngươi cái gì?"
"Ta vì sao không biết, ngươi cùng Mạc đại cô nương quen như vậy rồi?"
Trần Trường Sinh không biết nên giải thích thế nào.
Song phương thuộc phe phái bất đồng, nhưng lén có tiếp xúc... Nhưng đây cũng là chuyện nhỏ, mấu chốt là nguyên nhân hắn và Mạc Vũ quen biết thật sự không cách nào nói ra khỏi miệng, Mạc Vũ dù quyền cao chức trọng như thế nào, cuối cùng là nữ tử xinh đẹp, danh dự trọng yếu, hắn không thể nói cho khắp thiên hạ, Mạc Vũ cô nương như tiên nữ trong mắt thế nhân, thời điểm rảnh rỗi sẽ bò đến giường của hắn đi ngủ...
"Trần Trường Sinh, ngươi rất giỏi a." Đường Tam Thập Lục thở dài nói: "Vỏ kiếm là Ly cung thần khí Tàng Phong, kiếm cũng sắp trở thành thần khí trên Bách Khí bảng, vị hôn thê là Từ Hữu Dung, nữ học sinh là Lạc Lạc, hiện tại lại cùng Mạc đại cô nương toàn bộ nam nhân Đại Chu đều thích không minh bạch..."
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Có chuyện này muốn nói rõ, ta còn chưa chạm tới tay nàng."
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt rõ ràng không tin, nhưng một khắc sau liền nghiêm túc, nhìn hắn thật tình nói: "Cách xa nàng chút ít."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu.
Đường Tam Thập Lục nói: "Nhớ kỹ lời ta nói... nữ nhân này không đơn giản, hơn nữa tính tình bạc bẽo, cho dù làm ăn, cũng không nên chọn nàng."
Trần Trường Sinh nhớ tới Mạc Vũ ban đầu đem mình nhốt vào Đồng Cung, lần nữa gật đầu.
Sau đó, hắn lại nhớ tới hắc long ở sâu trong Đồng Cung, phát hiện gần nhất bởi vì quá bận, đã có rất nhiều ngày không đi Bắc Tân kiều.
"Buổi tối có việc ta phải ra ngoài một lát." Hắn nói với Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói: "Xem xem, đây cũng là một cái bí mật."
Trần Trường Sinh cười cười, không có nói gì.
Đường Tam Thập Lục cùng hắn sóng vai đi ra ngoài tàng thư lâu, bỗng nhiên nói: "Sau này ta sẽ không trách ngươi chuyện kia nữa."
Trần Trường Sinh không hiểu được, nhìn hắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Năm ngoái ở khách sạn, ta muốn xem kiếm của ngươi, ngươi không để cho ta xem, chuyện này để cho ta không vui rất lâu... Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy vừa quen biết, ngươi cẩn thận một chút là có đạo lý ."
Vị đại chưởng quỹ Thiên Cơ các kia vừa rồi xác định giá trị thanh kiếm của Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục tự hỏi, nếu như đổi thành chính mình, cũng sẽ coi thanh kiếm này như trân bảo, không dễ dàng để người khác thấy.
Trần Trường Sinh ngây người một lúc mới nhớ tới chuyện này, lắc đầu nói: "Ngươi thật sự thù dai quá."
Đường Tam Thập Lục chau mày kiếm lên, nói: "Ngươi biết Ma tộc bên kia có thể nhìn thấy tinh thần so với chúng ta bên này ít hơn chứ?"
Đây là chuyện ghi lại trên đạo điển, hơn nữa trước đó không lâu, Trần Trường Sinh mới từ Ma vực cánh đồng tuyết trở về, dĩ nhiên rất rõ ràng, gật đầu.
"Ban đêm trong bầu trời của chúng ta khắp nơi đều là tinh thần, nhưng bọn hắn bên kia không giống, có địa phương tinh thần dày đặc, có địa phương rất ít, tinh thần tương cận ghép cùng một chỗ lại thành tranh vẽ."
"Ta biết, Nam Thập Tự tinh kiếm của Nam Khách chính là ngộ ra từ hai cái tinh hà của họ."
"Tinh hà rất rộng rất lớn, chúng ta muốn nói là chuyện trong tinh hà."
"Chuyện gì?"
"Ma tộc sẽ đem tinh thần hình dáng bất đồng tổ hợp, xưng là chòm sao, sinh mệnh ra đời vào thời điểm bất đồng sẽ có chòm sao khác nhau, có đặc điểm khác nhau."
"Sau đó?"
"Nếu như ở Ma tộc bên kia, theo như ngày sinh của ta tới ta, ta hẳn là chòm sao bò cạp."
Trần Trường Sinh dừng bước, nhớ tới đạo tàng đúng là có ghi chép nội dung này, nhưng hắn không rõ tại sao Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nói đến chuyện này, phải biết rằng Ma tộc cùng nhân loại văn hóa bối cảnh vốn dĩ bất đồng, mà tại ranh giới riêng mình, đồ đằng hoặc một ít sự vật đối phương sùng bái, lại sẽ trở thành làm cấm kỵ.
"Đúng rồi, vừa rồi vị đại chưởng quỹ Thiên Cơ các kia ..." Hắn có chút không hiểu dừng lại, bởi vì phát hiện, chính mình lại quên hình dạng đại chưởng quỹ kia trông thế nào rồi .
Xem kiếm chốc lát thời gian, trí nhớ của hắn vốn rất tốt, làm sao có thể quên bộ dáng của người vừa mới gặp?
Đường Tam Thập Lục không nghe được hắn tiếp tục hỏi chuyện chòm sao, đang có chút chưa thỏa mãn dục vọng, nghe được lời của hắn, cũng không khỏi giật mình.
Bởi vì hắn phát hiện mình cũng đã quên bộ dáng vị đại chưởng quỹ kia, thậm chí theo hồi ức kéo dài, chuyện đã xảy ra trong đoạn thời gian vừa rồi, lại trở nên càng ngày càng mơ hồ.
Không phải mọi chuyện đều trở thành mơ hồ, chỉ có chuyện liên quan tới vị đại chưởng quỹ kia, hắn thậm chí có cảm giác, lúc trước ở tàng thư lâu xem kiếm, chỉ có hắn và Trần Trường Sinh, Mạc Vũ ba người.
Trần Trường Sinh cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra bất an cùng sợ hãi trong mắt nhau.
Thiên Cơ các đại chưởng quỹ lợi hại như vậy sao?
Vị đại chưởng quỹ kia rốt cuộc là ai?
Hắn... Rốt cuộc là ai?
...
...
Sau khi đại chưởng quỹ rời đi Quốc Giáo học viện, không chờ Mạc Vũ, trực tiếp vào hoàng cung.
Ở cửa cung nghênh đón hắn , là vị thủ lĩnh thái giám già nua kia.
Vị thủ lĩnh thái giám kia mang kiêu ngạo nhàn nhạt trên mặt, vô luận là thủ lĩnh thị vệ hay là các thái giám khác cung kính hành lễ, cũng chỉ dùng lỗ mũi khẽ ừ, tự nhiên cũng sẽ không nói chuyện với vị đại chưởng quỹ này.
Không có ai chú ý tới, ở chỗ thâm cung u tĩnh không người , thủ lĩnh thái giám lãnh ngạo toàn bộ không thấy, thấp giọng cùng vị đại chưởng quỹ kia nói chuyện, thần thái thậm chí lộ vẻ có chút nhún nhường.
Trên phiến đại lục này, người có tư cách để cho vị thủ lĩnh thái giám này nhún nhường như thế, sẽ không vượt qua mười người.
Trong thế tục, Thiên Cơ các đại chưởng quỹ dĩ nhiên cũng là đại nhân vật, nhưng tuyệt đối sẽ không xếp trong danh sách mười người này.
Cho nên sự thật rất đơn giản, vị lão nhân này không phải là đại chưởng quỹ Thiên Cơ các.
Mặc dù quả thật hắn đến từ Thiên Cơ các.
Ở trong một tòa cung điện vắng vẻ, Thánh Hậu nương nương gặp mặt vị lão nhân này.
Ngay cả nàng, đối với vị lão nhân này cũng biểu hiện vô cùng tôn trọng, mời hắn ngồi xuống trước, sau đó mình mới ngồi xuống.
Lão nhân thân phận đến đây đã rất rõ ràng.
Cuộc nói chuyện này kết thúc rất nhanh, bởi vì Thánh Hậu nương nương cùng vị lão nhân đến từ Thiên Cơ các này, tổng cộng chỉ nói ba câu.
Trong đó hai câu là vị lão nhân này nói.
"Hắn họ Trần."
"Ta không nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi."
Nghe xong hai câu này, Thánh Hậu nương nương trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhìn lão nhân bình tĩnh nói: "Cực khổ, phong cảnh Lang Gia sơn không tồi, sau này có cơ hội ta sẽ tới làm khách."
Lão nhân gật đầu, đứng dậy rời khỏi hoàng cung.
Lúc đó, trà nóng trên bàn mới vừa vặn bưng lên, còn đang bốc hơi nóng.
Thánh Hậu nương nương nhìn sương trắng phía trên chén trà, lẳng lặng xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Lang Gia sơn là một tòa danh sơn bên bờ Tây Hải, phương viên mấy trăm dặm, phong cảnh u nhã, nghe nói lúc khí trời tốt nhất, đứng ở trên đỉnh núi cao nhất có thể mơ hồ thấy Bạch Lộc giác của Đại Tây Châu.
Tòa danh sơn này từng thuộc về thiên nam, cũng từng bị Đại Tây Châu chiếm cứ, hai trăm năm gần nhất, lại thuộc quyền sở hữu của Đại Chu, chẳng qua không được tất cả thế lực thừa nhận, cho nên trên danh nghĩa còn là một nơi vô chủ.
Thánh Hậu nương nương lúc trước nói, có cơ hội sẽ đi Lang Gia sơn làm khách, ý tứ bắt đầu từ hôm nay, Đại Chu không còn là chủ nhân của Lang Gia sơn.
Lang Gia sơn, hôm nay đổi chủ.
Tòa danh sơn bên biển này, là cái giá để nàng mời vị lão nhân kia tới kinh đô.
Vì thế, lão nhân chỉ cần liếc mắt nhìn.
Dĩ nhiên không phải xem kiếm, mà là xem người.
Vô Cấu kiếm cho dù là thần binh, sẽ có tên trong Bách Khí bảng, nhưng làm sao đáng giá một tòa Lang Gia sơn.
Chân chính đáng tiền , là Trần Trường Sinh.
Thánh Hậu nhìn sương trắng dần dần phiêu tán, nghĩ tới hai câu nói lão nhân lưu lại lúc trước, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh dĩ nhiên họ Trần.
Lão nhân nói hắn họ Trần, là ý nói, hắn thuộc về Trần thị hoàng tộc.
Rất nhiều người đều biết, Trần Trường Sinh năm nay mười sáu tuổi.
Lão nhân nói nhìn không ra tuổi của hắn, như vậy đã nói rõ, hắn có thể không tới mười sáu tuổi, cũng có thể nhiều tuổi hơn.
Thánh Hậu nương nương đứng dậy đi tới ngoài điện.
Tay áo nhẹ phẩy, chung trà trên bàn sinh ra nhiệt vụ, trong nháy mắt biến mất, nước trà trong chén đã biến thành hàn băng.
Đi tới ngoài điện, nàng chắp hai tay, nhìn ao nhỏ trước mắt, có chút kiêu ngạo.
Chẳng qua không biết nàng nghĩ tới điều gì.
Trong hồ nước nước rất xanh, rất yên tĩnh, được gió đêm nhẹ phẩy, sinh ra đạo đạo vân mảnh.
Nàng ở bên hồ đứng thời gian rất lâu, từ sáng sớm đến hoàng hôn, sau đó màn đêm phủ xuống.
Trong hồ nước nơi nào đó bỗng nhiên bắt đầu cuồn cuộn, tựa như phía dưới có cái gì muốn nhô lên.