Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 35: Chuyện gì thế?

Sắc mặt Thu Sơn Quân rất yếu ớt, nhưng không giống vài ngày trước mất máu quá nhiều, thương thế quá nặng mà tái nhợt, mà là càng thêm tiều tụy, càng thêm trầm thấp.

Chỉ qua nửa đêm, không biết hắn đã trải qua những thứ gì, tang thương hơn rất nhiều.

Cẩu Hàn Thực thấy rõ ràng, cũng biết nguyên do tại sao, tâm tình rất phức tạp, thương cảm, sau đó có chút không vui.

Thương cảm là đối với đại sư huynh , không vui là đối với Từ Hữu Dung .

Hắn biết chuyện này không phải là lỗi của Từ Hữu Dung, chẳng qua lập trường khác biệt, hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao mọi chuyện lại đi đến một bước này.

Cho dù hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, cũng không hiểu được những chuyện này.

Không biết qua thời gian bao lâu, Thu Sơn Quân bỗng nhiên mở miệng nói: "Qua mấy ngày nữa sư muội phải về kinh đô, nếu như ngươi không có chuyện gì, đi theo nàng một chuyến sao."

Cẩu Hàn Thực có chút khó hiểu, hỏi: "Tại sao?"

Thu Sơn Quân nhìn tinh quang trên mặt đất ngoài động phủ, nói: "Sư thúc tổ... có thể sẽ cùng Thánh Nữ rời đi, thiên nam sau này sẽ đi đến phương nào, phải xem động tĩnh của kinh đô bên kia."

Nghe những lời này, Cẩu Hàn Thực rất giật mình, qua thật lâu mới bình tĩnh lại, hỏi: "Sư muội về kinh đô làm gì? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn đích thân giải trừ hôn ước ư."

Thu Sơn Quân lắc đầu nói: "Chuyện đấy không phải là mấu chốt, ngược lại, ta chủ yếu là để tâm tới trận chiến giữa nàng và Trần Trường Sinh."

Cẩu Hàn Thực càng khó hiểu, nghĩ thầm vì sao sư thúc tổ, sư phụ còn có sư huynh ngươi, đều kiên trì cho rằng sau khi Hữu Dung sư muội trở lại kinh đô, tất sẽ đánh một trận với Trần Trường Sinh?

"Nam bắc hợp lưu ở phía trước, vô luận Thánh Hậu hay là Giáo Hoàng đại nhân cũng không muốn tạo nên phong ba quá lớn lúc này, nói một cách khác, nhất định hai vị Thánh Nhân sẽ giữ vững trầm mặc, tranh giành ngôi vị hoàng đế còn nằm dưới mặt nước, Quốc Giáo tân quy, chư viện luyện tập võ nghệ... việc Thiên Hải gia cùng hai vị đại chủ giáo đang làm, thật ra rất giống việc mà Giáo Hoàng cùng Mai Lý Sa đại chủ giáo đã làm, đó chính là tạo thế cho trận đánh cuối cùng."

Thu Sơn Quân nhìn hắn bình tĩnh nói: "Từ Thanh Đằng yến đến đại triêu thí, rồi đến Thiên Thư lăng, Trần Trường Sinh đạp tinh quang mà đi, trước thắng ngươi sau đó thắng số mệnh, còn lần này, nếu như hắn còn có thể tiếp tục thắng nữa, tại thời điểm khí thế danh tiếng của hắn đều ở cao nhất, Hữu Dung sư muội từ thiên nam hồi kinh, sau đó chiến thắng hắn, như vậy sau này còn có ai dám dễ dàng khiêu chiến uy nghiêm của Thánh Hậu nương nương?"

Sau đó hắn khẽ cau mày nói: "Chẳng qua chuyện này quả thật hơi tàn khốc."

Cẩu Hàn Thực hiểu được tàn khốc hắn nói là có ý gì, lắc đầu, nói: "Sư muội lúc nãy đến đã nói điều gì?"

Thu Sơn Quân rất bình tĩnh đem chuyện Từ Hữu Dung lúc trước đã nói nói một chút, tỷ như nàng thích một Tuyết Sơn tông ẩn môn đệ tử có thể đã chết rồi.

Cẩu Hàn Thực nghĩ thầm đây không phải là một loại tàn khốc ư, trầm mặc thời gian rất lâu mới hỏi: "Chẳng lẽ cứ như vậy ư?"

Thu Sơn Quân trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Người chết sẽ không có cách nào chiến thắng ."

Cẩu Hàn Thực không biết nên nói cái gì, lẩm bẩm nói: "Như vậy không đúng."

"Ai không đúng? Sư muội sao?" Thu Sơn Quân nhìn hắn mỉm cười nói: "Ngươi nói xem tại sao không thể ngăn cản đao của Chu Độc Phu?"

Cẩu Hàn Thực nói: "Bởi vì nhanh quá."

Thu Sơn Quân mỉm cười nói: "Bởi vì nhất đao lưỡng đoạn, có đôi khi... mới thật sự là từ bi."

Tuệ kiếm có thể chém tơ ngọc, đao cũng có thể.

Hắn mỉm cười nói , sau đó ho lên.

Hắn ho rất thống khổ, đau có chút thương tâm, có chút máu vương lên trên xiêm y.

Tình không biết có từ bao giờ, ngày một sâu đậm, làm sao có thể dùng đao kiếm chặt đứt dễ dàng?

...

...

Trần Trường Sinh cũng không biết trận mưa gió ở kinh đô này là để tạo thế, điểm cuối cùng của tân quy lại rơi vào trên người mình cùng với Từ Hữu Dung. Giống như trước, cảnh giác cùng địch ý của Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái còn có chút ít thế gia môn phiệt và tông phái sơn môn tại phía nam xa xôi, đối với Quốc Giáo cựu phái và hoàng tộc, toàn bộ đều rơi vào trên người hắn cùng với Quốc Giáo học viện.

Sáng sớm năm giờ, hắn vẫn như quá khứ tỉnh lại, tĩnh tâm một lát sau đó mở mắt ra, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.

Ngoài cửa sổ có mưa rơi, gió sớm mùa hè không có vì vậy trở nên lạnh lẽo, nơi xa cửa viện truyền đến thanh âm cũng không giảm bớt chút nào. Hắn đã thành thói quen khi thức giấc, sẽ nghe được thanh âm huyên náo cùng với đủ loại tin tức, không còn gấp gáp giống ban đầu, rất bình tĩnh vệ sinh cá nhân, đi phòng bếp đối diện hồ ăn hai chén cháo gạo, hai cái bánh bao chay cùng hai mảnh chân giò hun khói của bờ Hồng hà cắt lát cực kỳ mỏng, thuận tiện tìm tìm thanh Sơn Hải kiếm bị giấu trong đống củi, mới đi tới tàng thư lâu.

Ngày hôm qua từ Chu ngục trở về, phát hiện mái che nắng trên đường chưa được dỡ bỏ, hắn và Đường Tam Thập Lục đã đoán được chư viện luyện tập võ nghệ không thể nào theo Chu Tự Hoành trọng thương mà kết thúc, vượt cấp chiến thắng Tụ Tinh cảnh, đúng là chuyện đủ để oanh động toàn bộ đại lục, nhưng so với quyền thế khí diễm huân thiên của Thiên Hải gia, vừa tính là cái gì?

Nhất là Ly cung đến hiện tại vẫn duy trì trầm mặc.

Ly cung vẫn duy trì trầm mặc, không có nghĩa là Quốc Giáo cựu phái thế lực cùng với Giáo Hoàng đại nhân không để ý tới Quốc Giáo học viện . Từ vài ngày trước đến hiện tại, cũng có rất nhiều Ly cung giáo sĩ cùng Quốc Giáo kỵ binh thủ hộ bốn phía Quốc Giáo học viện, mặc dù không cách nào ngăn cản thanh âm huyên náo, nhưng bảo đảm nơi đây rất an toàn.

Một giáo sĩ Ly cung họ Lỗ vội vã đi vào học viện, ngăn cản Trần Trường Sinh đi vào tàng thư lâu, trước kính cẩn thi lễ một cái, sau đó hai tay dâng lên một phong thư.

Lúc này thư đưa vào Quốc Giáo học viện, đương nhiên là thư khiêu chiến.

Trần Trường Sinh hướng vị Lỗ giáo sĩ kia đáp lễ, cảm tạ đối phương những ngày qua đã vất vả cực nhọc, nhưng không nhận lấy phong thư khiêu chiến, ý bảo đối phương tới tiểu lâu tìm Đường Tam Thập Lục, còn để cho hắn thuận tiện thông báo với Đường Tam Thập Lục, sớm rời giường đi ăn cơm, cháo gạo nguội cũng không sao, nhưng nếu hắn tới chậm thêm chút ít, cái chân giò hun khói lớn như chậu rửa kia thật sự sẽ bị một mình Hiên Viên Phá ăn hết đó.

Đi vào tàng thư lâu, đầu tiên hắn tra xét tình huống của Chiết Tụ, sau đó từ trong ngực lấy ra thuốc trị thương đêm hôm qua Lạc Lạc mời Kim trường sử đưa tới, vừa cởi xuống kim châm, chấm chút ít nước thuốc mà đêm qua Đường Tam Thập Lục lẻn vào Bách Thảo Viên trộm dược thảo nghiền thành, đâm vào mi tâm Chiết Tụ, chậm rãi vê động, tiếp tục trị thương cho hắn.

Không biết qua thời gian bao lâu, dược lực của Ly cung trân dược cùng Bách Thảo Viên dược chất đồng thời được kim châm thôi phát , toàn bộ tiến vào kinh mạch của Chiết Tụ, sau đó tản ra chung quanh thân thể.

Trần Trường Sinh làm xong những chuyện này, cảm giác có chút mỏi mệt , thân thể cũng có chút nóng lên, chỉ là không chảy mồ hôi như hôm qua.

Muốn giải hết độc trong thân thể Chiết Tụ vốn không phải việc khó, trước đó để cho hắn lo lắng nhất là độc Khổng Tước Linh của Nam Khách, không biết bởi vì nguyên nhân có Ly cung hồng y giáo chủ tự mình thi triển Thánh Quang thuật, hay là Chu ngục hạ độc làm cho xung đột, không ngờ đã trở nên vô cùng yếu ớt , cùng Chiết Tụ nhắc tới số lượng độc tố hoàn toàn không phù hợp.

Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là vấn đề kinh mạch của Chiết Tụ .

Cửa tàng thư lâu dát chi một tiếng vang lên, Hiên Viên Phá đi đến, hỏi: "Hôm nay ta học thứ gì?"

Quốc Giáo học viện hiện tại không có giáo tập, Hiên Viên Phá muốn học gì, dĩ nhiên chỉ có thể tới hỏi hắn. Trần Trường Sinh đã có kinh nghiệm về phương diện này. Hắn ở Quốc Giáo học viện đã dạy học sinh, hắn biết rất nhiều loại công pháp của Yêu tộc, đối với kết cấu thân thể cùng kinh mạch đặc thù của Yêu tộc nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sau đại triêu thí chữa trị cho Chiết Tụ nhiều lần như vậy, hắn bây giờ đối với Yêu tộc tu hành công pháp nhân loại có càng nhiều lòng tin.

Hắn lấy ra một quyển sách đã chuẩn bị từ trước đưa tới, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi học tập Thiên Lôi Dẫn."

Thiên Lôi Dẫn cũng không phải là một loại công pháp tu hành thường gặp , nói đúng ra, đây là một quyển đạo kinh trong điển tịch Quốc Giáo. Nghe nói tu hành cuốn đạo kinh này đến mức tận cùng, có thể mạnh mẽ vô cùng, quyền lên hô phong, quyền rơi hoán vũ, tựa như ma thần, hơn có thể dẫn động thiên lôi giết chết địch nhân vô cùng cường đại.

Nhưng nghe nói, thường thường chính là truyền thuyết, không người nào có thể hiểu được cách tu hành cuốn đạo kinh này, tự nhiên cũng chưa có người tu hành thành công.

Hiên Viên Phá là một thiếu niên Hùng tộc thật thà, cũng không có nghĩa là hắn ngốc nghếch, nhất là ở Quốc Giáo học viện nhiều ngày như vậy, bị Trần Trường Sinh ép đọc nhiều sách như vậy, thần trí sớm mở, kiến thức đã rộng hơn, nhìn cuốn đạo kinh trong tay, khổ sở nói: "Ngươi đang trêu chọc ta sao? Hay là ngươi cảm thấy tương lai ta muốn đi làm một giáo sĩ cầu mưa?"

Thiên Lôi Dẫn hiện tại thường xuyên xuất hiện nhất chính là thời điểm cầu mưa, giáo sĩ sẽ dẫn dắt dân chúng đọc lên, nhưng chưa có ai từng chứng kiến đọc xong đạo kinh, tế đàn sẽ sáng lên, ngay sau đó gió nổi mây phun, lôi điện mãnh liệt, sau đó mưa sa trút xuống chứ? Cho dù cuốn đạo kinh này là thật, Hiên Viên Phá là một thiếu niên vì trở thành thần tướng Yêu tộc nguyện ý phấn đấu cả đời, làm sao nguyện ý làm đạo sĩ hô phong hoán vũ?

Trần Trường Sinh cũng không giải thích, lấy ra địa vị viện trưởng cùng uy nghiêm của sư tổ cùng với Lạc Lạc nhờ vả còn có quyền sở hữu Sơn Hải kiếm, thành công trấn áp sự kiện lần đầu tiên trốn học có thể phát sinh của Quốc Giáo học viện từ khi mở viện lại đến nay.

Hiên Viên Phá thở hổn hển, rất căm tức không cam lòng đi tới bên cửa sổ, hướng về phía bầu trời bắt đầu tu hành.

Ngoài cửa Quốc Giáo học viện dần dần an tĩnh, cũng không có nghĩa là mọi chuyện đã bình thường.

Chư viện luyện tập võ nghệ là một danh từ đơn giản, nhưng chuyện liên quan tới Quốc Giáo bồi dưỡng người tu hành cùng với quan trọng hơn là chiến tranh giữa loài người cùng Ma tộc, dĩ nhiên có một bộ quy củ cùng trình độ đầy đủ.

Trần Trường Sinh không để ý tới những chuyện này, xác nhận Chiết Tụ đã ngủ say, Hiên Viên Phá cũng bắt đầu chăm chú đọc đạo kinh, hắn cũng bắt đầu minh tưởng tu hành. Đêm qua hắn ở hư ảnh của tấm bia đá màu đen, thoáng nhìn thấy chút ít hình ảnh trong Chu viên, điều này làm hắn thấy được hi vọng, cho nên càng thêm gấp gáp.

Về phần chuyện ngoài cửa viện... Tự nhiên có Đường Tam Thập Lục chịu trách nhiệm xử lý. Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá cũng không có năng lực như vậy, Chiết Tụ cho dù không bị thương cũng chỉ biết đánh nhau giết người, cho nên ban đầu Trần Trường Sinh cùng Hiên Viên Phá một mực chờ đợi Đường Tam Thập Lục từ Thiên Thư lăng đi ra, mà Đường Tam Thập Lục quả nhiên không phụ kỳ vọng, ngày đầu tiên trở về đã đạp bay Thiên Hải Nha Nhi, mắng cho Chu Tự Hoành thấy u mê.

Hôm nay hắn sẽ làm sao?

...

...

Đường Tam Thập Lục trong miệng cắn nửa cái bánh bao chay, bánh bao đang kẹp nửa miếng chân giò hun khói hắn tìm mãi mới thấy trong phòng bếp, nhận lấy thư khiêu chiến giáo sĩ họ Lỗ đưa tới, cũng không có nhìn, trực tiếp đi ra khỏi viện môn.

Hai đội Quốc Giáo kỵ binh túc mục chí cực đứng ở trong mưa, bên ngoài là đám người đang hô vang, khi thấy cửa Quốc Giáo học viện được đẩy ra, trong đám người bộc phát ra thanh âm thật lớn. Hắn sợ hết hồn, bánh bao trong miệng suýt nữa rơi vào nước mưa, mơ hồ không rõ nói: "Chuyện gì thế?"