Thời gian... thật sự là một con quái thú vô cùng kinh khủng, có thể làm cho nam nhân mạnh nhất dưới tinh không chết đi, cũng có thể biến đan dược trân quý nhất thành hoang phế. Chu Độc Phu có thể không hiểu về thuốc, nhưng những đan dược mà hắn lấy được, vô luận hoàn cảnh hay là khí cụ sử dụng cũng vô cùng hợp lý, tuy vậy vẫn không thể giữ lại dược lực sau mấy trăm năm.
Từ Hữu Dung từ thái độ trầm tư của hắn đạt được xác nhận, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đã như vậy, ta sẽ ngủ tiếp."
Lúc này nàng đã không ho khan nữa, rất bình tĩnh ngủ thiếp đi.
Nếu như mình sắp bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, đại khái trước đó sẽ không thể nào ngủ được. Trần Trường Sinh nhìn thiếu nữ ngủ say, sinh ra vô hạn bội phục cùng kính ý, phải có được ý chí cùng tinh thần lực cường đại đến mức nào, mới có thể ngủ yên trong tình hình như vậy?
Lưu Hỏa đan đã mất đi hiệu lực, hắn làm thế nào mới cứu được nàng?
Hắn do dự chốc lát, quyết định sử dụng phương pháp đã làm cho hắn do dự hơn mười ngày trong thảo nguyên —— kim châm đẩy máu.
Kim châm đẩy máu là một thủ pháp kích phát sinh mệnh lực cùng cường độ huyết mạch, thương tổn thật lớn đối với con người, trước khi lão sư của hắn Kế đạo nhân nghiên cứu thành công, loại châm pháp này trên căn bản bị Quốc Giáo xếp vào tà thuật, nghiêm cấm sử dụng, cho dù là hiện tại, loại châm pháp này cũng không cách nào hoàn toàn tránh khỏi tác dụng phụ nghiêm trọng, cho nên hiện tại bình thường chỉ đem ra sử dụng đối với bệnh nhân trước khi chết.
Từ ý nào đó mà nói, kim châm đẩy máu, giống như là ngụm thuốc sâm cuối cùng.
Nếu đã quyết định, vậy thì không do dự nữa, hắn ngồi phía sau Từ Hữu Dung, cởi xuống sợi tơ vàng quấn trên ngón vô danh tay trái, thần thức khẽ động, tơ vàng thẳng tắp như châm, nhanh như tia chớp đâm vào sau cổ của nàng.
Kim châm đẩy máu rất khó, khó nhất chính là phải dùng một châm đâm vào bệnh hoạn tủy mạch, lúc này nàng đang ngủ say, thực sự rất phù hợp.
Từ Hữu Dung khẽ cau mày, có chút đau đớn, tỉnh lại.
"Không nên cử động, ta đang trị bệnh cho ngươi."
Trần Trường Sinh biết tuổi của nàng không lớn, nhưng gặp chuyện không sợ hãi, chỉ cần mình nói rõ, nhất định có thể phối hợp. Quả nhiên, Từ Hữu Dung nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn đưa chân nguyên lạnh lẽo từ kim châm chậm rãi vào trong thân thể của nàng, giống như thủy triều ở trong kinh mạch cùng mạch máu của nàng đi về phía trước, xua tan độc tố bám vào tạng phủ, đồng thời cũng tản đi hiểu lầm của nàng lúc trước.
Mồ hôi lớn như hạt đậu tương không ngừng đọng lại trên trán Trần Trường Sinh, sau đó bị đông cứng thành băng châu, lăn xuống mặt đất, phát ra thanh âm thanh thúy. Theo thời gian dần trôi, trên mặt đất quanh người hai người rơi đầy mồ hôi đã đóng băng , nhìn qua giống như một mảnh đại dương trân châu, có băng châu theo thềm đá lăn xuống, đi đến chỗ rất xa, cho đến khi chạm vào hắc diệu thạch quan mới dừng lại.
Qua thời gian rất lâu, kim châm rời khỏi sau cổ Từ Hữu Dung, một lần nữa cuốn vào ngón tay của Trần Trường Sinh.
Lại qua thời gian rất lâu, hắn không nói gì, Từ Hữu Dung cũng không nói gì.
Hắn cúi đầu, nhìn băng châu trên mặt đất, có chút khổ sở, càng nhiều là không cam lòng —— kim châm đẩy máu, đã là phương pháp cuối cùng hắn có thể nghĩ ra, vô cùng nguy hiểm, song dù như thế, cũng không có chút hiệu quả nào.
Loại châm pháp này, có thể kích thích sinh mệnh lực cùng huyết mạch của loài người, coi như là lão nhân hấp hối trên giường bệnh, cũng có thể khôi phục chút ít tinh thần, thậm chí từ trong âm u đoạt lại một đường sinh cơ. Nhưng không có bất kỳ tác dụng nào đối với Từ Hữu Dung, bởi vì huyết mạch của nàng đã hoàn toàn khô kiệt, tánh mạng lực của nàng đã sớm biến mất hầu như không còn trên lộ trình chiến đấu liên miên.
Không còn củi, làm sao có thể khơi lên ngọn lửa, làm sao có thể đốt cháy lên?
"Xin lỗi."
Nói hai chữ này không phải Trần Trường Sinh, mà là Từ Hữu Dung. Nàng nhìn hắn mỉm cười nói: "Mặc dù ta không hiểu về y thuật, nhưng cũng biết, châm pháp ngươi vừa dùng rất rất giỏi, đáng tiếc bệnh của ta quả thật quá mức cứng đầu."
Đây là lời nói thật, Thánh Quang Thuật của nàng cứu trị rất nhiều người trong Chu viên, nhưng chuyện này cùng y thuật là hai lĩnh vực hoàn toàn khác biệt.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan nàng có chút phù thũng, nhưng vẫn thanh lệ, tâm tình vô cùng trầm thấp.
"Ngươi đã cạn kiệt tinh huyết, trừ việc bổ huyết ra thì không có phương pháp nào khác, nhưng vài ngày trước chúng ta đã thử, huyết mạch của ngươi có chút đặc thù, máu yêu thú đối với ngươi không có ý nghĩa, thậm chí ta cho là trừ máu của chính ngươi, không có loại máu nào đối với ngươi có ý nghĩa, như vậy cho dù chúng ta có thể rời khỏi Chu viên, có thể cũng không có phương pháp trị khỏi cho ngươi.”
Hắn rất thành thực thuật lại tình huống của nàng hiện tại. Đối với thiếu nữ sắp chết giảng giải tại sao nàng lại chết đi, không liên quan tới kính ý của hắn đối với ý chí cường đại của nàng, mà là hắn đối với tử vong có một loại thái độ cường đại thậm chí bướng bỉnh ngoan cố, mọi người không biết mình đến thế giới này như nào, như vậy lúc rời khỏi thế giới này thì cần thanh tĩnh , như vậy mới không uổng một lần đi đến nhân gian.
Hắn không giải thích ý nghĩ của mình cho Từ Hữu Dung, nhưng Từ Hữu Dung cũng không thương tâm thảm thiết, càng không phát tiết phẫn nộ của mình với hắn, tựa như hiểu được ý tứ của hắn, mỉm cười nói: "Nhưng nếu như có thể rời khỏi Chu viên, ít nhất là ngươi có thể sống sót."
Sau khi đi tới lăng mộ, Từ Hữu Dung thường xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười kia thật ra rất suy yếu, Trần Trường Sinh thậm chí còn không dám nhìn.
"Ta không tìm được phương pháp rời khỏi Chu viên, không biết như vậy có thể làm cho ngươi vui vẻ một chút hay không." Hắn nhìn nàng cười nói. Hắn biết nàng không thể nào vì thế mà vui vẻ, nhưng hi vọng nàng có thể bởi vì mình nói câu nói đùa nhạt nhẽo này mà vui vẻ .
Từ Hữu Dung không vui vẻ , ngược lại nụ cười trên mặt dần dần thu lại, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Xem ra, ta sẽ chết."
Cũng bởi vì những lời này, câu nói cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác lồng ngực của mình bị một khối đá lớn đập vào, khổ sở tới cực điểm.
Nhớ tới đêm hôm đó, nàng đã nói mình mới mười lăm tuổi, cùng tuổi với mình. Thời khắc thanh xuân, nhưng sinh mệnh đã hết, thật sự là chuyện bi thương nhất thế gian, là bi thương mà bản thân hắn từng cảm nhận được sau đêm mười tuổi.
Đối với tử vong, hắn đã chuẩn bị thời gian rất lâu, không ai chuẩn bị đầy đủ bằng hắn, song bây giờ nhìn nàng sắp chết trước mặt của mình, hắn vẫn không có chút biện pháp gì.
"Ta không muốn chết." Từ Hữu Dung nhìn hắn rất chân thành nói.
Lúc nói những lời này, nàng cũng không khổ sở, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bởi vì không phải nàng đang khẩn cầu sự thương tiếc của hắn, chẳng qua muốn nói cho hắn biết ý nghĩ thời khắc tối hậu của mình.
"Ngươi sẽ không chết ." Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi biết ta không thể tiếp nhận những lời an ủi không có sức thuyết phục như vậy."
Trần Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, có chút xuất thần, thanh âm khẽ run nói: "Ngươi... sẽ không chết ."
Từ Hữu Dung vẻ mặt vi dị, không rõ tại sao tâm tình của hắn bỗng nhiên có chút khác thường.
"Ngươi sẽ không chết ."
Trần Trường Sinh lặp lại lần thứ ba, chẳng qua lần này, thanh âm của hắn dị thường bình tĩnh mà khẳng định, hai mắt sạch sẽ sáng ngời vô cùng.
Từ Hữu Dung cho là hắn đang quá xúc động, nói: "Cái chết của ta, không cần ngươi gánh chịu bất cứ trách nhiệm gì."
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng ta không muốn ngươi chết."
Từ Hữu Dung dùng thanh âm mỏi mệt trêu ghẹo: "Chẳng lẽ ngươi là thần mình hay sao, không muốn ai chết, người đó sẽ không phải chết."
"Đúng vậy." Thanh âm trong trẻo của Trần Trường Sinh quanh quẩn ở mộ lăng trống trải, khẳng định như vậy.
Từ Hữu Dung kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười.
Hắn không biết tại sao vận mệnh mang mình tới Chu viên, còn dẫn tới lăng mộ này, là bởi vì đạo kiếm ý kia, hay là do gì khác, nhưng hiện tại hắn biết một việc: chính mình có thể thay đổi vận mệnh của thiếu nữ này.
Nói một cách khác, hắn là vận mệnh của nàng, ít nhất là một phần trong đó.