Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 143: Mặt trời lặn lại như sáng sớm

Trần Trường Sinh chưa từng gặp Thu Sơn Quân, hắn chỉ có thể thông qua lời kể của Cẩu Hàn Thực đám người, lời khen của thế nhân, suy đoán Thu Sơn Quân là một người thế nào. Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch cùng Thất Gian đám người, trong suy nghĩ của hắn cũng là rất rất giỏi, đều có chỗ đáng giá kính nể học tập, nhưng bọn hắn mỗi lần nhắc tới Thu Sơn Quân, cũng sẽ rất tự nhiên biểu lộ thái độ tuyệt đối tín nhiệm.

Đây là chuyện rất đáng sợ. Hiện tại Tô Ly lại cho rằng chỉ cần có Thu Sơn Quân ở đó, Ly sơn chi loạn sẽ không sao, loại tín nhiệm này còn đáng sợ hơn. Phải biết rằng Thu Sơn Quân dù như thế nào ưu tú, cũng chỉ là thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao Tô Ly dám tin chắc chỉ cần hắn ở đó, Ly sơn sẽ không loạn nổi? Hắn không hiểu, hoặc là nói, bắt đầu không tự tin.

Vương Phá nhìn vào mắt của hắn, rất chân thành nói: "Thu Sơn Quân, thật rất tốt."

Toàn bộ đại lục cũng biết chuyện về hôn ước, chính hắn cũng cảm thấy rất có ý tứ. Rất nhiều người cũng muốn biết, Trần Trường Sinh, Từ Hữu Dung, Thu Sơn Quân ba nhân vật ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tương lai sẽ phát triển thành câu chuyện thế nào, Vương Phá rất thưởng thức Trần Trường Sinh, cho nên hắn muốn nhắc nhở thiếu niên này, đối thủ tương lai của hắn là một người rất giỏi.

Trần Trường Sinh không biết trả lời thế nào.

Tô Ly nói: "Hắn không bằng Thu Sơn, ít nhất bây giờ còn không bằng."

Vương Phá nói: "Mặc dù không bằng, cũng không xa nữa, rồi lại nói, bằng hay không bằng trước giờ vẫn luôn là chuyện của bản thân."

Những lời này có thâm ý, Trần Trường Sinh lại hiểu được rất rõ ràng.

Ở trên mặt nào đó, hắn cùng Vương Phá có thể tương thông, mặc dù bọn họ hiện tại thật ra còn là người xa lạ.

Vương Phá cùng Trần Trường Sinh chắp tay làm lễ, sau đó cáo biệt.

Tô Ly bỗng nhiên nói: "Tại sao ta cảm giác có chút không vui." ?

Thánh Nữ nhìn hắn mỉm cười nói: "Ghen tị?"

Tô Ly nói: "Nói gì vậy."

Thánh Nữ nói: "Trần Trường Sinh cùng Vương Phá là người cùng một đạo, cùng ngươi lại không phải."

Tô Ly có chút bất đắc dĩ nói: "Thu Sơn đứa bé kia cũng không giống ta."

Thánh Nữ nói: "Có người trẻ tuổi rất giống với ngươi."

"Ai?"

"Đường lão thái gia tôn tử, Đường Đường."

Tô Ly ghét cay ghét đắng nói: "Ta ghét nhất là người của Đường gia."

Thánh Nữ nói: "Người ghét nhất thường thường chính là mình."

Tô Ly cười lạnh nói: "Sư muội ở trên Thánh Nữ phong quá lâu, nói chuyện càng ngày càng không thú vị."

Thánh Nữ mỉm cười nói: "Vậy sư huynh mang ta đi tứ hải du tẩu một phen được không?"

Vì vậy, cho nên không nói chuyện .

Vương Phá cũng không nói nữa, xoay người đi tới phía ngoài Tầm Dương thành, thân thể cao gầy có một chút câu lũ, làm sao giống cường giả đứng đầu Tiêu Dao bảng, làm sao giống dũng sĩ mới vừa đánh một trận hào hùng hoành tráng, chỉ giống một vị tiên sinh tính sổ keo kiệt .

Nhìn bóng lưng của hắn, Tô Ly hỏi: "Ngươi biết tại sao hắn tên là Thiên Lương Vương Phá hay không?"

Những lời này tự nhiên là hỏi Trần Trường Sinh .

Trần Trường Sinh nói: "Không muốn biết."

Tô Ly có chút bất ngờ, có chút căm tức.

Trần Trường Sinh quan tâm hơn chính là vấn đề khác: "Tại sao hắn lại không muốn nói chuyện với ngươi?"

Tô Ly căm tức hơn, nói: "Tiểu tử này từ trước đến giờ cũng không thích ta, tự nhiên sẽ không nói chuyện với ta."

Vương Phá thiết đao tu hành chính là trực đạo (đường thẳng), hắn không thích Tô Ly sẽ không để ý Tô Ly bất kể Tô Ly có là Tô Ly, giống như trước hắn muốn cứu Tô Ly sẽ đến cứu Tô Ly cho dù Tô Ly có là Tô Ly, tựa như đã từng nói, hắn từ trước đến giờ chỉ đối sự không đối nhân.

Thời điểm Trần Trường Sinh còn chuẩn bị nói cái gì đó, chú ý tới Thánh Nữ vẫn yên lặng đứng ở bên cạnh Tô Ly, không nói cũng không có bất kỳ động tác, tựa như một chú chim nhỏ lặng yên đậu trên cây ngô đồng. Ai có thể nghĩ đến Ly sơn Tiểu sư thúc lấy máu lạnh hiếu sát trứ danh lại có quan hệ như thế đối với Thánh Nữ phía nam thánh khiết nổi danh?

Tô Ly biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Không có người nào là người cô đơn chân chính, trừ vị nương nương của bọn ngươi ra."

Đây đã là lần thứ hai hắn nhắc tới phán đoán suy luận tương tự như vậy, không biết trong đó có cất giấu thâm ý gì hay không.

Thánh Nữ một mực nhìn Trần Trường Sinh. Nàng cảm thấy so với Tô Ly, thiếu niên lộ vẻ có chút vô cùng trầm muộn, cũng không bằng nổi phong thái của Thu Sơn Quân, chỉ có thể coi là miễn cưỡng làm người ta vừa lòng. Nhưng nàng tiếp theo lại nghĩ tới, có phải là do chấp niệm trong lòng mình quấy phá, ảnh hưởng đến phán đoán của mình hay không, cho nên vẫn không biểu đạt ra ngoài.

Nếu nói chấp niệm, là cầu không được.

Năm đó nàng cùng Tô Ly bởi vì đủ loại nguyên nhân phức tạp, không thể ở chung một chỗ, không thể nào ở chung một chỗ, thậm chí những năm qua ngay cả bên ngoài lui tới cũng không có, thế cho nên Nam Khê trai cùng Ly Sơn kiếm tông cũng không có ai biết. Cho nên đối với hôn sự của Từ Hữu Dung, nàng vẫn có điều ý nghĩ. Nàng nghĩ Từ Hữu Dung có thể gả cho Thu Sơn Quân.

Bởi vì Thu Sơn Quân thật sự đầy đủ ưu tú, thậm chí rất hoàn mỹ, hoàn toàn xứng với nữ đồ của mình. Hơn nữa toàn bộ đại lục cũng biết, mặc dù không có danh phận, nhưng truyền nhân của Tô Ly ở Ly sơn chính là Thu Sơn Quân.

Hi vọng đời sau có thể hoàn thành chuyện chính mình năm đó không thể hoàn thành, cũng là một loại chấp niệm.

Vừa nghĩ tới đây, nàng trong vô thức nhìn Tô Ly một cái, ánh mắt vẫn phức tạp như tinh hải.

"Ta mặc dù không thích tiểu tử này, nhưng không thừa nhận cũng không được, hắn không kém hơn so với Thu Sơn." Tô Ly nhìn nàng mỉm cười nói: "Mới vừa rồi ta cùng hắn cố ý Vương Phá đấu võ mồm, nếu không sẽ không xua tan được bầu không khí trầm lặng kia."

Thánh Nữ nói: "Thu Sơn là truyền nhân của ngươi."

Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh nói: "Dọc theo con đường này ta cũng đã dạy hắn vài thứ."

Thánh Nữ rất rõ ràng tính tình Tô Ly cao ngạo đến cỡ nào, ánh mắt cao đến cỡ nào, không khỏi có chút giật mình, nhìn về Trần Trường Sinh, cười nói: "Như thế nói đến, ta cần nghiêm túc đối đãi với ngươi hơn."

Có thể có được một câu nói như vậy của Thánh Nữ, ai cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo, hơn nữa nếu như Trần Trường Sinh muốn cưới Từ Hữu Dung, những lời này của Thánh Nữ ẩn giấu ý tứ, sẽ làm hắn càng thêm mừng rỡ. Nhưng lúc này nhìn bộ áo trắng của Thánh Nữ, hắn trong vô thức nhớ tới chiếc áo trắng, người thiếu nữ kia trong Chu viên, cho nên mới có một câu nói sau đó thốt lên.

"Ngài hiểu lầm, ta không định hoàn thành hôn ước."

Nói xong câu đó, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên có chút khác thường, tựa như trở lại Đông Ngự thần tướng phủ một năm về trước, thoải mái hơn chút ít, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn bã như mất.

Có lẽ không cần gánh vác thứ gì nữa, vốn sẽ có hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Ở thời điểm Thánh Nữ mới vừa có điều biến chuyển thái độ, hắn đã nói lên chuyện từ hôn, Thánh Nữ tất nhiên sẽ tức giận, hắn không dám trực diện, nhìn Tô Ly nói: "Tiền bối, sau khi về Ly sơn, phiền toái mau sớm xử lý chuyện kia một chút."

Hắn nói tự nhiên là chuyện Lương Tiếu Hiểu dùng tử vong lên án ba người bọn họ cùng Ma tộc cấu kết.

Tô Ly không nói gì, Thất Gian là con gái của hắn, hắn dĩ nhiên sẽ giải quyết chuyện này.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, nhìn Tô Ly thật tình nói: "Tiền bối, ta thắng."

Từ Ma vực cánh đồng tuyết trở lại thế giới loài người, ở trong quân trại gặp phải ám sát, ngay sau đó ở trong rừng tuyết bị Đại Chu kỵ binh đuổi giết.

Lúc ấy Trần Trường Sinh cùng Tô Ly từng nói chuyện với nhau, sau đó còn có mấy lần —— chủ đề về thế giới này cùng với lòng người.

Tô Ly đánh giá thế giới này là lạnh như băng . Trần Trường Sinh nhìn nhận thế giới này là ấm áp . Tô Ly cho là lòng người đều là hiểm ác . Trần Trường Sinh cho là cũng không phải tất cả mọi người đều như thế. Bọn họ không đánh đánh cuộc, nhưng cũng biết lẫn nhau đang suy nghĩ gì, cho đến cuối cùng, ở Tầm Dương thành cảnh xuân tươi đẹp, Trần Trường Sinh đẩy ra cửa sổ, hô lên câu nói kia, mở ra đầu đánh cuộc.

Trần Trường Sinh cho là mình thắng.

Tô Ly nói: "Tựa như Chu Lạc đã nói, toàn bộ thế giới, chỉ có một kẻ ngốc, một thiếu niên cùng một con quỷ không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng cuối cùng có một kẻ ngốc, có một thiếu niên, thêm nữa con quỷ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cuối cùng lại thật sự xuất hiện dưới ban ngày ban mặt, đứng trước người của ngươi."

Vị thích khách đồng hành cùng bọn hắn mấy chục ngày, trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh xem ra, là câu chuyện thật tốt đẹp, thật ấm áp.

Hắn nói: "Sự thật chứng minh, nhân tính là thiện."

Tô Ly lắc đầu, nói: "Ta vẫn không cho là như vậy."

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng ít ra vẫn còn mặt thiện, tựa như tiền bối sát phạt quyết định, ngạo thị thiên hạ, nhưng vẫn có mặt thiện của mình."

Tô Ly nhíu mày: "Không phải là bánh rán, lấy đâu ra nhiều mặt như thế, có muốn thêm quả trứng nữa hay không?"

Trần Trường Sinh hỏi: "Trong ôn tuyền ở tuyết lĩnh, tại sao thời điểm ban đầu tiền bối lại muốn gạt ta? Không tiếc đóng vai ác nhân chọc giận ta đe dọa ta cũng muốn để cho ta rời đi? Ngài hoàn toàn có thể nói rõ."

Về vấn đề này hắn từ lúc bắt đầu đã hỏi Tô Ly, Tô Ly không đưa ra đáp án.

Tô Ly nhìn vào mắt của hắn, nói: "Không phải bởi vì ta là người tốt, mà là bởi vì ngươi là người tốt, là chân nhân, cho nên nếu như ta nói thẳng làm cho ngươi rời đi, ngươi sẽ không thể rời đi."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Nhưng ngài vẫn muốn cho ta rời đi, không muốn liên lụy tới ta."

Hắn cho là, đây chính là chứng minh tốt nhất.

Tô Ly là người tốt.

Không biết tại sao, hắn đặc biệt chấp nhất muốn chứng minh điểm này.

Tô Ly bị hắn lằng nhằng có chút phiền lòng, nói: "Ta không phải là người tốt, ta chỉ tin tưởng những người tuổi trẻ các ngươi tương lai nhất định sẽ mạnh hơn so với thế hệ chúng ta, cho nên không muốn ngươi chết quá sớm."

"A?"

"Loài người là một loại sinh mệnh rất thú vị, vốn thích thuở xưa phục cổ, cảm thấy cũ đúng là tốt, quá khứ mới là hoàn mỹ, nhưng ta không nghĩ như vậy, ta cho là đời sau nên mạnh hơn đời trước. Sư phụ ta mạnh hơn so với Ly Sơn kiếm tông khai phái tổ sư, ta mạnh hơn sư phụ ta, cho nên ta mạnh hơn Dần lão đầu, Chu Lạc thế hệ này, Vương Phá bọn họ nhất định phải mạnh hơn thế hệ của ta, mà Thu Sơn cùng ngươi thế hệ này nhất định phải mạnh hơn bọn hắn, chỉ có tin tưởng điểm này, hơn nữa vì nó mà phấn đấu, loài người mới có thể sinh tồn ở trên đại lục, hơn nữa sống càng ngày càng tốt."

Mặt trời lặn sắp sửa hoàn toàn tiến vào dưới đất, Tầm Dương thành có chút tối, nhưng không làm người ta cảm thấy bi thương, ngược lại rất giống sáng sớm, tựa như lời nói của Tô Ly, tràn đầy khí tức sinh mệnh tươi sống.

"Cho nên ngài vẫn luôn trợ giúp, dạy bảo ta."

"Đúng vậy, so với đám lão già kia, ta yêu mến những người tuổi trẻ bọn ngươi hơn."

"Cho nên năm đó ngài không giết Lương Vương Tôn cùng Lương Hồng Trang, Lương Tiếu Hiểu còn được vào Ly Sơn kiếm tông, lúc trước ở khách sạn nguy hiểm như vậy, một kiếm cuối cùng của ngài, cũng không có rơi vào trên người Tiếu Trương Lương Vương Tôn?"

"Có lẽ, nhưng ai nói cho ngươi biết đó chính là một kiếm cuối cùng của ta?"

"Nhưng tại sao ngài không thích các lão nhân kia?"

"Các lão nhân kia. . . Già rồi, hủ hủ rồi, không khí trầm lặng, không cầu phát triển, chỉ biết dùng âm mưu thủ đoạn, không quang minh, không lỗi lạc, không thoải mái, cho nên không có phong mang, không có phong mang lực lượng, đối với loài người mà nói không có bất kỳ ý nghĩa, cho nên ta sẽ tiếp tục xem bọn họ, mà các ngươi phải mau mau tới đỉnh ."

"Đỉnh?"

"Đúng vậy, đỉnh trong đỉnh thiên lập địa."

Nói xong câu đó, Tô Ly cùng Thánh Nữ sóng vai đi tới ngoài Tầm Dương thành.

Trần Trường Sinh đứng phía sau bọn họ.

Hoa Giới Phu cùng các giáo sĩ đứng ở chỗ xa hơn.

Mặt trời lặn lại tựa như mặt trời mọc, gió đêm thoáng lạnh tưaj như gió sớm, trên đường giọt mưa rất giống giọt sương. Từ Chu viên đến Tầm Dương thành, hắn trải qua mọi chuyện không giống một giấc mộng, chân thiết giống như vết thương trên người giống nhau, nhưng loáng thoáng, hắn vốn cảm giác mình thật giống như quên mất một chuyện rất quan trọng.

Hắn cũng không biết ở kinh đô lúc này, đang có một trường phong ba chờ đợi mình.

Hắn chỉ muốn nhớ ra chuyện kia.

Sau đó, hắn nghĩ ra.

Hắn hướng về phía bóng lưng Tô Ly trong mặt trời lặn hô: "Tiền bối. . . tán là của ta."