Lướt qua ngọn lửa và kiếm cung, ánh mắt Từ Hữu Dung và Nam Khách giao nhau, thế giới tinh thần cũng vì thế mà tương thông.
Chỉ trong nháy mắt, Từ Hữu Dung liền thấy được rất nhiều hình ảnh, đó là Tuyết Lão Thành, trong Ma cung, cùng với hình ảnh cô gái hái rau heo kia từ từ lớn lên.
Tương phản, hình ảnh Nam Khách thấy được cũng rất ít, chỉ thấy cây cầu đá nhỏ ở ngoài Đông Ngự Thần Tướng Phủ, hàng liễu dưới cầu, cùng với khu vườn của Thanh Diệu Thập Tam Ti.
Nam Khách chưa từng che dấu gì, nàng lạnh lùng mà cao ngạo, không sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là Từ Hữu Dung nhìn được nội tâm của mình, nhưng chẳng biết tại sao, trong mấy năm tu hành luôn vô tình hay cố ý để Từ Hữu Dung ở ngoài thế giới tinh thần của mình mơ mơ hồ hồ.
- Phượng hoàng quả nhiên là sinh vật dối trá nhất, muốn trở thành chúa tể mà dè dặt như ngươi? Vậy không bằng mau chết cho thống khoái.
Nam Khách nhìn vào mắt của nàng, khi thế giới tinh thần thông nhau lạnh lùng nói.
Từ Hữu Dung không nói tiếp, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận (cùng chết) sao?
Nam Khách vẻ mặt hờ hững nói:
- Ta không sợ chết, ngươi sợ chết, cho nên nếu cùng tử, người chết trước nhất định là ngươi.
Từ Hữu Dung hơi nhướn mày, nàng không thích cách chiến đấu này, cũng không thích cách Nam Khách nói chuyện, sinh tử là chuyện đáng để tâm, không nên đề cập nhẹ nhàng như thế.
Nam Khách nhìn nàng nói:
- Nhân loại các ngươi luôn tin vào mấy điều vô nghĩa: Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng nặng, một khi đã vậy ngươi lại càng không dám chết, bởi vì trên vai của ngươi còn gánh rất nhiều trách nhiệm.
Từ Hữu Dung bình tĩnh hỏi:
- Vậy còn ngươi? Thân là Công chúa Ma tộc, chẳng lẽ không cần gánh vác trách nhiệm?
Nam Khách hờ hững nói:
- Ta có mấy chục huynh đệ tỷ muội, trách nhiệm ta gánh vác cực nhỏ, ngoài ra chỉ có khát vọng và kỳ vọng của lão sư.
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát mới nói:
- Phụ thân của ngươi biết chuyện này sao? Nếu ngươi chết ở Chu Viên, sư phụ ngươi và phụ thân ngươi sẽ không phát sinh chuyện gì chứ?
Đối thoại rất đơn giản về sinh tử và trách nhiệm, nhưng không dựa vào đạo lý, đơn giản chỉ muốn cho đối phương biết mình không sợ chết, còn đối phương vẫn có lý do sợ chết.
Đối thoại này chính là công kích vào tinh thần.
Rất rõ ràng, Từ Hữu Dung làm vậy không hề có hiệu quả, Nam Khách vẫn cứ hờ hững, với sinh tử của mình và tương lai của Ma tộc chẳng thèm để ý chút nào.
- Thần tộc cần chính là đời sau hùng mạnh cùng thắng lợi vinh quang, chỉ cần ta có thể giết chết ngươi, chứng minh huyết mạch của Thần tộc vĩnh viễn là cao quý nhất, phụ hoàng sao lại bi thương thất vọng? Hắn chỉ có cao hứng làm thêm mấy bài thơ khắc lên bia mộ ta.
Nói xong câu đó, Nam Khách bước lên trước một bước, cặp mắt hờ hững nhưng vô cùng kiên định, tay nắm chuôi kiếm, tốc độ máu chảy ra cũng nhanh hơn.
Theo bước chân của nàng, vách núi cách đó xuất hiện một cái khe, đất đá ở đó ầm ầm đổ vào vực sâu.
Nam Thập Tự Kiếm càng thêm sáng ngời, một đạo chắn trước người nàng như dải ngân hà, một đạo ở sau lưng nàng như khổng tước xòe đuôi, ngăn trở mưa tên đánh úp tới.
Máu lạnh hóa thành vô số ngọn lửa thiêu đốt . Ánh mắt của nàng vẫn hờ hững, dường như không cảm thấy đau, cũng không sợ chết.
Nàng nhìn Từ Hữu Dung nói:
- Ngươi quả thật rất mạnh, muốn giết ngươi, đương nhiên phải chảy nhiều máu hơn.
Ánh mắt của Từ Hữu Dung vẫn lặng yên như cũ, nhìn không ra vẻ uể oải, nhưng liên tục hai ngày hai đêm không ngủ, bôn ba giữa sơn dã còn dùng thánh quang trị thương, nàng kỳ thật đã rất mệt mỏi.
Như thế nào mới có thể chiến thắng Nam Khách điên cuồng?
Chỉ có thể lấy máu đánh máu.
Ý niệm khẽ động, nàng nắm trường cung trong tay, máu như nước chảy. Ngọn lửa thánh khiết màu hoàng kim mãnh liệt thiêu đốt, khiến đỉnh núi trở nên ấm áp.
Khí tức thánh khiết mà cường đại từ thân thể của nàng liên tục phóng xuất ra.
Hai đạo khí tức cường đại từ đỉnh Mộ Dục lao vào trời đêm.
Chỉ nghe nơi xa xôi truyền đến một tiếng BA~ nhỏ, sâu trong bầu trời đêm có một vệt cong, đột nhiên sáng ngời, sau đó như sao băng rơi xuống.
Nơi này là Chu Viên, sao băng kia hẳn cũng không phải thật, nhưng cũng không phải ngô tiễn. Sao băng dừng ở Mộ Dục, chỉ nghe một tiếng nổ ầm, cả tòa núi bắt đầu rung lên —— vách núi bên Mộ Dục hoàn toàn sụp đổ.
Từ Hữu Dung và Nam Khách nhìn nhau, không để ý đến.
Máu của các nàng không ngừng chảy, hơi thở gấp gáp.
Trong bầu trời đêm vang lên càng nhiều tiếng vỡ, sinh ra càng nhiều sao băng rơi xuống đỉnh Mộ Dục.
Không gian của Chu Viên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.
Đây là do trận chiến ảnh hưởng. Từ Hữu Dung và Nam Khách, huyết mạch của các nàng quá hùng mạnh, lúc này đã thiêu đốt sinh mạng tới tận cùng, phóng xuất ra khí tức vượt xa Thông U Cảnh đỉnh cao, đạt đến mức giới hạn cao nhất Chu Viên cho phép.
Đương nhiên, Chu Viên sẽ không bị hủy diệt, bởi vì người quyết định thế giới này tiếp tục vận hành hay hủy diệt không phải là Từ Hữu Dung hay Nam Khách.
Vũ khí của Chu Viên chính là không gian tàn vỡ kia.
Mảnh vỡ không gian rời khỏi bầu trời đêm, hóa thành sao băng đâm xuống đỉnh Mộ Dục.
Nếu Từ Hữu Dung và Nam Khách không đình chỉ chiến đấu, tiếp tục nâng cao khí tức của mình, như vậy các nàng nhất định sẽ chết, sẽ bị vô số sao băng đánh thành bụi phấn
Các nàng sẽ chết.
Nam Khách rất rõ điểm này, lúc trước nàng hướng Từ Hữu Dung đâm ra Nam Thập Tự Kiếm đã khiến không gian của Chu Viên bắt đầu vặn vẹo, điều này làm cho nàng xác nhận cực hạn của Chu Viên là gì. Việc nàng cần phải làm chính là nâng cao cảnh giới đến cực hạn, buộc Từ Hữu Dung đồng thời cũng nâng cao đến cực hạn, sau đó chạm tới cực hạn Chu Viên có thể cất chứa.
Đây là chiến pháp của nàng.
Điều này đại biểu chiến ý của nàng.
Vì sao sư phụ quân sư Hắc Bào lại giao trọng trách giết Từ Hữu Dung cho nàng? Cũng là bởi vì Hắc Bào biết nàng nguyện ý chết cùng Từ Hữu Dung.
Vận mệnh của nàng vì Từ Hữu Dung mà xác định, như vậy có thể cùng kết thúc với người kia, nàng hân hoan sung sướng, chứng tỏ nàng cũng có thể quyết định vận mệnh của đối phương.
Cho nên, Từ Hữu Dung nhất định phải chết. Tuy rằng thiếu nữ nhân loại không muốn thì cũng không có cách nào. Nếu nàng tiếp tục thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết, thế giới của Chu Viên sẽ dùng sao băng tấn công nàng đến chết, nếu nàng dừng lại thì còn bị Nam Khách giết chết nhanh hơn.
Đây là trận chiến số mệnh, trận chiến không thể trốn tránh, kết quả đã định này khiến người ta bi thương sinh lòng ngơ ngẩn.
Dường như không ai có thể thay đổi mọi thứ.
Nhưng trên đỉnh Mộ Dục vẫn luôn có người đứng xem.
Lão già đánh đàn trầm mặc không nói gì, xem cuộc chiến tới lúc này, cuối cùng không thể nhịn nữa.
Hắn xác định, chiến pháp của Nam Khách điện hạ đã được Hắc Bào đại nhân đồng ý, nhưng hắn đồng thời cũng xác định Ma quân bệ hạ không hề hay biết chuyện này.
Hắn không thể trơ mắt nhìn Nam Khách điện hạ chết trước mặt mình, bởi vì hắn không muốn chịu lửa giận của Ma quân, càng không muốn bị Ma quân đẩy vào vực sâu, trọn đời trầm luân không thể xoay người.