Tô Ly chú ý Hắc Bào nói người khác, là người.
- Ai?
Hắc Bào không trả lời vấn đề của Tô Ly, trì hoãn nói:
- Năm đó Trường Sinh Tông đem tình cảm chân thành của ngươi dìm vào đầm nước chết đuối, ngươi từ Nam Hải trở về biết được việc này liền giận dữ rút kiếm xông vào Trường Sinh Tông, trong một đêm chém chết mười bảy trưởng lão của Trường Sinh Tông... Chuyện này ai cũng biết, nhưng bất kể là chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông, Thánh Nữ hay Giáo Hoàng, Thiên Hải nương nương cũng không thể nói gì được ngươi, bởi vì ngươi giận dữ có đạo lý, hơn nữa khi ngươi phát điên bọn họ cũng có cách bắt ngươi, chỉ có thể làm như chuyện này chưa từng phát sinh.
Tô Ly nghĩ tới chuyện cũ năm đó, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giữa chân mày xuất hiện chút tịch liêu.
Hắc Bào tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi có nghĩ tới không, các cao thủ chân chính không nói gì, cố ý quên đi chuyện kia, nhưng có vài người sẽ không quên, vẫn muốn lên tiếng. Người bị ngươi giết, bọn họ cũng có đời sau, những người đó cũng có đối tượng có tình cảm chân thành.
Tô Ly trầm mặc một lát nói:
- Ngươi không cần phải ... Hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất là với một nhân loại.
Lời vừa nói ra, nhiệt độ trên cánh đồng tuyết đột nhiên rét lạnh thêm mấy phần.
Rét lạnh, ý nghĩa vận động đình trệ, đại biểu cho tốc độ của chuôi kiếm chậm đi mấy phần.
Cũng đại biểu cho trong tình huống sinh mạng con gái bị uy hiếp nghiêm trọng, Tô Ly có ý đàm phán thậm chí là thỏa hiệp.
Đối với cái danh Ly Sơn tiểu sư thúc, thái độ này có ý nghĩa thỏa hiệp, là nhượng bộ rất lớn.
Nhưng mà đối phương không định cùng hắn đàm phán.
- Làm một gã bày âm mưu, ta so với ai khác đều hiểu được sự quan trọng của hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, nhất là đối với nhân loại. Chỉ như thế mới có thêm nhiều nhân loại tin tưởng ta. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, lời hứa của ta phi thường quý báu, bởi vì ta tất sẽ thực hiện, hơn nữa đó đại biểu cho Tuyết Lão Thành đưa ra lời mời cho toàn bộ thiên hạ.
Hắc Bào nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Đương nhiên, chuyện trọng yếu nhất vẫn là giết chết ngươi, người chết, sẽ không có cách nào nổi điên được.
Bông tuyết tiếp tục rơi xuống, đêm lạnh khôi phục như thường, bóng dáng ma tướng chậm rãi xuất hiện.
Trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng kiếm rít sắc bén.
Tô Ly vỗ vỏ kiếm, ống tay áo rung nhẹ, chỉ nghe tiếng kiếm rít đến từ chân trời, một tia chớp sáng rồi kiếm quay về vỏ, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng tùy ý.
Một bóng dáng màu đen hơi lay động, giống như sắp sửa sụp đổ, nhưng mà cuối cùng cũng chống được, chỉ có điều hàn thiết trường mâu trong tay hắn rắc một tiếng, gãy thành hai đoạn.
Tô Ly thu kiếm, thuận thế chặt đứt binh khí của ma tướng thứ bảy, thật có thể nói là mạnh không cách nào hình dung.
Nhưng ma tướng đại nhân này vẫn chưa tỏ vẻ kinh hoàng gì, cũng không phẫn nộ, chỉ lạnh lùng đến cực điểm nói:
- Tô Ly, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Tô Ly nhìn Hắc Bào, phi thường nghiêm túc hỏi:
- Ta hôm nay thật sự chết chắc rồi sao?
Hắc Bào nói:
- Đúng thế, chúng ta nghĩ đếm đến lần thứ ba mươi bảy, ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Nghe được câu này, Tô Ly trầm mặc rất lâu.
Hắn muốn nghe được đáp án của Hắc Bào, bởi vì hắn tin tưởng đáp án của Hắc Bào, nhưng đây không phải đáp án hắn muốn nghe.
Bất kể là là thánh nhân hay Bạch Đế phu phụ kia, bất kể bọn họ có nguyện ý hay không, họ đều phải thừa nhận một việc.
Sau khi Vương Chi Sách biến mất, toàn bộ suy diễn tính toán của đại lục đều giấu trong Hắc Bào, giấu trong trong Ma tộc quân sư.
Kế hoạch của Hắc Bào rất hiếm khi thất bại, mà kế hoạch hắn tự mình tham dự chưa từng xuất hiện vấn đề.
Nhớ năm đó, Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ mang theo vô số cường nhân, hàng triệu thiết kỵ bắc phạt Ma Vực, cuối cùng cũng ở ngoài Tuyết Lão Thành không công mà lui, người này trở thành công thần lớn nhất Ma tộc.
Đã qua mấy trăm năm, Hắc Bào chưa từng chuyên tâm bố cục giết một cường giả nhân loại nào, mãi cho đến hiện tại.
Hắn muốn giết Tô Ly.
Hắn tính tới lần thứ ba bảy, Tô Ly chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Như vậy, Tô Ly thật sự sẽ chết rồi.
Tô Ly cũng cho là như vậy, nhưng hắn cho rằng cũng không cần nhất thiết sẽ chết:
- Vì giết ta, các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc chuyện nào là thật, chuyện nào là giả? Các ngươi đến tột cùng là muốn giết chết đám trẻ trong Chu Viên hay muốn mượn chuyện này dẫn ta tới đó giết chết? Nếu chính ngươi còn không rõ, ta vẫn còn cơ hội.
- Đều là thật, cũng có thể là giả, nhưng giết ngươi là chuyện chân thật nhất, như lúc trước đã nói, đám trẻ kia là tương lai của nhân loại, ngươi là hiện tại của nhân loại, cho nên việc đầu tiên ta làm đương nhiên là phải giết chết ngươi.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Thiên Hải, Giáo Hoàng còn cả Thánh nữ, vì tương lai nhân loại ý đồ thúc đẩy nam bắc hợp lưu, vì sao đến hiện tại chưa thể thành công? Phía nam vì sao có thể chống đỡ đến hiện tại? Nguyên nhân không ở Trường Sinh Tông, không ở Hòe Viện, mà ở Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly ngươi, cho nên, ta làm sao có thể tha cho ngươi?
Tô Ly nói:
- Nếu ta chết đi, nhân loại nam bắc hợp lưu, đối với Ma tộc các ngươi cũng chẳng có lợi gì.
Hắc Bào lắc đầu nói:
- Không muốn bị Chu quốc thâu tóm, đây là rất nhiều suy nghĩ của người nam, ngươi chẳng qua là một thanh kiếm sắc bén nhất, hùng mạnh nhất của họ, cho dù kiếm gãy rồi, suy nghĩ của người nam cũng sẽ không thay đổi, mà người thay đổi chính là Thiên Hải, lấy hùng tâm của nữ nhân kia, nếu thế gian từ nay về sau không có ngươi, các thế gia từ chối nam bắc hợp lưu, như vậy nàng ta sẽ dẫn dắt đại quân xuôi nam, nhét cả nhân loại vào sự thống trị của nàng, chẳng qua lúc đó nam bắc hợp lưu không còn dựa vào đại thế, mà là do thiết kỵ của Đại Chu.
Tô Ly trầm mặc không nói, đó là một cảnh tượng rất dễ phát sinh, thậm chí lúc này hắn còn thấy rất rõ.
- Đến đó lúc đó nhân loại tất nhiên đại loạn, Thiên Hải dẫn dắt đại quân xuôi nam, bệ hạ dẫn dắt đại quân xuôi nam, xuôi nam, xuôi nam... càng không ngừng xuôi nam, băng tuyết ngập tràn thế giới, thi thể và máu tươi rải đầy đường, ta không rõ ai là người thắng cuối cùng, nhưng đó là kết quả chúng ta muốn.
Hắc Bào nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Cho nên, mời ngươi lên tinh không đoàn tụ với người nhà, mấy năm sau, khi ngươi quan sát cảnh tượng này, nhớ hãy báo mộng cho ta.
--------------
Đứng bên vách đá, khoanh tay nhìn mây mù, gió lạnh như cắt không thể che được sự mỏi mệt trong mắt thiếu nữ áo trắng.
Liên tục hai ngày không ngủ, ở Chu Viên bôn ba cứu người, liên tục sử dụng Thánh Quang Thuật, dù là nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mỏi mệt không đáng sợ, đáng sợ chính là cảnh ý sâu trong lòng.
Tiếng đàn kia, gốc Cô Hỏa Thụ phía sau, còn có này con đường núi hư cảnh, khiến nàng cảm giác có nguy hiểm.
Tự khi tu đạo, huyết mạch thức tỉnh, đây là lần nàng mơ hồ có cảm giác nguy hiểm lớn nhất.
Thiếu nữ áo trắng không biết nguyên nhân cụ thể, không biết ở đầu kia đường núi là ai đang chờ mình, không biết đối thủ hao phí tinh thần thiết lập hư cảnh ngăn mình với Chu Viên là có dụng ý gì.