Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Ta vẫn không muốn thừa nhận có nội gián tồn tại, là vì hiện tại tất cả mọi người đã bắt đầu hoài nghi lẫn nhau, loại không tín nhiệm này ta cho rằng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Chiết Tụ thừa nhận, từ trước tới nay, đùa bỡn lòng người chính là chỗ đáng sợ nhất của Ma tộc.
Ma tộc căn bản không cần tiến vào Chu Viên, chỉ cần đoạn tuyệt liên hệ bên trong và bên ngoài vườn, lại khiến nội gián ở trong đó quạt gió đốt lửa, làm chút chuyện hiểm ác, như vậy ở giữa người tu hành nhân loại sẽ bị loạn.
Loại chuyện này đã phát sinh rất nhiều lần trong lịch sử.
Trần Trường Sinh tiếp tục nói:
- Mấy trăm người tu hành Thông U Cảnh, là tương lai nhân loại, bên trong có rất nhiều người ưu tú và hùng mạnh. Ma tộc có thể thu mua nội gián, số lượng này có thể không nhiều lắm, cho nên chỉ cần mấy trăm người tu hành này không ngờ vực vô căn cứ, cảnh giác lẫn nhau, thậm chí là giết hại lẫn nhau, chỉ cần lòng người không tiêu tan, Ma tộc làm cái gì cũng không có vấn đề.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Nếu như có thể làm được điều ấy, nhân loại các ngươi đã sớm thống nhất đại lục rồi.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói gì.
Căn cứ hai ngày nay, hơn nữa theo như lời núi bên trong núi rừng hôm nay, hắn có thể xác nhận lòng người trong mấy trăm tên tu hành này đã tan.
Hắn là người được Ly Cung giao cho trọng trách dẫn đầu, như vậy liền có trách nhiệm coi chừng người tu hành của quốc giáo phía bắc, bị Cẩu Hàn Thực coi trọng lại khiến trách nhiệm của hắn trở nên quá nặng.
Nhưng lòng người đã tan thì đội ngũ làm sao hoàn thiện?
- Chỉ cần dừng lại ở Lâm Viên hẳn là không có chuyện gì, người bị độc chết đều là chết ở sơn dã, cho nên trước không cần lo cho những người này, phải nắm chặt thời gian tìm được người còn lại.
Trần Trường Sinh rút chân từ trong suối ra, đứng trên mặt đất ẩm ướt, nhìn về phía chân trời mơ hồ có thể thấy được hai sơn cước khác.
Những người bị tìm được đều tụ tập ở trong Lâm Viên, còn kém gần một trăm người so với tổng người lúc nhập vườn.
- Có một số người không muốn bị ngươi tìm được, vậy sao ngươi tìm?
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Như Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian, Trang Hoán Vũ, còn có những cường nhân Thông U thượng cảnh của các tông phải khác đều không có một người.
Chân Trần Trường Sinh khẽ run rẩy, mang giày vào, cúi đầu buộc chặt lại nói:
- Cho dù Ma tộc thật sự mua được một ít gian tế cũng không dám xuống tay với những người này.
Chiết Tụ nói:
- Nhưng bọn họ khẳng định là đang âm thầm nhìn trộm.
Trần Trường Sinh nghĩ tới việc Cẩu Hàn Thực nhờ làm hộ ở trong Thiên Thư Lăng, nói:
- Chúng ta đi tìm Kiếm Trì.
Cho dù không thể hội họp với Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu, nhưng nếu có thể tìm được Kiếm Trì cũng là một chuyện tốt.
Sau khi cực khổ bôn ba hai ngày hai đêm, hắn cảm thấy nên suy xét vì mình một chút.
Trần Trường Sinh và Chiết Tụ rời khỏi khe suối, đi vào bên trong núi rừng.
Bọn họ sẽ thay người tu hành khác xem xét nguy hiểm giấu bên trong sơn dã, lại tựa hồ như không hề lo lắng tới sự an toàn của mình.
Bởi vì bọn họ đều là thiếu niên, tuy rằng bên ngoài không nhìn ra bất kỳ nhiệt huyết hay tự tin nào, nhưng cũng không hề thiếu, cùng nhau bước trên hành trình đương nhiên không sợ.
Mà khi bọn họ vượt núi băng rừng, thiếu nữ mặc lễ phục màu trắng đã trở lại.
Nàng chỉ có một mình lại vẫn không hề sợ hãi, ánh mắt yên tĩnh, không biết lúc nào mà trên vai đã có thêm một cây cung.
Đi qua khe suối kia, vẫn nghịch dòng mà lên như trước, đi qua nơi hôm trước quan chủ Thanh Hư Quan và Đồng sư tỷ của Thánh Nữ Phong chiến đấu, Trần Trường Sinh và Chiết Tụ đều không liếc mắt nhìn vết máu lưu lại trên thượng nguồn dòng sống, trầm mặc tiếp tục đi tới trước, không hề nói gì.
Hai người bọn họ không hề nói huyên thuyên, cũng không thích nói nhiều, hai ngày nay nói chuyện với nhau ở bên trong Chu Viên cũng đã xem như là thường xuyên trao đổi rồi.
Trong rừng rậm vắng vẻ, ngẫu nhiên vang lên tiếng chim họn, đó chính là những sinh linh bị tiếng bước chân của bọn họ làm bừng tỉnh.
Trần Trường Sinh đã từng thấy qua ở trong Đạo Tạng, rất nhiều năm trước có người đã tìm được một thanh kiếm cổ ở trong khu rừng rậm này.
Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian, còn có Trang Hoán Vũ đều là biến mất trên thượng nguồn con sống này, lại càng khiến phán đoán của hắn thêm chắc chắn.
Nếu Chu Viên thật sự có Kiếm Trì, như vậy hẳn là Kiếm Trì nằm ở phương hướng này.
Ly Sơn Kiếm Tông muốn tìm được Kiếm Trì trong truyền thuyết, đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Trần Trường Sinh và Chiết Tụ lúc này cũng không biết, lời nói chưa người nào ở Chu Viên gặp được một thanh kiếm là cách nói sai lầm.
Rất nhiều năm trước, vị Tô tiểu sư thúc của Ly Sơn Kiếm Tông đã từng tìm được một thanh kiếm ở nơi này, sau đó mang ra khỏi Chu Viên.
Chẳng qua là không biết vì sao, chuyện này không có lưu truyền ra ngoài.
Lượng nước ở khe suối này cũng không phải rất nhiều, nếu bơi lên phía trên, sau khi đi ngang qua mấy nhánh sống, lại thay đổi theo dòng chảy sẽ đến được nơi rất cạn.
Nhưng khe suối này lại rất dài, hai người bọn họ bắt đầu đi lại từ lúc sáng sớm, thẳng tới khi mặt trời lên tới đỉnh mới đi được tới cuối.
Cũng như rất nhiều khe suối bình thường, phía cuối khe suối cũng là một mảnh vách núi, nước chảy phía trên thượng nguồn giống như một thác nước.
Dưới thác nước là một đầm nước, nước rơi xuống tiến vào đầm, không ngừng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.
Chiết Tụ ngẩng đầu hí mắt, nhìn phía trên thác nước, chỉ thấy dương quang mãnh liệt rót xuống, nước rơi từ trên vách đá xuống trong suốt giống như ngọc lưu ly, xác nhận nơi này là đỉnh núi.
- Ta đi lên xem một chút.
Nói xong câu đó, không đợi Trần Trường Sinh phản ứng hắn lướt nhanh chóng đi tới vách núi. Ở trên đường thân thể hắn bỗng nhiên thấp xuống, vèo một tiếng hóa thành một đạo bóng xám, liền nhảy tới trên vách đá dựng đứng cao trên hơn mười trượng, sáng loáng, không ngừng chạy lướt trên vách đá, nhưng lại chỉ trong nháy mắt đã đi tới trên đỉnh.
Trần Trường Sinh ở phía dưới nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đang di chuyển, hai tay tràn ngập hào quang.
Thân ảnh của Chiết Tụ biến mất ở trên thác nước, hẳn là đi xem xét chỗ đó.
Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn đầm nước phía dưới thác, trong lòng khẽ động.
Nơi này chính là đỉnh núi, nước từ trên núi chảy xuống, lượng nước cũng không thể quá lớn, hắn và Chiết Tụ cũng có thể thấy rõ.
Thác nước rất nhỏ, lượng nước cũng rất nhỏ, vì sao đầm nước phía dưới lại sâu như thế?
Hắn đi tới cạnh đầm, nhìn vào trong nước chỉ thấy một mảnh u ám, căn bản không nhìn thấy đáy.
Hắn khẽ yên thần, chậm rãi xuất ra thần thức thăm dò xuống dưới đáy đầm.
Thần thức lặn xuống không biết bao xa, đột nhiên hắn cảm thấy mắt hơi đau, giống như bị mảnh lá vuốt qua một cái.
Hắn nhắm mắt lại bắt đầu rơi lệ.
Đó là một đạo kiếm ý.
Tuy rằng mờ ảo khó có thể nắm lấy, nhưng hắn chắc chắn đó là một đạo kiếm ý.
Đứng ở bên đầm, Trần Trường Sinh trầm mặc một thời gian rất lâu, đạo kiếm ý trong mắt kia thủy chung triền miên không đi, đau nhức khó cởi khiến hắn không ngừng rơi lệ.
Hắn lúc này nhìn qua tựa như một thiếu niên ngu ngốc nhìn quanh đầm.
Đạo kiếm ý sâu trong đầm nước kia khiến hắn rất rung động, rất giật mình cũng có chút ngơ ngẩn.