Trần Trường Sinh giật mình, chỉ vào bia nhà tạm nói:
- Ta nói là đi vào trong đó.
Đường Tam Thập Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn đi đến trước tấm bia đá, giơ tay hạ xuống.
Nhìn thấy như vậy, Trang Hoán Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chung Hội ngồi ở nhà tạm vẫn trần mặc không nói, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
Thiên Thư bia thứ tư, tên là Dẫn Giang bia, chỗ bia này vừa hay ở bên một ngọn đồi, địa thế có chút hiểm yếu.
Chỗ bia nhà tạm này không ít người, năm ngoái tam giáp tiến vào Đại Triều Thí, từ đây mà vào Thiên Thư Lăng xem bia, sau đó có người mãi vẫn chưa rời bia, cơ bản người đều ở đây.
Thất Gian ngồi ở ngoài nhà tạm nhất, thân thể gầy gò yếu đuối bị gió thổi, luôn khiến cho người ta cảm thấy như lung lay sắp đổ.
Trần Trường Sinh có chút không ngờ, tiểu sư đệ của Ly Sơn, Kiếm Tông không ngờ tốc độ giải bia còn nhanh hơn Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ.
Đương nhiên, càng không ngờ vẫn là đám người ở Thất Gian và Tràng Gian.
Nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh ngồi với Thất Gian, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
So sánh với Thiên Thư bia thứ ba, chữ trên Dẫn Giang bia trở nên đơn giản một chút, chuẩn xác hơn mà nói, có lẽ chữ trên mặt bia vẫn phức tạp như vậy, nhưng âm thầm gần như đã có quy luật. Có quy luật, đối với người xem bia mà nói là chuyện không tốt, bởi vì tâm thần dể bị nhiễu loạn, hoặc là trói buộc.
Sau khi Trần Trường Sinh và Thất Gian nói hai câu, ánh mắt hướng về tấm bia đá, bắt đầu quan sát nghiêm túc.
- Năm đó ta và ngươi đi đến Dẫn Giang bia, dùng bao nhiêu ngày?
Đại điện Ly Cung trống trải, quanh quẩn thanh âm đại chủ giáo thánh đường. Hắn nhìn hơn mười pho tượng tiền nhân trước, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong mắt còn lưu lại một ít khiếp sợ.
Một trong sáu đầu sỏ của Quốc Giáo, một thánh đường đại giáo chủ không có câu trả lời, trầm mặt một lát sau nói:
- Tuy rằng những bia trước dễ giải, nhưng không khỏi có chút quá nhanh.
Hoặc là theo một số người, Trần Trường Sinh dùng thời gian hai mươi mấy ngày mới có thể đi đến bia Thiên Thư bia thứ tư, nhưng những nhân vật lớn như Quốc Giáo của họ, sẽ không tính như vậy. Từ lúc Trần Trường Sinh giải bia đến bây giờ, Trần Trường Sinh chỉ dùng nửa ngày, như vậy chính là nửa ngày.
- Tu hành một năm tới Thông U, xem bia nửa ngày gặp Dẫn Giang... Không hổ là người Giáo Hoàng đại nhân coi trọng.
Chuyện như vậy, ở trong kinh nơi nào cũng nói, nếu như thế sao có thể hóa giải kinh sợ do Trần Trường Sinh mang lại.
Khi Trần Trường Sinh không giống như lúc trước, trực tiếp giải bia mà qua, mà khi tin tực truyền đến hắn ngồi trước bia Dẫn Giang, có rất nhiều người đồng thời thờ phào nhẹ nhàng. Những người đó đối với Trần Trường sinh vốn không có địch ý, ví dị như Trần Lưu Vương và Tân Giáo Sĩ, chỉ bất quá bọn họ cảm thấy đây không phải là sự thật, lúc này Trần Trường Sinh dừng bước lại, ngược lại khiến bọn họ cảm thất chuyện đã xảy ra là thật. Biểu hiện mấy ngày nay của Cẩu Hàn Thực ở Thiên Thư Lăng, , đã chấn động cả kinh đô, Trần Trường Sinh hôm nay biểu hiện lại khiến cho người ta trân trối im lặng, nếu như hắn tiếp tục, ai cót hể đỡ nổi?
Nhưng mà tựa như hay nói vậy, sự thật thường thường khó mà tin so với tưởng tượng, không bao lâu, tất cả mọi người trong kinh đô đều biết tin tức.
Trần Trường Sinh từ vách đá bên đứng lên.
Trần Trường Sinh đi vào nhà tạm.
Trần Trường Sinh giải Dẫn Giang Bia.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh giải Thiên Thư bia thứ năm: Kê Ngữ bia.
Trần Trường Sinh tới trước Thiên Thư bia thứ sáu.
Chỗ này gọi là Đồng Đình bia.
Người đầu bảng của Đại Triều Thí năm trước, Thần Quốc Tam Luật Lương Tiếu Hiểu, mất tháng nay, vẫn thử giải bia này.
Khi hắn nhìn thấy bóng dáng của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo lập tức biến mất, chỉ còn lại có vẻ khiếp sợ và mãnh liệt khó hiểu.
Trần Trường Sinh gật đầu thăm hỏi hắn, chân chưa dừng lại.
Thiên Thư bia thứ bảy, chỉ có một mình Cẩu Hàn Thực.
Hắn đang nhìn núi xa, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại mới phát hiện đúng là Trần Trường Sinh đến đây, không khỏi hơi hơi nhướn mày.
Trần Trường Sinh đi đến bên cạnh Cẩu Hàn Thực .
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát sau nói:
- Rất giỏi.
Trần Trường Sinh không biết nói gì, cho nên cũng không nói gì.
Nhìn hắn, Cẩu Hàn Thực cảm thán, nói:
- Lần đầu tiên ta cảm thấy, ngươi có thể trở thành đối thủ cùa sư huynh.
Sư huynh của hắn là Thu Sơn Quân, chỉ sợ là đến lúc này, hắn chỉ cho rằng Trần Trường Sinh là có khả năng này.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Phương pháp giải bia vẫn có vấn đề, chỉ sợ thời gian không kịp, chỉ có thể đi trước xem sao.
Cẩu Hàn Thực thở dài:
- Đi trước xem sao? Nếu để cho người khác nghe thấy bốn chữ này, ngoại trừ xấu hổ, còn có thể có cảm xúc gì ?
Trần Trường Sinh mắt nhìn tấm bia đá, nói:
- Ta chuẩn bị đi rồi.
Cẩu Hàn Thực không có giống Đường Tam Thập Lục hiểu lầm như vậy, nhìn hắn nói:
- Xem ra ngươi quyết định muốn đi Chu Viên.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đi trước xem sao.
Vẫn là bốn chữ này.
Thiên Thư Lăng đối với nhiều người giải bia mà nói, muốn bước lên một bước, cũng khó như lên trời.
Đối với hắn bây giờ mà nói, giống như là tùy tiện đi vậy.
Tòa Thiên Thư Bia thứ tám có hai người.
Hắn gặp qua hai người kia, vài ngày trước, hai người kia từng chuyên đến trước Chiếu Tình Bia nhìn hắn, nói một số câu.
Vào đêm đó, Đường Tam Thập Lục nói danh tính lai lịch của hai người đó cho hắn nghe.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh, hai người kia giống nhìn thấy Ma quân, vẻ mặt khiếp sợ.
Trần Trường Sinh đi vào trong nhà tạm, bỗng dưng dừng bước lại, xoay người nhìn thấy bọn họ:
- Các ngươi chính là Quách Ân và Mộc Nộ?
Ngày đó ở trước nhà tạm, bọn họ từng hỏi hắn:
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh dù sao không phải cô nương bán bánh bao, mà là thanh niên chính trực thanh xuân, làm sao hoàn toàn không bực tức.
Cho nên trước khi rời đi, hắn cũng hỏi một câu nói.
Xung quanh nhà tạm bốn phía gió mát lượn lờ, Quách Ân và Mộc Nộ mặt đỏ bừng, nóng rát mặt.
Đi vào trước Thiên Thư Bia thứ mười một, cuối cùng thanh tịnh rồi, bên ngoài nhà tạm không xa có dòng suối nhỏ trong mát, tiếng nước róc rách nghe rất vui tai.
Với cảnh giới tu vi của Trần Trường Sinh, không biết có vô số tùy tùng của Thiên Thư Lăng phía xa đang chăm chú nhìn vào mình.
Sắc mặt của Kỷ Tấn cực kì khó coi, đêm đó vì trợ giúp Chung Hội phá cảnh giải bia, hắn hao tổn rất nhiều, rất khó khôi phục
Niên Quang thấy Trần Trường Sinh đi đến bên dòng suối, trầm mặc không nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Quốc giáo căn dặn hắn trong Thiên Thư Lăng chiếu cố Trần Trường Sinh, hắn không làm gì cả, bởi vì bất luận trước đây hay là hôm nay, đều không cần hắn lắm gì cả.
Rất nhiều năm trước, hắn là học sinh trọng điểm bồi dưỡng của Tông Tự, nhưng bị những đám thiên tài của Quốc Giáo Học Viện áp chế hạn chế hô hấp, cuối cùng mất hết can đảm, mới quyết định vào làm tùy tùng của Thiên Thư Lăng, hôm nay nhìn thấy Trần Trường Sinh liên tục giải mười bia, hắn tự nhiên nghĩ đến những cố nhân năm đó của QUốc Giáo Học Viện, theo lý mà nói, hắn có lẽ phải có chút tức giận mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại có chút vui mừng. Tựa như hơn mười năm trước, hắn biết rằng những đám thiên tài trong Quốc Giáo Học Viện từng áo chế bản thân không thể nào thở dốc được cuối cùng cũng đã bị giết nhưng lại cảm thấy không vui, ngược lại có chút bi thương.
Một gã tùy tùng nói:
- Hắn là mười năm nay gần đây đi nhanh nhất, thậm chí còn nhanh hơn so với Vương Phá và Tiều Trương năm đó.
Thì giờ trầm mặc một lát sau nói:
- Không phải đều nhanh, mà là rất nhanh, nhanh đến mức kinh thế hãi tục.
Trần Trường Sinh đi đến bên khe suối, rửa mặt, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó tiếp tục giải bia.
Nhìn nhà tạm bia gió lại nổi, đám tùy tùng trầm mặc không nói gì.
Thiên Thư Lăng bây giờ tất nhiên còn có rất nhiều người đi xa hơn so với Trần Trường Sinh, không cần nói người xem bia giống như Tuân Mai vậy, truyền đến tay người tu đạo có trăm năm giải bia ở lăng thứ bảy.
Nhưng... Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian một ngày.
Kỷ Tấn nhớ năm đó, chính mình khi đi vào bia thứ mười một, đã tốn hơn thời gian bảy năm, nhất thời không khỏi hoảng hốt, đối với bản thân tu đạo trước nay chưa có hoài nghi, thần thức chấn động bất an, vài ngày trước hao tổn tạo thành thương thế âm thầm phát tác, chống một cây già bên cạnh, lay động muốn ngã, chả chực muốn khóc.
Đám người Niên Quang không có chú ý khác thường của hắn, bởi vì bọn họ cũng đang bị lay động.
- Nếu hắn không phải họ Chu, ta thật hoài nghi hắn có phải là con cháu của người nọ…
Ánh nắng chiều cả trời, hắn rốt cục cảm nhận được vẻ uể oải.
Hắn hướng nhìn xa xa, chỉ thấy kinh đô giữa trời chiều vô cùng tráng lệ.
Hắn lẳng lặng đứng yên một lát, nhưng sau đó xoay người, đón trời chiều, đi vào nhà tạm.
Trước Thiên Thư Lăng tổng cộng có mười bảy bia, đây là bia cuối cùng.
Trước có Chu Độc Phu, hiện có Trần Trường Sinh.
Một ngày xem hết tất cả các bia.