Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 74: Chờ đợi

Cuộc sống đương nhiên trôi qua êm đẹp nhưng có một số người rất rảnh rỗi vì không có chuyện gì làm, thích tìm phiền toái giống như không gây nghiệt thì thế giới sẽ loạn lên hết.

Chiều hôm ấy, Diệp Thiên Ngân đang dọn bữa ăn cho Vương Vũ Hàn thì Trang Mật Ly xuất hiện.

Cô ta một thân váy hồng trang nhã, gương mặt trang điểm rất đậm, cả người tỏa ra sát khí khi thấy Diệp Thiên Ngân.

Diệp Thiên Ngân đang bày ra thức ăn thì Trang Mật Ly đi tới, vẻ mặt khinh thường, lời nói mỉa mai.

“ Không nghĩ vẫn còn mặt mũi ở lại đây ? …à, không phải … mặt mũi này đâu phải của cô nên muốn sử dụng ra sao cũng được, phải không Thiên Ngân ?”

Diệp Thiên Ngân nghe xong cũng không có phản ửng gì, chỉ lẳng lặng bày thức ăn ra nhưng Trang Mật Ly nào có buông tha.

Không nghĩ tới Vương Vũ Hàn vẫn không giết con ả, không lẽ đã yêu sâu đậm đến mức hận cũng không có ? … Chỉ nghĩ thôi thì máu đã lên tới não, lúc trước cô luôn tính toán suy xét cẩn thận nhưng từ ngày gặp Diệp Thiên Ngân, kẻ ngốc luôn ẩn chứa đâu đó trong đầu lại chạy ra làm loạn.

“ Thiên Ngân, đừng nghĩ Vũ Hàn không giết cô tức vẫn còn tình cảm với cô ? anh ấy chỉ muốn từ từ hành hạ cô mà thôi vì thế đừng mơ tưởng viễn vong.”

Đổi lại chỉ có tiếng chén dĩa đụng nhau kêu lách cách, Trang Mật Ly tức giận, bước tới hất đổ dĩa đồ ăn trên tay Diệp Thiên Ngân, làm rơi vãi đầy cả nền nhà.

“ Xoảng.” – Tiếng đồ vỡ gây sự chú ý của mọi người, ai nấy đều dùng ánh mắt khó chịu nhìn Trang Mật Ly như hồ ly tinh tái thế.

Diệp Thiên Ngân không để ý hành động trẻ con của Trang Mật Ly, ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ nhưng đột nhiên Trang Mật Ly đưa chân đạp lên tay cô làm nó bị mảnh vỡ cắt chảy máu.

Vì đau nên mày nhíu chặt nhưng cũng mau chống giãn ra, Diệp thiên Ngân lạnh lùng nhìn Trang Mật Ly, chỉ thấy cô ta bày ra vẻ mặt vô tội, chân cũng lấy ra, vẻ mặt đầy khinh thường nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ vang lên.

“ Ôi … xin lỗi Thiên Ngân, tôi không cố ý, cô có sao không ?”

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt sáng lên, tỏ vẻ đắc ý cười tà mị. – “ Hazi , tôi quên mất, da trên người cô hiện tại đâu phải của cô, chắc không có đau đớn gì đâu hở ?”

“ Ai bảo cô đến đây ?” – Giong nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người đều nhìn ra cửa đã thấy Vương Vũ Hàn gương mặt lãnh lẽo, quanh người toàn hàn khí, hắn đi tới thấy tay Diệp Thiên Ngân chảy máu, tim đau đớn nhưng không nói một cậu. Mắt đầy tia máu đỏ nhìn Trang Mật Ly.

“ Cô đến đây làm gì ?”

Thấy hắn không quan tâm gì mình, Diệp Thiên Ngân cũng không buồn quan tâm, đi vào trong bếp để băng bó vết thương.

Nhìn bóng cô rời đi, lòng chùng xuống nhưng hiện tại vẫn phải cố nén lại, hắn một lần nữa nhìn Trang Mật Ly chỉ thấy cô ả dùng vẻ dịu dàng, giọng mềm mại nhìn hắn lên tiếng.

“ Em mang bản danh sách đến đây đưa anh, không phải anh đang cần nó sao ?”

Đây là bản danh sách có đầy đủ tên các nhân vật đang ngắm ngầm hợp tác với nhau muốn gây khó dễ cho Vương Vũ Hàn, Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ nhưng không ngờ Trang Mật Ly lại có, đó cũng là lý do hắn lưu lại cô.

Nhưng khi có được nó, hắn sẽ tiễn cô đi thật xa, tránh việc cô ta động tay động chân với Diệp Thiên Ngân.

“ Có đầy đủ cả ở trong đó ?” – Hắn nhướng mày hỏi.

“ Không, chỉ có một nữa thôi, phần còn lại bọn họ vẫn đang dịch ra nhưng anh an tâm, chỉ tốn vài ngày thôi.”

Trang Mật Ly không phải ngu xuẩn nếu đưa hắn hết thì hắn nhất định đuổi cô đi, cô không ngu ngốc, chỉ cần tiễn còn ả Diệp Thiên Ngân kia đi khuất mắt, cô tin với trí tuệ cùng sắc đẹp của cô sẽ khiến Vương Vũ Hàn quên ngay con ả kia thôi.

Hắn nheo mắt nhìn Trang Mật Ly nhưng không nói gì chỉ đi thẳng lên lầu, cô ta nắm giữ danh sách trong tay, hơn nữa đã bị dịch sang tiếng La Mã, mà hiện tại người nắm giữ danh sách vẫn nằm trong bóng tối, Smith vẫn chưa tìm được, hắn tin kẻ đó là Smith nên phải cố nhịn.

Dù không biết vì sao Smith lại hợp tác với Trang Mật Ly nhưng hắn mặt kệ, chỉ cần tìm được Smith thì bản danh sách hắn cũng không cần.

Nhưng nếu Trang Mật Ly có hành động gây khó dễ Diệp Thiên Ngân, hắn đảm bảo cái chết không phải là kết thúc của cô ta.

Trang Mật Ly thấy Vương Vũ Hàn đã đi vào phòng ngủ, lòng chợt nãy ra một ít rất hay, cô đi thẳng vào nhà bếp thấy dì Phùng đang băng bó cho Diệp Thiên Ngân, giọng khó chịu vang lên.

“ Diệp Thiên Ngân, Vũ Hàn bảo cô mang một tách cà phê lên phòng anh ấy, đi làm ngay đi.” – Nói xong, cô ta đi nhanh lên phòng ngủ.

“ Để dì đi cho, cháu di về phòng nghĩ đi.” – Dì Phùng lo lắng lên tiếng.

“ Cháu không sao ? nếu dì đi chỉ sợ anh ấy sẽ nổi giận mất.”

Diệp Thiên Ngân nói xong, đi tới bếp làm một tách cafe, sau đó nhanh chống đi lên lầu.Vừa đến cửa phòng ngủ đã thấy phòng hé mở nhưng theo phép lịch sự phải gõ cửa, vừa đưa tay lên thì cánh cửa cũng hé ra, có thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong.

Vương Vũ Hàn đang nằm trên giường lớn, hai chân chạm đất, Trang Mật Ly ngồi trên hạ thể hắn, chiếc váy bị kéo lên cao, hạ thể hai bên như rất mờ ám, mái tóc dài che đi khuôn mặt của cô ta nhưng vẫn thấy rõ môi cô ta sắp hạ xuống, tình cảnh này có biết bao nhiều là ám muội đây.

Diệp Thiên Ngân vẫn đứng đó nhìn, chân không hiểu vì sao không cử động được, giống như bị người ta đổ chì lên đó, tim khó chịu đau âm ỉ.

Vương Vũ Hàn chán ghét nhìn người ngồi phía trên mình, muốn về phòng nghĩ ngơi một lúc không ngờ cô ta dám đi vào phòng hắn, còn ngồi trên người hắn, vẻ mặt tản ra tia ác độc vừa muốn đẩy cô ra nhưng trong vô tình lại nhìn ra cửa chính.

Diệp Thiên Ngân đứng đó nhìn hắn không chớp mắt, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu rốt cuộc Vương Vũ Hàn nhịn không được đẩy mạnh Trang Mật Ly ra làm cô ngã nhào xuống mặt đất.

Vương Vũ Hàn bật dậy nhìn ra cửa thì không còn bóng dáng Diệp Thiên Ngân ở đó, cô đã đi rồi sao ? không tức giận sao ? không khó chịu sao ? vì sao lại vô tình bỏ đi như thế ? cô thật sự không còn yêu hắn sao ?

Bật dậy khỏi giường, nhìn Trang Mật Ly dưới đất, vẻ mặt chán ghét không che dấu, quát lạnh.

“ Cảnh cáo cô, lần sau còn bày trò, tôi sẽ khiến cô phải thấy hối hận khi được sinh ra trên cõi đời này.” – Nói xong, hắn lạnh lùng bỏ đi.

Trang Mật Ly ánh mắt vừa đau lòng vừa căm phẫn, cô làm tất cả là vì hắn vậy mà hắn cứ xem cô như không khí nhưng tất cả cũng vì con ả Diệp Thiên Ngân kia, cô nhất định sẽ không để nó được sống yên thân.

______________________________

Sau lần đó, Trang Mật Ly cũng không biết vô sỉ là gì, vẫn hay đến Nguyệt Thự dùng bữa với Vương Vũ Hàn, trước mặt bao nhiêu người ân ân ái ái với Vương Vũ Hàn nhưng ý định là cho Diệp Thiên Ngân thấy nhưng cô ả như khúc cây, một cái nhăn mày cũng không bố thí.

Vương Vũ Hàn cũng không nhẫn nại, nhiều lần còn hất đổ chén cơm đứng dậy bỏ đi, khiến Trang Mật Ly đen mặt mà mấy người làm thì thật cao hứng, sản khoái cười trộm sau lưng.

Tối đến, mọi người sau khi ăn cơm xong thì ai về phòng nấy nhưng Vương Vũ Hàn vẫn chưa về vì thế còn vài người trực ca đêm chờ hắn mà Diệp Thiên Ngân lại không nằm trong số đó.

Từ phòng tắm đi ra, Diệp Thiên Ngân chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, thân hình kiều diễm quyến rũ hiện ra giữa đêm trăng thật khiến người ta phải nhiệt huyết sôi trào.

Cô đi tới tủ quần áo, tuy hiện tại bị giam lỏng nhưng tất cả quần áo trên phòng Vương Vũ Hàn đều đem xuống đây … xa xỉ, sang trọng, quý phái, có thể hình dung tủ đồ của cô nhưng hiện tại mặc vào để cho ai ngắm đây ?

Thường ngày cô chỉ mặc quần Jean áo thun hay áo sơ mi đơn giản, đâu phải tiểu thư cao quý mà ăn bận lộng lẫy làm gì ? hơn nữa hiện tại cô chỉ là người làm, thân phận hạ đẳng, mặc vào chỉ khiến mọi người thấy gai mắt mà thôi.

Đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Diệp Thiên Ngân sửng sốt, cô đã khóa cửa rồi mà, sao lại có người đi vào được ?

Quay lại thì càng kinh ngạc thêm, Vương Vũ Hàn một bộ Tây Âu nhăn nhó, khuôn mặt có chút gì đó khác lạ thường ngày, ánh mắt kiều mị mang theo vài phần mị hoặc nhìn cô, mà cô có chút bất thần nhìn hắn.

Bổng nhiên hắn đi tới phía cô, lúc này cô mới nhớ mình chưa có mặc đồ, hoảng hốt lên tiếng. – “ Anh … anh đi ra ngoài.”

Nhưng Vương Vũ Hàn nào để tâm, hắn vẫn đi tới chỗ cô nhưng mới vài bước, cả người lung lây như sắp ngã, Diệp Thiên Ngân theo phản xạ chạy tới đở lấy hắn.

Mùi rượu nồng nặc cùng mùi thuốc lá xọc vào mũi khiến cô cau mày … hắn uống rượu sao ? hình như còn uống rất nhiều.

Ngước đầu nhìn hắn, giọng lo lắng hỏi. – “ Anh uống ….”

Mới nói được hai chữ thì môi hắn đã bao phủ môi cô, nụ hôn ôn nhu dịu dàng khiến cô say nhưng sau đó lại trở nên hung hăn cướp đoạt như muốn hút hết không khí từ môi cô.

Nụ hôn ấy cứ triền miên không có kết thúc đến khi hắn buông cô ra cũng là lúc hai người nằm trên giường, hơi thở hai người đều trở nên hỗn loạn mà hắn lại bắt đầu mò mẫm trên người cô, kéo chiếc khăn tắm vứt đi thật xa và cũng bắt đầu cởi bỏ chướng ngại vật trên người.

Và cứ thế từng hơi thở dồn dập, từng cái động thân dịu dàng, từng nụ hôn nóng bỏng mang theo sự ôn nhu lan tỏa khắp căn phòng, hai người triền miên không dứt suốt cả đêm.

Hắn muốn, cô cho … hai thân thể như muốn dung hòa làm một, ngay cả cái giường bé nhỏ cũng vì sự triền miên của họ mà rung liên hồi.

Cơn kích tình qua đi, đến khi hắn phóng thẳng mầm móng vào bên trong cô, thì cô cũng đã mệt lã người, ý thức mơ hồ nhưng vẫn nghe được người phía trên đang nói gì ?

“ Thiên Ngân … vì sao em không yêu anh ?”

Lời nói thương tâm mang theo sự thống khổ, Diệp Thiên Ngân cảm thấy đau lòng nhưng càng đau hơn khi cô cảm nhận có thứ gì đó rơi trên mặt mình, từng giọt từng giọt thắm vào làn da, ướt át nhưng rất nóng bỏng …

Hắn đang khóc sao ? … biết được điều đó khiến tim cô như rơi vào đáy sâu, hắn thật vẫn yêu cô sao ? vì cô mà khóc sao ? nhưng giờ cô có thể nói gì ? nói rằng cô yêu hắn sao ? hắn sẽ tin sao ?

Bây giờ có nói ra cũng chỉ khiến hắn cho rằng cô lại đóng kịch, muốn gạt hắn, muốn lừa dối hắn … nếu thế thì cô chấp nhận im lặng, cô sẽ đợi, đợi đến khi hắn không còn nghi ngờ cô, không xem lời nói của cô là gải tạo thì cô sẽ nói cho hắn biết … cô yêu hắn rất nhiều.

Không trả lời hắn, hai tay ôm lấy người hắn sát lại gần mình, Vương Vũ Hàn vẫn còn trong cơn say nên cũng mặc kệ người bên dưới làm gì, hắn ôm lấy cô, hai người cùng chìm vào giấc ngủ say.

________________________

Sáng ngày hôm sau, Vương Vũ Hàn tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng của Diệp Thiên Ngân.

Hắn ngồi dậy ôm đầu nhớ lại, đêm qua uống rất nhiều rượu, cùng Man Cảnh Ân uống đến thừa sống thiếu chết, nếu không phải Frank cố chấp đưa hắn về có thể bây giờ hai người họ vẫn còn uống đến sáng mai.

Về biệt thự nhưng không về phòng, nhịn không được muốn xem Diệp Thiên Ngân ra sao ? mở cửa phòng thì phòng bị khóa nhưng hắn có chìa dự phòng vì thế mới mở ra được.

Ngay lặp tức cảnh xuân xuất hiện, Diệp Thiên Ngân từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn cái khăn tắm lớn, ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của cô.

Mà hắn … trong người có rượu cộng thêm gần một tháng nay không chạm vào phụ nữ, đương nhiên bị kích thích hơn nữa người trước mặt lại là người hắn yêu sâu sắc thì làm sao ngăn được dục vọng vì thế cứ hiên ngang tiến vào.

Suy nghĩ đến đó, hắn cười khổ, cô thật đúng là loại thuốc nghiện khiến hắn không thể cai được, nó còn khó cai hơn cả ma túy.

Nhìn người con gái đang xoay lưng về phía mình, cái chăn mỏng chỉ che được tới cái eo thon nhỏ, để lộ bờ lưng trắng mịn cùng mấy vết xanh xanh tím tím, đó là dấu tích cho cuộc triền miên hôm qua.

Nhịn không được vươn tay chạm vào tấm lưng trần nhưng trong giay lát lại dời tới tấm chăn mỏng kéo lên đến vai của cô, sau đó bật dậy xuống giường mặc quần áo, không nói một lời nói lặp tức rời đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, trên giường, Diệp Thiên Ngân mở mắt, nhẹ nhàng ngồi dậy nhưng khắp người điều mệt mỏi, hôm qua triền miên gần sáng nên thân thể không chút sức lực.

Thật ra cô đã thức trước hắn vì thường ngày phải dậy sớm làm việc nên thành thói quen, ngắm nhìn hắn đang ngủ một chút, thấy hắn chuẩn bị thức cô mới xoay lưng về phía hắn.

Sau chuyện đêm qua, cô biết hắn vẫn còn yêu cô nhưng giữa họ đã có bức tường ngăn cách nên hắn không thể vượt qua được, cô cũng muốn vượt qua nhưng chỉ mình cô thì cũng không làm được gì vì thế cô chỉ có thể đợi … đợi một ngày hắn xóa bỏ bóng ma mà chấp nhận cô, bao lâu cũng được, cô vẫn sẽ đợi.

Mấy ngày sau đó cũng thế, mỗi đêm Vương Vũ Hàn say khướt chạy vào phòng Diệp Thiên Ngân triền miên không dứt cho đến sáng thì rời đi. Cuộc triền miên diễn ra hơn một tháng nhưng không ai nói với ai một câu, giống như mỗi đêm bọn họ chỉ đang nằm mộng, một giấc mộng thật đẹp chỉ có hai người.

_________________________

Ngày hôm nay không biết là ngày đẹp trời hay tối trời. Cả ba người đàn ông cao cao tại thượng … Vương Vũ Hàn, Man Cảnh Ân cùng Mạch Quâ Vỹ đều tập hợp tại Nguyệt Thự.

Diệp Thiên Ngân đặt tách trà xuống bàn sau đó lui về phía sau đứng kế bên dì Phùng, vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng không có cảm xúc gì nhiều.

Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ đều biết chuyện Diệp Thiên Ngân giả mạo Lăng Tịnh Hy nhưng cũng không cho là chuyện lớn, Diệp Thiên Ngân hiện tại không có làm nên chuyện gì ác độc, dù có thì đó là chuyện tình cảm của Vương Vũ Hàn, là bạn thân nhưng cũng không tiện xen vào.

Hai người vẫn bình thản uống trà duy chỉ có Vương Vũ Hàn là cau mày nhìn hai người, cảm thấy hai người phía trước rất phiền toái nhất là Mạch Quân Vỹ.

Hắn lạnh nhạt nói. – “ Bản danh sách vài ngày nữa sẽ xong, các cậu làm việc của mình đi, không cần để ý tới.”

“ Mình không có thời gian rảnh rỗi làm việc vô nghĩa nhưng có người rất nhàn hạ muốn tìm việc để làm.” – Man Cảnh Ân nói xong nhìn về phía Mạch Quân Vũ.

Sáng sớm đang nằm ngủ đã bị Mạch Quân Vỹ lôi kéo, muốn làm một chuyện của vợ chưa cưới giao cho, hơn nữa cần hắn trợ giúp.

Mới đầu không có hứng thú nhưng thật sự hắn cũng muốn giải khoay một chút để khỏi phải nhìn cảnh mà nhớ người kia … cái cô gái đáng chết kia, cho đến bây giờ vẫn trốn tránh hắn, cô không biết hắn rất nhớ cô sao ?

Mạch Quân Vỹ mắt lóe sáng nhìn Diệp Thiên Ngân, như muốn nuốt cô vào bụng ngay lặp tức, miệng cũng như mắt rất nhanh lên tiếng.

“ Thiên Ngân, mấy ngày không gặp, em ốm đi nhiều … Vũ Hàn không chăm sóc em tốt sao ?”

Người làm trong nhà cũng biết hết chuyện nhờ bà tám nhưng cũng không ai dám gây khó dễ cho Diệp Thiên Ngân bởi ông chủ không hành động gì thì bọn họ có tư cách để khi dễ cô, dù có họ cũng không làm vì lúc trước Diệp Thiên Ngân đối xử với họ rất tốt.

Nghe thấy Mạch Quân Vỹ, mọi người trừng mắt nhìn hắn, Mạch tổng không phải muốn kiếm chuyện đó chứ ?

Vương Vũ Hàn cau mày. – “ Vỹ, cậu muốn chơi trò gì nữa đây ?”

Mạch Quân Vỹ nhanh nhẹn đáp lời. – “ Mình muốn Diệp Thiên Ngân.”

Đây cũng không phải lần đầu hắn nói câu này nhưng sức công phá vẫn mạnh, ai nấy đều sửng sốt, ngay cả Diệp Thiên Ngân cũng không ngờ Mạch Quân Vỹ lại nói thế, rốt cuộc hắn muốn gì đây ?

Vương Vũ Hàn cười lạnh. – “ Nghe nói Vũ Tử Băng đang mang thai, có phải trong thời kì không thể động dục nên muốn tìm kẻ khác phát tiết phải không ?”

“ Cậu quả là bạn thân của mình, mình cần phát tiết vì thế cậu tặng Thiên Ngân cho mình một ngày thôi, sáng ngày mai mình sẽ trả lại ngay.”

Mặt Vương Vũ Hàn trở nên u ám như ma vương tái sinh nhưng ngay sau đó lại cười tà mị. – “ Được, cậu muốn thì cứ lấy nhưng sáng mai phải trả lại cho mình.”

Diệp Thiên Ngân nghe xong cũng không có phản ứng, chỉ nhìn xuống mũi giày nhưng lòng có chút chua xót.

Mạch Quân Vỹ thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn phấn khởi đứng dậy đến chỗ Diệp Thiên Ngân, rất tự nhiên nắm lấy tay cô kéo đi ra cửa, cũng không quên quay đầu lại hô to.

“ Mình cần Thiên Ngân gấp, mai sẽ trả lại cho cậu một người thật nguyên vẹn.” – Sau đó bóng dáng hai người biến mất.

Trong đại sãnh một mảnh yên tĩnh nhưng âm u, Vuong Vũ Hàn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, tuy biết Mạch Quân Vỹ sẽ không làm gì Diệp Thiên Ngân nhưng thấy nắm tay cô nàng thì trong lòng không khỏi ăn dấm chua.

Man Cảnh Ân cười nhạt, dựa người vào ghế sofa, nhàn nhạt nói.

“ Nghe nói Vu Tử Băng đã biết thân phận của Diệp Thiên Ngân vì muốn gặp cô ta nên đã nhờ Vỹ đến đây đem Thiên Ngân về biệt thự của Vỹ.”

“ Mình biết.” – Hắn lạnh nhạt nói.

Man Cảnh Ân cười bí hiểm. – “ Có lẽ cậu biết tất cả nhưng có chuyện này chắc cậu không biết, khi nãy trên xe, mình nghe Vỹ nói hôm nay là sinh nhật của Diệp Thiên Ngân.”

Lời vừa nói ra, con ngươi âm u biến mất, thay vào đó là ánh mắt phức tạp.

Man Cảnh Ân cười khẽ, giờ chỉ còn hai người đàn ông đều mang tâm trạng cô đơn, họ lúc này rất ngưỡng mộ Mạch Quân Vỹ, tên kia đào hao như thế lại có một hạnh phúc bền bỉ, còn bọn họ thì hạnh phúc cứ mờ mịt, có phải ông trời có chút bất công hay không ?

Trong đại sãnh lại rơi vào im lặng, hai người cứ thế uống trà, sau đó chuyển sang rượu, cũng không biết uống bao lâu, hai người đã nằm dài trên sofa, ngủ như chết.