Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 69: Mật ngọt (3)

“ Chào chủ tịch, không ngờ may mắn gặp chủ tịch ở đây.”

Một người đàn ông trung niên đi tới, miệng tươi rối nhìn Vương Vũ Hàn.

Hai cô nhân viên nghe thế cả người nhũn ra, mặt cũng tái xanh. – Người đàn ông này là chủ tịch sao ? vậy cô gái này chắc là tình nhân của chủ tịch … không xong, kỳ này các cô chết chắc rồi.

Vương Vũ Hàn cũng cười nhưng trong không cười, nhìn người đàn ông trung niên, lạnh nhạt lên tiếng.

“ Giám đốc Lục, đã lâu không gặp, hôm nay thấy quầy hàng của ông không đông khách cho lắm nhưng hình như mấy ngày trước cũng thế ?”

Giám đốc Lục sửng sốt, dạo này làm ăn vẫn tốt tuy không gọi là đông khách nhưng tương đối ổn vì sao giám đốc lại nói thế ?

“ Chuyện này … thật ra khách cũng đến, tuy không đông nhưng chủ tịch yên tâm, quầy hàng vẫn làm ăn rất tốt.”

Đầu ông đầy mồ hôi, giọng có chút run rẩy nói, sau đó liếc nhìn hai cô nhân viên mặt không còn hột máu nhưng vẫn không biết vì sao ?

Hắn hừ lạnh, liếc nhìn hai cô nhân viên run rẩy bên cạnh, giọng mang theo lãnh ý.

“ Ông nên biết phương châm của tập đoàn, khách hàng là thượng đế, tôi xem ra ông vẫn chưa dạy bảo nhân viên cách phục vụ khách hàng thì phải ?”

Hắn nói không nhượng bộ, vẻ mặt ngày càng khó coi, dám khi dễ vợ hắn, hắn sẽ cho bọn họ biết thế nào là sống trong địa ngục, vợ của hắn ngoài hắn ra, không ai có tư cách khi dễ cô.

Nghe thế, giám đốc Lục biết chắc hai cô nhân viên kia đã đắc tội chủ tịch, vì sao lại lớn mật như thế, dù có chết cũng không nên kéo ông đi theo chứ ?

Lăng Tịnh Hy chỉ muốn dạy bọn họ một bài học nhưng không nghĩ liên lụy đến cả giám đốc, cô không muốn gây nghiệt quá nặng, đứng dậy đi tới ôm hông Vương Vũ Hàn, nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn.

“ Hàn, mình đi thôi, em đói bụng lắm rồi.”

Thấy cô chau mày, hắn biết cô cũng mệt mà hắn cũng không muốn dây dưa, mắt liếc hai cô nhân viên, tầm mắt hướng về giám đốc Lục mặt đã trắng bệch.

“ Thanh toán tiền lương tháng này cho họ đi.”

Nói xong hắn muốn đi nhưng bị hai cô gái chặn lại trước mặt, mà lời nói lại hướng về Lăng Tịnh Hy, hai cô rất biết thức thời, lúc này đây chỉ có Lăng Tịnh Hy mới cứu được họ thôi.

“ Tiểu thư đây, cô cho tôi xin lỗi, từ đây chúng tôi sẽ sửa chữa, mong cô nói giúp chúng tôi với, chúng tôi biết lỗi rồi.” – Cô tóc dài nói.

“ Tiểu thư xinh đẹp, tôi biết tôi sai rồi, cầu cô xin chủ tịch đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi rất cần công việc này.” – Cô tóc ngắn nói.

Nhìn hai người trước mặt, nước mắt nước mũi chảy tèm lem cộng thêm họ trang điểm đậm nên nhìn càng khó coi hơn … cô vẫn còn muốn dùng bữa nha.

Ánh mắt hướng về Vương Vũ Hàn. – “ Anh tính sao ?”

“ Em là bà chủ, đương nhiên có quyền quyết định.” – Hắn cười cười nói.

Xem ra hắn phải mở một buổi tiệc đính hôn trước, để mọi người biết cô là vợ của hắn, như thế mới không ai khi dễ cô được.

“ Được, vậy cho họ ba tháng thử việc nếu khách hàng vẫn không đông đúc thì đuổi cũng không muộn.” – Cô đã rất nương tay rồi nha.

Hắn cười nhẹ, nhìn giám đốc Lục. – “ Làm theo lời cô ấy nói.”

Sau đó ôm eo cô ly khai, để lại ba người kia mền nhũn ngồi phịch xuống đất, họ cảm thấy lần này chủ tịch ra tay nhẹ hơn, thường thì khi hắn tức giận chỉ có nước cuốn gói rời khỏi chỗ này mà thôi.

___________________________

Nhà Hàng Mộng Nguyệt

Hai người đi đến nhà hàng dùng bữa, bọn họ chọn một góc bàn gần cửa sổ có thể nhìn khung cảnh bên ngoài.

Bữa ăn nhanh chống dọn lên, Vương Vũ Hàn đón lấy dĩa thức ăn của Lăng Tịnh Hy, cắt nhỏ phần bít tết ra.

Lăng Tịnh Hy say sưa ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, từ ngày cô ở bên cạnh hắn thì đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau dùng cơm mà không có tranh cãi hay bị người khác làm phiền.

Nhớ lại từ buổi đầu gặp hắn cho đến giờ, hai người ngoài tranh cãi, xem đối phương như kẻ thù, hay có người khác chen ngang thì một phút hòa nhã cũng không có … nếu có, đó là khi vào buổi tối, hắn ôm cô vào lòng để ngủ, lúc đó hai người mới yên tĩnh bên nhau.

Cô mong sao mọi thứ ở hiên tại sẽ không thay đổi, hắn ôn nhu, cô dịu dàng, hai người cứ thế bên nhau sống đến bạc đầu, đó cũng là ước mơ nhỏ nhoi của riêng cô nhưng cô biết hắn cũng thế, bởi hắn yêu cô.

“ Vũ Hàn.”

Vô thức gọi tên hắn, Lăng Tịnh Hy giật mình nhưng sau đó bình tĩnh lại, nhìn hắn cười ôn hòa.

Vương Vũ Hàn nhướng mày nhìn cô như bảo cô nói nhưng đổi lại chỉ là nụ cười như hoa , hắn cũng cười, đem dĩa thức ăn đặt trước mặt cô.

“ Em ăn đi.”

Cô nhìn hắn, miệng chu ra. – “ Đối với ai anh cũng làm thế sao ?”

Hắn cười cười. – “ Ngoài vợ yêu ra, anh không bao giờ làm thế với người ngoài.”

Lăng Tịnh Hy cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, cô mím môi để không cho mình cười ra tiếng, lấy một miếng thịt đưa đến miệng hắn, giọng ngọt ngào.

“ Em cũng chỉ đối xử với chồng yêu như thế này thôi.”

Từ ánh mắt đến bờ môi đều mang ý cười, Vương Vũ Hàn há miệng ăn miếng thịt, đôi mắt nhìn cô không chớp.

Mỗi lời nói của cô đều khiến hắn vui vẻ, giọng ngọt ngào khiến tim hắn như tan ra, cô còn hơn cả viên kẹo ngọt, hắn sắp bị cô làm tan chảy mất rồi.

Đang trong lúc ngọt ngào hạnh phúc thì nhân viên phục vụ đi tới muốn rót rượu nhưng chẳng may đổ vài giọt lên váy Lăng Tịnh Hy.

“ Xin lỗi tiểu thư, thật xin lỗi … ”

Mặt người phục vụ tái mét, miệng liên tiếp xin lỗi, cũng ra sức lấy khăn lau cho cô nhưng bị tiếng quát làm kinh sợ.

“ Tránh ra.”

Vương Vũ Hàn mặt tối sầm nhìn tên phục vụ, hắn ghét nhất ai đụng đến Lăng Tịnh Hy nhất là người khác phái, chỉ có hắn mới được chạm vào cô, bất cứ ai cũng không được phép.

Lăng Tịnh Hy thấy hắn tức giận, cũng không biết vì sao ? nếu vì phục vụ lỡ tay làm đổ rượu thì đâu cần tức giận như thế ? nhưng cô cũng không muốn gây lớn chuyện, hơn nữa mọi người đang chăm chăm nhìn họ như người ngoài hành tinh mà cô rất ghét làm trung tâm cho việc soi mói.

Cô đứng dậy đi tới trước mặt hắn, giọng dịu dàng. – “ Hàn, em vào nhà vệ sinh một lát.”

Lại ghé sát tai hắn nói nhỏ. – “ Bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.”

Hắn ngước nhìn cô chỉ thấy đôi mắt cô chứa đầy tình cảm nhìn hắn, hắn cũng không muốn ăn dắm chua nên gật đầu.

Lăng Tịnh Hy tươi cười đi vào nhà vệ sinh, Vương Vũ Hàn nhìn theo dáng cô đến khi khuất bóng mới quay lại nhìn nhân viên gằn giọng.

“ Nếu còn một lần nữa, đừng nghĩ sẽ đến được bất cứ nhà hàng nào làm việc.”

Nam nhân viên gật đầu như giã tỏi, hôm nay hắn phải về cúng một con vịt quay mới được.

Lăng Tịnh Hy đi một lát lại trở ra, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi cho đến khi đi ra thì tắt hẳn, cô chăm chú nhìn tình cảnh trước mắt, Vương Vũ Hàn quay lưng lại với cô nên không thấy nhưng cô có thể thấy rõ.

Một cô gái ăn mặt chói mắt đang áp bộ ngực khủng lên tay hắn mà hắn chẳng hề đẩy ra, cô có thể cho đây là vụng trộm không ?

Tên này quả thật yêu nghiệt biến thành tinh, lực hấp dẫn đến mức chỉ rời khỏi chưa đầy năm phút đã có một con mèo hoang đến câu dẫn, cô thật chóng mặt với mấy cái màn này.

Nhếch môi cười, Lăng Tịnh Hy bình thản đi tới xem như người phụ nữ kia là không khí nhưng khi đến gần cô mới biết thì ra là Laura, tình nhân ngày trước của Vương Thiếu Phong, chắc vì có Sophia nên cô ta bị đá cũng nên, giờ lại mặt dày bám lấy Vương Vũ Hàn.

Nụ cười ngày càng đậm, còn mang theo hàn khí rất rõ, Sophia từng nói đã vài lần bị Laura tính kế khiến cô nàng xém xảy thai nhưng vì không muốn lớn chuyện nên âm thầm cho qua.

Nhưng cô khác Sophia, một khi có được thì đừng mong chiếm lấy, hơn nữa cô tin Vương Vũ Hàn cũng không động tâm, không biết vì sao lại tin tưởng hắn nhưng khi yêu, cô đều đặt hết niềm tin vào cuộc tình này.

Người ta nói ai khi yêu thì chỉ số thông mình là con số không nhưng cô thì khác, ít nhất vẫn giữ lại 0,1 % để bảo vệ bản thân.

Bình thản ngồi ghế đối diện, Vương Vũ Hàn giật mình nhìn Lăng Tịnh Hy cũng đẩy Laura ra, hắn muốn đứng dậy nhưng Lăng Tịnh hy lại lên tiếng, ánh mắt vẫn vui vẻ nhìn hắn, sau đó nhìn Laura với ánh mắt cười nhưng không cười.

“ Lâu rồi không gặp chị, em nghe nói Vương Thiếu Phong sắp kết hôn, không biết chị có nhận được thiệp mời không ?”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng toàn dao gâm phóng về phía Laura, cô cau mày nhưng rồi vẫn bình thản trả lời.

“ Chị lâu rồi không có gặp anh ấy, mà anh ấy sẽ kết hôn sao ?”

Laura tỏ ra khó hiểu hỏi, lại ôm lấy cánh tay Vương Vũ Hàn nũng nịu nói.

“ Vương tiên sinh, em trai ngài kết hôn, vậy ngày đó em có thể đến hay không ?”

Vương Vũ Hàn chán ghét kéo tay Laura ra, lúc Lăng Tịnh Hy rời đi, không biết cô ta ở đâu ra, không nói một lời đã ngồi ngay đó, y như bạch tuột quấn lấy hắn, hắn muốn đuổi cô ta đi nhưng tự nhiên nảy ra một ý, rất muốn xem Lăng Tịnh Hy khi ăn dấm chua sẽ ra sao ? hắn mới cố nhịn không bảo thuộc hạ quăng cô ta đi càng xa càng tốt.

Nhưng nhìn Lăng Tịnh Hy, hắn không thấy biểu tình gì là đang ăn dấm chua, chỉ thấy cô vẫn cười vui vẻ với hắn, là vì đang nhịn hay cô không hề ghen ?

Lăng Tịnh Hy thấy biểu tình của hắn không có gì là chán ghét Laura, lòng bừng bừng lửa giận nhưng vẫn cố nhịn, cô vẫn phải chừa mặt mũi cho hắn, nhưng hôm nay tên này có gì lạ, suy nghĩ một chút …

Nhìn về phía Laura, trong lòng cũng chợt hiểu chút ít, nếu hắn muốn chơi ? vậy cô sẽ phụ họa giúp, giọng vẫn dịu dàng lên tiếng.

“ Chị Laura, nếu chị muốn đi, Vũ Hàn nhất định sẽ đưa chị tới nên chị an tâm.”

Laura mắt sáng lên, như vậy không phải Lăng Tịnh Hy đang giúp mình sao ? … nụ cười ngày càng tươi hơn, ôm luôn cánh tay hắn.

“ Vương tiên sinh thật hảo tâm, em rất cám ơn ngài.”

Vương Vũ Hàn nhíu mày. – “ Ai nói anh sẽ dẫn cô ta đi ?”

Lăng Tịnh Hy dựa vào ghế, mắt sáng lên. – “ Em thấy chị Laura có một mình, hơn nữa chị ấy là tình nhân cũ của Thiếu Phong, anh lại là anh trai của cậu ấy, ga lăng một chút có mất mát gì đâu ?”

Lần này không những hắn tức giận mà Laura cũng nổi đóa, Lăng Tịnh Hy nói vậy chẳng phải cho cô là hạng gái lẳng lơ sao ? mà cô nàng còn lớn tiếng như thế, khiến mấy người xung quanh nhìn về phía họ với cặp mắt tò mò, cô có chút xấu hổ nhưng không muốn chịu thua.

“ Tịnh Hy, chị nghe nói em là người yêu cũ của Thiếu Phong, không biết hôm đó em có đi không ?”

Nụ cười dịu dàng trên môi Lăng Tịnh Hy tắt ngủm mà Vương Vũ Hàn mặt cũng tối sầm, chưa kịp nói gì đã bị cô chen ngang.

“ Đương nhiên là đi, chị là tình nhân còn đi được, em chỉ là bạn gái cũ, vì sao lại không đi ?”

Laura mặt tái mét, cô ta vì sao không kiên kỵ gì nói thẳng như thế, muốn cô mất mặt sao ? … hừ, không dễ thế đâu. Nhìn qua Vương Vũ Hàn, giọng ngọt ngào.

“ Vương tiên sinh, không ngờ tình nhân bé nhỏ của ngài thật hào phóng nha, bạn trai cũ đám cưới mà vẫn có thể xem như không có chuyện gì, vẫn vui vẻ dến dự đám cưới của bạn trai cũ, em thật bội phục đó.”

Hai từ “ Bạn Trai ” cũ cứ lặp đi lặp lại khiến Lăng Tịnh Hy đau đầu, cô ta là ngốc thật hay ngốc giả ? trước mặt Vương Vũ Hàn nói như thế, chẳng khác nào “ Châm dầu thêm lửa.”

Vương Vũ Hàn mặt ngày càng tối, hắn liếc nhìn Laura, gằn giọng. – “ Cút đi.”

Laura kinh hoảng, người cũng run rẩy, vì sao ngay cả Vương Vũ Hàn cũng coi trọng cô ta ? Vừa muốn lên tiếng thì Lăng Tịnh Hy lại nói trước.

“ Chị Laura, em thấy chị đã hiểu lầm, em không phải tình nhân của Vũ Hàn, em là vị hôn thê của anh ấy.”

Laura kinh ngạc nhìn Lăng Tịnh Hy, ánh mắt không tin nhìn cô nàng, điều này sao có thể là sự thật, cô không tin.

“ Tịnh Hy, em đừng đùa, chị biết Vương phu nhân là Hạ Quân Đồng tuy hai người đã ly hôn nhưng chưa nghe Vương tiên sinh mới có vị hôn thê mới bao giờ ?”

“ Chưa nghe thì giờ chị đã nghe rồi đó … Laura, ngày hôm nay em cùng vị hôn phu dùng bữa, không muốn có người ngoài xen vào, mong chị hiểu cho.”

Cô không khách khí tiển khách, loại người như cô ta, càng đoi co chỉ tổn hao nước bọt, còn sợ là càng nói chỉ giống “ Đàn khẩy tai trâu ” mà thôi.

Laura tức giận, khuôn mặt cũng vặn vẹo, lời nói cũng không kiêng kỵ.

“ Tịnh Hy, đừng tỏ ra cao sang, cô nghĩ có thể câu dẫn được Vương Vũ Hàn thì cho là hay sao ? cô cũng giống như những người đàn bà khác, đều ham danh háo lợi mà thôi.”

Lăng Tịnh Hy biết tính cô ta chỉ cần khiêu khích vài câu sẽ lộ ra đuôi hồ ly nhưng cô ta ngay cả đuôi chuột cũng không bằng, đúng là ngu ngốc.

“ Laura, mong cô tự trọng, nơi đây là nhà hàng năm sao, cô lại ăn mặc sang trọng mà lời nói chẳng đáng một đồng, cô không thấy cô ở đây đã làm mất vẻ thẫm mỹ ở nơi sang trọng này sao ?”

“ Lăng Tịnh Hy.”

Laura hét lớn, đứng bật dậy, cầm ly nước hướng Lăng Tịnh Hy hất tới.

Mọi người xung quanh đều bị tiếng quát kéo tầm chú ý về phía bọn họ, mọi người nhìn tình cảnh trước mặt thì ồ cả lên.

Một cô gái ăn mặt sang trọng nhưng trên người toàn nước và nước, vì trang điểm đậm nên khi bị nước hất vào, mascara chảy xuống giống như nước mắt màu đen, khuôn mặt không biết đánh mấy lớp phấn giờ cũng chảy xuống, tóc tai thì bê bếch, quần áo đang ôm sát người cũng vì thể mà lộ liễu, cảnh xuân hiện rỏ hơn.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh đến Vương Vũ Hàn cũng phản ứng không kịp, lúc Laura cầm ly nước muốn hất vào người Lăng Tịnh Hy thì cô nàng đã nhanh tay cầm ly nước hất vào Laura trước, một ít nước cũng văng vào người hắn.

Lăng Tịnh Hy cười lạnh, cô từ tốn ngồi xuống, lấy khăn lau đi mấy giọt nước trên tay, nói cô phản ứng nhanh cũng được nhưng cô vẫn muốn hất rượu đỏ hơn vì cảnh tượng có thể đẹp hơn bây giờ nhiều.

Ngước nhìn Laura, lạnh nhạt nói. – “ Trời nóng, em nghĩ chút ít nước này sẽ làm cho chị tỉnh táo một chút.”

Laura mặt từ hồng chuyển sang trắng, sau đó chuyển sang xanh, có thể nói đủ màu sắc hiện lên trên mặt cô ta, siết chặt tay, nhìn sang Vương Vũ Hàn.

“ Vương tiên sinh, ngài đã thấy rồi đó, cô ta không được giáo dục nên mới xử sự như thế, loại đàn bà như cô ta chỉ ham tiền của ngài nên mới bám víu lấy ngài, lúc trước cô ta quấn lấy Thiếu Phong, giờ bị anh ấy chơi chán nên mới quay sang bám lấy ngài, hạng người như cô ta ngài nên vứt đi thì hơn, nếu không …”

“ Nếu chị vẫn muốn tắm, em không ngại nhờ nhân viên chuẩn bị một bồn nước lớn quăng chị vào … không tin ? chị có thể thử.”

Lăng Tịnh Hy không cho Vương Vũ Hàn nói một câu, tất cả mũi dao đều nhắm vào Laura, hôm nay cô trả hận giúp Sophia, cũng dạy dỗ cô ta một chút.

Laura run người nhưng vẫn không lùi bước, ra sức thuyết phục Vương Vũ Hàn.

“ Vương tiên sinh, ngài suy nghĩ một chút đi, cô ta từng lên giường với em trai của ngài, giờ lại không biết liêm sỉ còn quấn lấy ngài, tôi chắc cô ta cũng đã lên giường với biết bao nhiêu người, cô là là loại đàn bà phóng đãng, là loại phế phẩm như thế ? ngài cũng muốn giữ lại hay sao ?”

“ Bốp.”

Một tiếng vang lớn khiến mọi người càng chăm chú xem kịch hơn nhưng cái tát này không phải Vương Vũ Hàn đánh mà do thuộc hạ của hắn tiến lên đánh Laura.

Cũng không phải tên thuộc hạ tự tiện làm bậy mà do có lệnh của Vương Vũ Hàn, hắn ta không muốn làm bẩn tay mình nên mới bảo thuộc hạ làm thay.

Nãy giờ chỉ muốn xem Lăng Tịnh Hy có ăn dấm chua hay không ? thật không ngờ cô nàng ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ có Laura là như kẻ điên, hắn cũng không nhịn nỗi khi thấy người khác khi dễ Lăng Tịnh Hy.

“ Trước khi tôi đổi ý thì lặp tức biến ngay, nếu không ….”

Hắn nhìn Laura bằng cặp mắt đầy tia máu đỏ.

“ Ngày mai, trên tạo chỉ sẽ có tin, một siêu mẫu vì uống thuốc kích thích mà phóng đãng đến chết.”

Laura mặt không còn hột máu, cả người mềm nhũn lui về sau, cô nói nhiều như thế nhưng vì sao không lay động được hắn, Lăng Tịnh Hy rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể khiến hai anh em nhà họ Vương ra sức bảo vệ đến thế.

Nhưng bây giờ cô phải rời khỏi đây ngay, cô biết hắn nói được thì làm được, cô sợ, thật sự rất sợ nhưng chân thật sự không động đậy được, đứng đó như tượng đá.

Lăng Tịnh Hy thấy Laura đã bị dọa đến cả người đều trắng bệch, cô cũng không muốn làm khó nữa, nhìn Vương Vũ Hàn.

“ Em thấy hơi mệt, muốn về sớm một chút.”

Đứng dậy đi ra ngoài cũng không liếc nhìn hắn nữa. Vương Vũ Hàn thật sự bị chọc giận, liếc nhìn Laura, đứng dậy đi tới chỗ vệ sĩ.

“ Xử lý gọn gàng một chút.” – Nói xong, hắn cũng ly khai.