Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 35: Sóng gió ập đến

Từ ngày xảy ra chuyện ở tiệm cháo, Lăng Tịnh Hy và Gia Tiểu Mẫn cũng không nói chuyện với nhau, nếu có chạm mặt cũng chỉ lướt qua.

Tình bạn của họ thật sự đã chấm dứt, Lăng Tịnh Hy cũng không oán trách bởi cô hiểu thời gian sẽ khiến Gia Tiểu Mẫn hiểu cô nên cô chỉ im lặng.

Như mọi hôm, cô đến công ty làm việc nhưng vừa bước vào thì mọi người nhìn cô đầy quái dị, cô hơi khó hiểu nhưng chẳng quan tâm đi thẳng lên tầng 67.

Lúc này cả tầng ai nấy đều nhốn nháo xem máy tính của họ, khi thấy Lăng Tịnh Hy ai cũng dùng vẻ mặt đầy soi mói, nhìn cô từ đầu đến chân.

Lăng Tịnh Hy nhướn máy bĩu môi nhìn xung quanh thì mấy cái đầu không an phận cúi xuống, cô khó hiểu lắc đầu đi đến bàn làm việc thì thấy Gia Tiểu Mẫn cũng chết chân dán chặt mắt vào màn hình. Cô rất muốn hỏi tại sao nhưng nhớ lại hai người vẫn chưa giãn hòa nên thôi vậy.

Ngồi xuống bàn mở màn hình lên đã thấy có một tin nhắn Video, cô mở ra xem thì ngây người.

Video trước mặt khiến người xem phải đỏ mặt tía tai, bởi hình ảnh trước mặt là đôi nam nữ đang hoan ái mà nhân vật nữ chính … là cô.

Hình ảnh tuy hơi mờ ảo như được ai xử lý nhưng nếu ai biết cô thì chắc chắn ai cũng biết người con gái trong đoạn Video này là cô, Vương Vũ Hàn thì đỡ hơn vì hắn xoay lưng về phía máy quay nên không ai nhận ra nhưng còn cô …

“ Hô … mới sáng sớm đã được xem cảnh nóng như thế ? chậc, chậc … Tịnh Hy, nhìn cô gái trong đây giống em lắm đó.”

Susan từ sau đi tới, thấy vẻ mặt Lăng Tịnh Hy trắng bệch thì chắc cô gái trong Video là cô ta, chỉ có điều cô vẫn không biết ai to gan dám truy cập mạng vào công ty và đăng Video này lên nhưng thấy cô ta như thế, cô đương nhiên thấy mát lòng.

“ Ừm, tuy hình ảnh có mờ một chút nhưng nhìn cũng giống em đó … Tịnh Hy, công ty trả lương không cao nên em tìm thêm việc để làm sao ?”

Helen phía sau phụ hoa, cũng cười đắc chí trong lòng.

Lăng Tịnh Hy mặt xanh mét, tay run rẩy không biết tắt ở đâu thì một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy con chuột tắt đi, Lăng Tịnh Hy ngước nhìn đã thấy Gia Tiểu Mẫn nhìn cô với ánh mắt đau lòng.

“ Các cô không có việc để làm sao ?”

Trang Mật Ly đi tới tuy giọng không vui nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, nhìn Lăng Tịnh Hy mỉa mai.

“ Dù có vô sỉ đến mức nào, cũng không nên bại hoại như vậy ? đúng là loại hạ đẳng.”

Lăng Tịnh Hy siết chặt nắm tay, cô bật dậy đi vào thang máy, mọi người từ nam lẫn nữ đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường, chế giễu, còn xì xầm to nhỏ sau lưng.

___________________________

Không có tiếng gõ cửa, cô xong thẳng vào thì trước mắt, Vương Vũ Hàn nhàn nhạ ngồi trên ghế còn Âu Thục Lợi ngồi trên đùi hắn, quần áo Âu Thục Lợi không chỉnh tề cho thấy cô vào đây không đúng lúc chút nào.

“ Không biết gõ cửa sao ?”

Vương Vũ Hàn đẩy Âu Thục Lợi ra, mắt nhìn cô chẳng có nữa điểm vui vẻ, không phải vì cô phá hư chuyện tốt của hắn mà vì hơn nữa tháng nay, giữa cô và hắn giống như hai tảng băng, dù làm tình hay vô tình chạm mặt cũng vậy.

Giờ cô tự nhiên lại hùng hổ xong vào, không biết phép tắt gì hết khiến hắn càng tức giận hơn.

“ Tại sao anh lại làm như vậy ?” – Không quan tâm Âu Thục Lợi kế bên đang xem kịch hay, cô lớn tiếng nói.

Vương Vũ Hàn nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra. – “ Là chuyện gì ?”

Thấy hắn không phản ứng cô đến chỗ bàn làm việc, lấy máy laptop đang mở của hắn, đánh vào một địa chỉ sau đó xoay màn hình lại cho hắn xem.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vang lên, Vương Vũ Hàn trừng mắt nhìn hình ảnh trước mặt, hắn quay sang nhìn Lăng Tịnh Hy, giọng lạnh đến âm độ.

“ Tại sao lại như vậy ?”

Cô hừ lạnh. – “ Anh hỏi tôi ? ... Vương Vũ Hàn, tôi không ngờ anh lại vô sỉ đến thế ? anh đã nói nếu tôi nghe lời thì sẽ không tung nó lên mạng, giờ anh làm vậy là sao ? … Là vì tôi không nghe lời anh ? hay không thõa mãn anh nên anh mới làm thế ?”

Nước mắt tuôn xuống hai bên gò má, ướt đẫm cả mấy sợi tóc hai bên má, trông cô như đóa hoa bách hợp monh manh trong cơn mưa tầm tã.

Vương Vũ Hàn đứng dậy đi đến trước mặt cô, tim có chút nhói đau, hắn gằng giọng. – “ Không phải tôi.”

Cô thở hắt ra, nụ cười mỉa mai.

“ Không phải anh ? không lẽ là tôi sao ? không lẽ tự tôi quay lại rồi tung lên mạng ? … Vương Vũ Hàn, dù tôi có ti tiện cỡ nào cũng không làm ra loại chuyện đê tiện như thế.”

Lúc này hắn bổng nhìn cô với ánh mắt dò xét khiến Lăng Tịnh Hy ngây người, cô chua xót cười khổ, không muốn nói gì nữa, định đi ra ngoài thì bị kéo lại.

“ Nói … nói với tôi là em không có làm.”

“ Anh nghĩ là tôi ?” – Cô hỏi ngược lại.

Hắn trầm tư suy nghĩ, không phải không muốn tin cô nhưng khả năng đó cũng không nhỏ, có thể vì muốn thoát khỏi hắn, cô có thể làm ra chuyện như thế cũng nên.

“ Vũ Hàn, anh đang làm Tịnh Hy đau đó.” – Âu thục Lợi đi tới ôm tay hắn dịu dàng nói, lườm Lăng Tịnh Hy một cái.

“ Mọi chuyện có thể chỉ là hiểu lầm, dù Tịnh Hy có gan bằng trời cũng không dám đâu, hay anh cho người điều tra đi, nếu buột tội vô cớ như thế, Tịnh Hy thật oan ức đó.”

Lăng Tịnh Hy như nghe được chuyện cười, Âu Thục Lợi lại đi nói giúp cô sao ? Nhìn sâu vào đôi mắt Âu Thục Lợi, cô cười lạnh.

Nếu không phải quá quen với con người này thì cô cho rằng cô ta đổi tính, từ mụ phù thủy biến thành công chúa bạch tuyết cũng nên.

“ Cút đi.” – Vương Vũ Hàn ánh mắt lạnh băng nhìn Lăng Tịnh Hy, phun ra hai chữ.

Lăng Tịnh Hy cũng không do dự, đi thẳng ra ngoài nhưng mới tới cửa thì hắn lại lên tiếng.

“ Về ngay biệt thự, không có lệnh của tôi, em dám rơi khỏi dù chỉ nữa bước, tôi sẽ khiến em hối hận cả đời.”

Lăng Tịnh Hy đi rồi, Âu Thục Lợi lại sáp tới hắn, giọng nũng nịu.

“ Vũ Hàn, anh đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“ Đi đi.” – Hắn lạnh nhạt nói.

Thấy vẻ mặt hắn âm u như thế, Âu Thục Lợi biết thời thế dĩ nhiên không muốn hứng chịu cơn giận của hắn, cô hôn nhẹ lên má hắn, giọng vẫn ngọt như đường.

“ Khi nào cần em cứ gọi, em sẽ đợi anh.”

Hắn không nói một câu, đợi Âu Thục Lợi rời khỏi, cả người mệt mỏi ngã dựa vào ghế, tay xoa xoa mi tâm.

Mấy ngày nay hắn rất ít được ngủ ngon, công việc cứ luôn gặp trục trặc, lại thêm tổ chức bí ẩn, giờ lại đến chuyện của Lăng Tịnh Hy khiến hắn đau cả đầu.

Tâm tĩnh lại một chút, hắn ấn một dãy số cũng không đợi bên kia lên tiếng đã nói trước.

“ Vỹ, trong vòng một ngày mình muốn tất cả Video trên mạng XXX phải biến mất, đừng hỏi lý do vì sao ? cứ làm là được.”

Hắn cúp máy, lại ấn một dãy số.

“ Ân, cậu tìm người diều tra xem ai đã tung Video trên trang mạng XXX, càng nhanh càng tốt.”

Lại cúp máy, sự việc lần này hắn nhất định phải tra cho ra ai là kẻ to gan dám đưa hình ảnh hắn lên mạng, ,nếu thật sự là Lăng Tịnh Hy, hắn cũng sẽ không tha thứ.

Là người đàn bà của hắn, đang ra phải vui vẻ mới đúng vì sao hết lần này đến lần khác cô cứ muốn đối nghịch với hắn, hắn có bạc đãi cô sao ?

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên màn hình, bàn tay to lớn siết chặt.

“ Lăng Tịnh Hy, đừng để tôi biết là em phản bội tôi nếu không tôi nhất quyết khiến cho em sống không bằng chết.”

______________________________

Trên sân thượng tòa nhà cao tầng, Lăng Tịnh Hy một thân áo xanh, dáng người mỏng manh yếu ớt đứng trước gió, ánh mắt cô tràn đầy đau khổ cùng bi ai nhìn Gia Tiểu Mẫn một thân áo vàng với đôi mắt đầy đau thương.

Hai người đứng đó rất lâu nhưng không ai nói một câu, cho đến khi nước mắt Lăng Tịnh Hy đột ngột rơi xuống, cô đến trước mặt Gia Tiểu Mẫn, không nói một lời mà ôm chầm lấy cô bạn thân khóc nức nở.

Gia Tiểu Mẫn không ôm Lăng Tịnh Hy chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc của cô, mới đầu cô rất tức giận việc Lăng Tịnh Hy làm tình nhân của Vương Vũ Hàn, họ đã gần nữa tháng không nói chuyện với nhau nếu không nhờ Video kia bị tung lên mạng thì có thể cả đời này cô cũng không muốn nói chuyện với Lăng Tịnh Hy.

“ Tại sao lại trở nên như vậy ?”

Gia Tiểu Mẫn đẩy nhẹ Lặng Tịnh Hy, thanh tâm có chút đau lòng, ngón tay thon dài lau đi mấy giọt nước mắt còn vươn hai bên má cô.

“ Mình bị hại, mình bị ép buột, mình … mình không có đường lựa chọn … Tiểu Mẫn, cậu tin mình không ?”

Một lời nói nhưng bao hàm hết nỗi đau mà cô phải chịu, đương nhiên Gia Tiểu Mẫn cũng hiểu được chỉ là …

“ Mình sẽ tin cậu một lần, kể hết mọi chuyện cho mình nghe đi.”

Lăng Tịnh Hy gật đầu, sau đó kể hết mọi chuyện từ lúc bữa tiệc đính hôn của Mạch Quân Vỹ cho đến việc Video bị tung.

Chỉ như một cơn gió thoảng qua đã có thể kết thúc một câu chuyện buồn.

Gia Tiểu Mẫn nước mắt lưng tròng nhìn người con gái trước mặt, giọng nói nghẹn ngào nói không nên lời.

“ Tịnh Hy, sao cậu không nói cho mình biết ? … Tịnh Hy, xin lỗi.”

Cô ôm chầm lấy Tịnh Hy, nói ra những lời xin lỗi chân thành, cô thật ngu ngốc, sao không chịu nghe Lăng Tịnh Hy giải thích, sao lại có thể nói ra những lời nói cay nghiệt gây tổn thương đến người bạn thân.

Lag bạn thân lâu năm, cô nên hiểu Lăng Tịnh Hy là người thế nào, sao có thể làm ra chuyện bại hoại như thế ?... nhưng cô lại không tin, còn nhục mạ Lăng Tịnh Hy, cô thật ngốc mà.

“ Mình thật ngu ngốc … Tịnh Hy, cậu chịu nhiều đau khổ như thế, mình là bạn cậu mà chẳng làm được gì, lại còn nhục mạ cậu, mình xin lỗi … xin lỗi.”

Lăng Tịnh Hy lắc đầu, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, cười đau khổ.

“ Là mình không đúng, mình không nên nói dối cậu, không nên kéo cậu vào công ty làm chung, để cậu phải chịu uất ức, mình mới là người xin lỗi mới đúng.”

Không để Gia Tiểu Mẫn chen ngang cô lại nói.

“ Tiểu Mẫn, cậu là bạn thân của mình, dù mình có làm bất cứ chuyện gì cậu cũng đừng ghét mình có được không ? mình có nỗi khổ riêng, mong cậu hiểu cho.”

Về thân phận của cô, tuy không biết nói như thế nào nhưng cô vẫn muốn giấu Gia Tiểu Mẫn, những chuyện liên quan đến mạng người, không biết sẽ tốt hơn.

“ Mình tin cậu, mình sẽ luôn tin cậu, dù sau này có ra sao, mình vẫn sẽ tin cậu … Tịnh Hy, mình sẽ không bỏ rơi cậu, sẽ luôn ở bên cậu vì thế nếu có chuyện gì không vui thì phải nói cho mình biết, được không ?”

Từng lời nói ra đều mang theo chút tia đau xót nhưng cũng xen lẫn chút ít ngọt ngào khiên thanh tâm Lăng Tịnh Hy được nới lỏng.

“ Cám ơn cậu … cám ơn vì đã tin mình.”

Sau trận khóc ròng thì hai người ngồi xuống băng ghế nhìn về bầu trời trong xanh, Gia Tiểu Mẫn vẫn nắm chặt tay Lăng Tịnh Hy, giọng lo lắng hỏi.

“ Giờ cậu tính sao ? không lẽ cậu muốn cả đời làm tình nhân cho Vương Vũ Hàn, còn Video kia, cậu có biết là ai làm không ?”

“ Vũ Hàn từng nói chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ không đưa Video đó đến tay ba mẹ mình nhưng giờ Video đã bị phát tán mà hắn lại không cho mình đi, còn dọa sẽ làm hại đến ba mẹ, mình cũng rối lắm.”

Cô ngừng một giây. – “ Về Video đó thì không phải cái đĩa mà hắn giữ, bởi hình ảnh đó là mới đây.”

Nói đến đó cô hừ lạnh. – “ Kẻ tung ra nó không biết là ngu ngốc hay thủ đoạn quá độc, chỉ là nếu tung ra Video đó, Vũ Hàn dĩ nhiên không bỏ qua cho kẻ làm hắn mất danh dự, hắn nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự thật.”

“ Cậu biết là ai sao ?” – Gia Tiểu Mẫn dò hỏi.

Nghe câu nói của Lăng Tịnh Hy, cô biết chắc cô bạn đã đoán ra ai nhưng sao lại làm như vậy ?

Lăng Tịnh Hy không nói, cô biết kẻ đó chắc chắn là Âu thục Lợi, bởi người có thể vào phòng của Vương Vũ Hàn, ngoài cô ra chỉ có thể là cô ta, Vương Vũ Hàn muốn tung Video hạ nhục cô thì hắn có thể dùng đĩa cũ chứ không quay đoạn mới như thế, trừ khi trong tay hắn không có cái đĩa nào mà thôi.

Nhưng nó lại không có khả năng.

“ Còn ba mẹ cậu ? cậu tính sao ? mình nghĩ chắc họ đã thấy rồi.”

Gia Tiểu Mẫn lại hỏi, Video bị tung lên mạng thì chắc không phải mình công ty có, phạm vi rộng hơn nhiều.

“ Việc gì tới sẽ tới, mình sẽ tìm cách giải thích với họ, cậu an tâm.”

“ Còn Thiếu Phong ?” – Gia Tiểu Mẫn lại hỏi.

Thật ra nếu ngay từ đầu Lăng Tịnh Hy nói cho Vương Thiếu Phong biết thì có phải mọi chuyện sẽ không rối đến thế này không nhưng mà hắn ta biết thì sẽ như thế nào ? … có phải sẽ đau khổ hơn không ?

Thấy Lăng Tịnh Hy không trả lời mình, Gia Tiểu Mẫn cũng im lặng nhìn về phía trước, mọi chuyện cứ phải chờ vậy ? nếu họ may mắn chắc sẽ vượt qua được thôi.

_______________________________

Nguyệt Thự

Về đến Nguyệt Thự, Vương Vũ Hàn lên thẳng lầu hai, hôm nay hắn thật nhức đầu bởi một số đối tác tự dưng hủy hợp đồng, không lý do, không cần bồi thường … Mặc dù thế lực hắn lớn nhưng tổ chức bí ẩn kia ra tay nhanh như thế, hắn và Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ trở tay không kịp.

Giờ phải đợi tìm được trụ sở của chúng mới có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng hơn cả tháng trời, một số thuộc hạ của hắn đều một đi không trở về, mà tin tức lại biến động không ngừng, hắn thật cảm thấy mệt mỏi.

Mới đến cửa phòng, thanh âm mà hắn muốn nghe nhất vang lên, hình như cô đang nói chuyện điện thoại, hắn tính bước vào nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lăng Tịnh Hy.

“ Chỉ là hiểu lầm thôi, cô gái trong Video đó không phải con.”

Thì ra là đang nói chuyện với ba mẹ, hắn lại không bước vào mà đứng đó như không muốn phá vỡ bầu không khí gia đình của cô.

“ Người giống người thôi mà mẹ, con gái mẹ làm sao lại làm ra chuyện bại hoại đó được chứ .”

Nói tới đây cô đưa mu bàn tay lên cắn mạnh để giảm đi tiếng nức nở của cô.

Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô, Vương Vũ Hàn cảm thấy tâm co rút lại, cảm giác khác lạ chưa từng thấy trong lòng khiến hai tay siết chặt như muốn kiềm nén cái gì đó.

“ Con không sao hết, mẹ yên tâm.”

“ … ”

“ Vâng, con sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

“ … ”

“ Con biết rồi, khi nào tốt nghiệp con sẽ qua sống cùng bố mẹ.”

“ … ”

“ Vâng, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con cúp máy đây.”

Cố hết sức ấn nút tắt điện thoại, lau đi mấy giọt nước mắt vừa nhìn lên đã thấy bóng dáng Vương Vũ Hàn trước cửa, vẻ mặt hắn y như sát thủ, âm u, lạnh lẽo, còn mang theo vài tia bức người.

Hắn đi đến chỗ cô, nâng cằm cô lên. – “ Em muốn bỏ đi.”

“ Tôi vì nó mà ở lại bên cạnh anh, bây giờ nó đã bị tung ra, đương nhiên tôi cũng hết nhiệm vụ.” – Giọng cô không buồn không vui khác hẳn vẻ mặt bi thương khi nãy.

“ Tôi nói gì em đã quên rồi sao ? không có cái đĩa đó em vẫn là của tôi … hơn nữa …” – Hắn siết chặt cằm cô khiến cô phải nhíu mày.

“ … Video đó không phải tôi làm.”

“ Anh còn muốn tiếp tục tra tấn tôi như thế nào nữa đây ?”

Lăng Tịnh Hy nhìn chăm chú khuôn mặt cương nghị của hắn , nở nụ cười khổ.

“ Dù là ai đi nữa thì nó cũng bị phát tán khắp thế giới, mọi người đều biết tôi hèn hạ đến mức nào … như vừa rồi, mẹ tôi cũng hỏi về Video đó, anh có biết ba tôi suýt lên cơn đau tim không ?”

Một giọt nước mắt chợt rơi xuống bàn tay to lớn của hắn, hắn mím chặt môi thu tay lại như sợ phải chạm vào nước mắt của cô.

“ Thân thể của tôi anh vẫn chưa chán sao ? … được, vậy làm một lần, làm đến khi nào anh cảm thấy chán thì thôi.”

Thấy hắn im lặng, cô đứng dậy, ngón tay thon dài trắng mịn, đưa đến trước ngực, cởi từng cúc áo một mà Vương Vũ Hàn cũng không bảo cô dừng lại, hắn chỉ đứng nhìn không chớp mắt.

Áo sơ mi, váy ngắn, áo lót và cuối cùng là chiếc quần lót, từng cái rơi xuống nền gạch lạnh lẽo, Lăng Tịnh Hy cứ thế không mảnh vải che thân đứng trước mặt Vương Vũ Hàn.

Từng đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng mịn, mái tóc nay đã dài che đi bầu ngực tròn trịa kia, khiến cô như đóa hoa quỳnh đang nở rộ, dáng vẻ động lòng người như thế, khiến bao kẻ nhìn thấy phải si mê nhưng …

Vẻ mặt không còn tia cảm xúc như ý muốn buông xui tất cả khiến hắn không thể chạm vào nếu là lúc trước hắn nhất định sẽ hung hăn muốn cô ngay nhưng giờ … một chút dục vọng cũng không có.

Hắn hít thật sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cô.

“ Khi nào có kết quả, thì em sẽ được ra khỏi biệt thự nhưng … rời khỏi tôi, thì đừng nghĩ đến … bỏ ngay cái suy nghĩ ngu xuẩn này đi.”

Ánh mắt trong veo không chút lay động như muốn bức điên hắn, cô lại chẳng nghe lọt tai câu nào sao ?

“ Em đừng quên, bên cạnh ba mẹ em, vẫn có thuộc hạ của tôi giám sát.”

Hắn xoay người đi ra tới cửa, giọng lẫm bẫm chỉ mình hắn nghe.

“ Ở lại bên cạnh tôi … không được sao ?”

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lăng Tịnh Hy chậm rãi mặt lại đồ, sau đó cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc, bên kia vừa kết nối được, cô đã lên tiếng.

“ Là con đây, hôm nay ba và mẹ có thấy Video gì trên mạng không ?”

“ Không có … có việc gì vậy Tịnh Hy ? ” – Bên kia, An Tuệ khó hiểu hỏi.

“ Không có gì đâu mẹ ? tại có chút việc thôi nhưng không quan trọng, ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ ?” – Cô trều mến nói.

“ Vẫn khỏe con ạ, làm ăn cũng tốt lắm … À, khi nào tốt nghiệp thì con tranh thủ qua đây sống chung với ba mẹ nghe chưa ? ba và mẹ rất nhớ con.”

“ Vâng, con biết rồi nhưng khi nào con làm xong chuyện thì sẽ bay sang đó.”

Cô dừng một chút, suy nghĩ nói tiếp.

“ Mẹ à, dù sau này có chuyện gì xảy ra, ba và mẹ cũng đừng đau lòng vì con, có được không ?”

“ Tịnh Hy à ?” – An Tuệ chưa nói câu tiếp theo thì Lăng Tịnh Hy đã chen ngang.

“ Mẹ yên tâm, con làm gì cũng có cân nhắc, con chỉ lo cho ba và mẹ thôi.”

“ Tuy mẹ không biết con sẽ làm gì nhưng mong con được bình an vô sự.”

“ Con biết rồi … thôi con cúp máy đây, mai mốt mẹ con mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.”

“ Ừm, vậy con ngủ sớm đi … ngủ ngon, Tịnh Hy.”

Cúp máy xong, cô đi đến cửa sổ sát đất ngắm nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ.