Ăn sang xong, cả hai lại quay về phòng, leo lên giường mở nhạc nghe. Một lúc sau Uyên bắt đầu nói những gì mình muốn nói. Cô kể cho Vy nghe về việc có hứa với Huy về hè để anh đưa gia đình xuống Rạch Giá cho hai nhà biết mặt nhau. Không ngờ Uyên bị chỉ định ở lại trực hè. Rồi việc cô đi Sầm Sơn chơi với Vy cho đỡ buồn không kịp báo về làm Huy phải mất mặt với gia đình. Uyên kể cho Vy nghe những bức thư đầy lời lẽ trách móc của Huy. Không biết sao Huy lại biết được sự có mặt của Lâm trong con đường tình của hai người. Tuy Huy không nói ra chuyện đó nhưng anh lại nói bóng gió rằng Uyên đã thay đổi. Huy tỏ ý nghi ngờ không tin người đi Sầm Sơn cùng Uyên là Vy. Cô đã gởi cho anh rất nhiều ảnh chụp chung với Vy, nhiều lá thư giải thích việc không về hè của mình. Rồi đột ngột Huy thay đổi hẳn thái độ, những bức thư gần đây của Huy không hề nhắc gì đến chuyện đã xảy ra. Thư anh thường kể về nỗi buồn của anh khi phải sống xa Uyên. Lời lẽ trong thư của Huy vẫn nồng nàn như trước nhưng Uyên cảm giác tình cảm của Huy bây giờ không thật như những gì Huy viết trong thư. Chính điều đó làm cho Uyên thấp thỏm không yên. Nỗi lo sợ mơ hồ càng ngày càng lớn trong Uyên khiến cho cô không còn tập trung vào việc học nữa. Tâm trạng Uyên càng nặng nề hơn, chỉ mong gặp Vy để nói hết những gì chất chứa trong lòng.
Vy im lặng lắng nghe, quan sát những biến đổi trên mặt Uyên. Đợi Uyên nói xong, Vy mới thở ra:
- Không ngờ em đã vô tình làm hại chị rồi. Em có đến nhà chị và nghe hai bác kể chuyện gia đình anh Huy đến thăm. Chị không về nhà mà cũng không thông báo làm anh Huy mất mặt, anh ấy giận chị cũng phải. Còn chuyện đi Sầm Sơn em có thể viết thư giải thích với Huy.
- Không cần đâu. – Uyên lắc đầu, khóe mắt ngấn nước. – Bây giờ Huy không còn tin chị như trước. Em viết thư càng làm cho anh ấy nghi ngờ thêm.
- Em không tin Huy là người nhỏ mọn như vậy đâu. Sự thật bao giờ cũng là sự thật.
- Mọi việc đâu phải đơn giản như vậy. Những người bạn cùng quê của Huy học ở trường chị không hiểu kể gì về chị và Lâm. Huy tỏ ý nghi ngờ tình cảm của chị đối với Huy đã thay đổi. Dù Huy không nói thẳng ra, chị cũng cảm nhận được chuyện đó. Chị khổ sở lắm!
- Sao lại có Lâm trong này nữa? – Vy nhíu mày nhìn Uyên.
Uyên không nhìn cô mà nhìn xuống bàn tay mình. Hè phải trực ban mỗi tuần có hai ngày, những ngày còn lại Uyên cứ phải một mình trong căn phòng vắng lặng ở ký túc xá. Lâm thực tập xong trở về Hà Nội thường xuống tìm cô để trò chuyện hay rủ đi chơi đây đó. Lâm thường xuyên có mặt ở học viện. Vy về hè rồi không có ai để tâm sự, Uyên càng buồn, càng rối rắm muốn có người để chia sẻ. Lâm là người rất hiểu tâm lý của người khác. Mỗi khi được nói chuyện với Lâm, Uyên thấy lòng mình nhẹ nhõm và rất dễ chịu. Uyên không hiểu tại sao mình không cưỡng lại được những lời mời đi chơi của Lâm. Khi thì hai người lang thang dọc Hồ Tây, lúc lại tìm một quán cà-phê vườn ở chợ Hà Đông ngồi trò chuyện.
- Trong tháng hè ở lại trường, chị thường đi chơi với Lâm nên có nhiều người hiểu lầm anh ấy là bạn trai mới của chị. – Uyên lí nhí.
- Chị điên rồi! – Vy nhăn mặt kêu lên. – Chị đang đùa với lửa đó. Tại sao chị không nghe lời khuyên của em chứ? Thảo nào tụi nó cứ xầm xì chuyện chị và Lâm. Vậy mà em không tin chị đã dối gạt em.
- Chị không có dối gạt em! – Uyên kêu lên. – Chị vẫn tôn thờ tình yêu của chị. Chị không hề làm gì có lỗi với Huy.
- Thôi được. – Thấy Uyên sắp khóc, Vy nhẹ giọng. – Em tin chị. Anh Huy là người có nhiều tính tốt, quan trọng nhất là anh ấy rất yêu chị. Tìm một người yêu mình thì dễ, tìm người mình có thể yêu khó lắm. Cố mà giữ hạnh phúc đang có trong tay, đánh mất nó suốt đời chị không thể tìm lại đâu.
- Chị vẫn yêu Huy. Tình yêu trong bảy năm dài đâu có dễ thay đổi.
Vy im lặng. Uyên cũng nhìn tận đâu đâu. Mỗi người theo duổi một ý nghĩ riêng. Còn có những chuyện mà Uyên không thể nói cho Vy nghe. Uyên bứt rứt không yên, lòng đầy mâu thuẫn. Tình yêu đầu đời sâu đậm và cảm xúc rung động mới cuốn hút đến lạ kỳ đang giằng xé trong cô. Uyên không dám nói thật cảm nghĩ của mình cho Vy nghe. Uyên sợ Vy sẽ nổi giận vì bấy lâu đã nói dối để che giấu tình cảm của cô dành cho Lâm. Lúc này cô rất cần Vy, cần một chỗ dựa tinh thần. Hồi lâu, Vy tư lự thở ra:
- Dù chị không muốn nói chị đối với Lâm như thế nào nhưng em cũng nhận thấy được. Chị đang rung động, đang bị xáo trộn tình cảm vì Lâm. – Thấy Uyên định mở miệng phân bua, Vy phẩy tay nói tiếp. – Để em nói hết! Những điều vừa nói có lẽ làm chị khó chịu và không bằng lòng. Dù chị có nói gì đi nữa, có chối bỏ đi nữa, em vẫn cảm nhận được tình cảm chị dành cho Lâm qua ánh mắt, thái độ cư xử của chị. Em cũng không thể ngồi im mà nhìn chị rơi vào cái bẫy êm ái Lâm dăng ra để săn đón chị. Trong chuyện chinh phục người khác, chị không phải là đối thủ của Lâm.
Uyên không thể chối đã rung động trước tình cảm của Lâm dành cho cô. Từ trước đến nay chưa có ai khơi dậy ở cô cảm giác xao xuyến khó tả đó. Gần Lâm, cô vui vẻ biết bao. Xa Lâm, cô nhớ nhung đến từng cử chỉ của anh. Nhiều khi cô tự hỏi có phải đó là tình yêu không. Uyên bối rối, khổ sở. Cô chỉ còn cách cố gắng không để cho tình cảm đó vượt qua giới hạn của tình bạn. Vy nhìn bạn đăm đăm. Vy thở dài, điều cô lo sợ đã xảy ra. Cơn bão đã bắt đầu từ Uyên. Cơn bão vô hình đang cuốn Uyên, Huy và Lâm vào vòng xoáy không phân định được của tình yêu. Uyên là người tạo ra cơn bão đó và tự Uyên phải kết thúc nó. Vy không có cách nào để giúp Uyên.
- Nếu chị còn yêu Huy thì hãy tự mình tháo khỏi những gì cuốn chị đến gần Lâm. Em không thể giúp chị được.
- Hãy giúp chị đi! Chỉ có em mới có thể giúp chị thôi. – Uyên ngả người, gối đầu lên đùi Vy, vòng tay ôm ngang hông cô.
- Em? – Vy lắc đầu. – Dù em có làm gì đi nữa thì người quyết định vẫn là chị. – Vòng tay của Uyên siết chặt cô hơn. Lòng Vy chùng xuống. – Thôi được, em vẫn ở bên cạnh chị đến lúc nào chị nói không cần em nữa thì thôi.
- Chị cần em suốt cuộc đời này.
- Như cần một chất “xúc tác” hả?
- Ừ. – Uyên cười rúc rích. Mà nè, chị muốn hỏi tại sao em không muốn chị yêu Lâm?
- Tại em thương chị. Chơi với Lâm từ nhỏ, em biết tính anh ấy cả yêu chóng chán, cái gì khó đạt được càng muốn có cho bằng được. Anh ấy được rồi sẽ rất nhanh chán, rồi dứt bỏ không thương tiếc để đi tìm cái lạ, cái mới hơn. Nếu chị chưa có mối tình đẹp bảy năm dài thì em mặc kệ cho chị thử một lần cho biết.
Đằng này… Mà thôi cuộc chơi này nếu kéo dài, chị, Huy và Lâm đều đau khổ. Mà cả ba đều là những người em thương yêu quý trọng. Em không muốn thấy ai mất đi nụ cười đâu.
Vy thản nhiên nói như không hề bận tâm gì về Lâm. Uyên ngập ngừng hỏi tiếp:
- Vậy sao Lâm lại quan tâm đến em nhiều như vậy?
- Vì em là người bạn than nhất, tốt nhất, hiểu anh ấy nhất chứ sao. – Vy phì cười. – Lâm không bao giờ muốn mất người bạn khó thương như em. Còn muốn hỏi gì nữa không? – Uyên lắc đầu. Vy tiếp. – Vậy thì nghe em nói đây! Ngưng ngay trò đùa với lửa của chị đi. Bỏng lửa thành sẹo không xóa được đâu. Em phải ôn thi vào đại học ngoại ngữ tại chức, không có thời gian coi chừng chị nữa.
- Chị biết rồi. Chị sẽ cố không để mất Huy.
Càng cuối mùa hè, Hà Nội càng oi bức ngột ngạt. Chương trình luyện thi đầu vào Đại học Ngoại ngữ rất nặng đã rút hết tâm trí Vy. Dù vậy Vy vẫn cố gắng mỗi tuần chừa ra một buổi xuống Học viện Quân y chơi với Uyên. Ngày thì hai đứa đi ăn quà vặt khắp chợ Hà Đông hay cùng nhau nằm đọc sách. Tối thì đi khiêu vũ hoặc ôm nhau ngủ cho đến sáng bét. Vy biết lúc này Uyên rất cần cô. Sự có mặt của cô sẽ giảm bớt tác động của Lâm đối với Uyên. Lâm ít dần việc xuống đường tìm Uyên vì ngại chạm mặt với Vy.
Tuần rồi Uyên đi Xuân Mai thực tập, Vy không phải mất thời gian xuống Hà Đông nữa. Cô tập trung vào việc ôn thi. Tranh thủ những buổi tối Vy không đi học, “lũ chim chóc” lại kéo nhau lên chơi với cô. Thường chỉ có Tuấn và Ngọc. Thỉnh thoảng Vũ mới đưa Kiều với Hoa lên chơi vì hai cô phải đi học them ngoại ngữ đêm. Vy không mấy quan tâm việc vắng mặt của đứa nào. Thật ra cô cũng không có thời gian dành cho “lũ chim chóc”.
Vy đang ngồi lẩm nhẩm bảng động từ bất qui tắc thì Thúy từ dưới ló đầu lên, chìa lá thư ra trước mặt Vy. Vy cầm lấy thư biết ngay là thư của Uyên. Cô bảo Thúy lấy cốc đi mua chè để thưởng công cô bé đã đi lấy thư giùm mình. Thúy đi rồi, Vy mở thư ra đọc. Trong thư Uyên miêu tả cảnh sống nơi thực tập rất nhàn hạ khiến Uyên buồn muốn khóc. Uyên kể tâm trạng trống vắng của mình, kể về những lá thư Uyên viết cho Huy. Uyên nói bóng gió tình yêu hai người giây phút mặn nồng đã qua. Rồi lại nói gần xa cuộc tình bình lặng, trọn vẹn không hấp dẫn bằng cuộc tình sóng gió, gai góc. Uyên muốn “nổi loạn”, muốn dứt b ỏ tất cả để làm lại từ đầu. Uyên lại chán nản, hối tiếc không muốn đánh mất hạnh phúc mình đang có. Cuối cùng Uyên thổ lộ rằng mình cần một người, muốn một người mà mình đang cố tình lảng tránh, cố tình chối bỏ. Uyên yêu cầu Vy đừng thổ lộ với ai, cũng đừng tìm cách giúp đỡ cô nữa.
Gấp thư lại, Vy ngồi thừ suy nghĩ. Không cần phải nói cô cũng biết người Uyên ám chỉ chính là Lâm. Uyên đã thật sự rung động vì Lâm. Uyên đang cố gắng chống lại cảm xúc đang sôi bỏng tận đáy lòng đó. Uyên đang tự đấu tranh với bản thân một cách khổ sở. Ngả về phía Huy để giữ trọn tình yêu của hai người. Ngả phía Huy, Uyên sẽ phải chối bỏ những xuyến xao những đam mê mà từ trước tới giờ Uyên mới có được. Hay thử sống một lần với tình cảm thực sự từ con tim đang réo gọi, bỏ mặc những thứ gì được gọi là chung thủy thiêng liêng, phó mặc cho số phận sau này sẽ ra sao. Chọn con đường nào Uyên cũng đau khổ. Vy không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Cô bỗng lo sợ cho Uyên. Vy vốn là con người luôn sống thật với tình cảm của mình nên cô hiểu người chưa bao giờ xác định được mình thật sự muốn gì như Uyên. Uyên chưa bao giờ suy ngẫm cảm xúc của bản thân đâu là đâu là thật, đâu là giả, nên rất them được một lần sống thật với mình. Một lần được sống với tiếng gọi của con tim đang rực cháy yêu đương thì dù suốt đời gánh chịu hậu quả tệ hại nhất cũng chấp nhận. Nếu khhông thể vượt qua thử thách này, Uyên sẽ mất Huy vĩnh viễn, sẽ đánh mất tất cả những điều tốt đẹp nhất đang được hưởng. Đó là tình yêu của Huy dành cho Uyên. Huy mới thật sự là người đàn ông Uyên cần cho cuộc đời mình. Mất Huy, Uyên sẽ ăn năn hối hận, khó mà tìm lại được nụ cười. Lâm như con bướm đẹp đang bị hấp dẫn bởi bông hoa lạ là Uyên. Bông hoa kia càng không đón mời, con bướm càng say sưa xông đến. Khi được rồi nó sẽ chán chê, bỏ đi tìm hoa khác. Không hy vọng có được tình yêu chân thành từ Lâm. Nếu thật sự yêu Lâm thì Uyên đã đặt hạnh phúc của đời mình vào một ván bài “được ăn cả ngã về không”. Không được. Bằng mọi giá Vy phải báo cho Uyên biết hậu quả việc Uyên đang làm. Uyên phải chấm dứt tất cả những gì có liên quan với Lâm để tranhhs lời ra tiếng vào, tránh khoét sâu vào sự ngờ vực của Huy. Uyên phải thể hiện thái độ dứt khoát để Lâm biết tự trọng mà rút lui. Cảm xúc cháy bỏng đam mê kia chắc Uyên khó mà quên được ngay. Nhưng rồi sẽ quên. Huy sẽ xoa dịu tất cả. Chỉ vài tháng nữa thôi, Uyên sẽ được gặp lại Huy rồi. Vy quyết định ngày mai sẽ đi Xuân Mai để gặp Uyên.
Có tiếng Thúy í ới báo Ngọc và Tuấn đến chơi. Vy gấp lá thứ cất vào vở. Khách chưa vào đến phòng, Thúy đã nhõng nhẽo đòi quà. Tuấn đưa cho cô bé một chùm dâu da chín đỏ. Thúy thích chí reo vang, rồi kéo ghế rót nước mời Tuấn và Ngọc. Vy thấy cô bé lăng xăng, cười bảo:
- Mai mốt chị ra trường sẽ gởi em lại cho hai anh này, chịu không? Ngọc và Tuấn ra trường cùng năm với em đó. Em chọn anh nào đây?
- Anh Tuấn – Thúy hồn nhiên nói ngay.
Cả ba phá lên cười khiến cô bé đỏ mặt phụng phịu. Vy bảo:
- Thôi, đi mua nước đá về làm nước đá chanh đãi khách đi.
Thúy ngoan ngoãn cầm ca đi. Vy nhìn theo cười trìu mến. Ngọc thấy vậy trêu:
- Tự nhiên lại làm bảo mẫu.
- Thì sao? Thúy hồn nhiên dễ thương lắm.
Rồi Vy kể cho Ngọc nghe đủ thứ chuyện về Thúy. Lâu lâu Ngọc lại chen một câu bình tếu táo khiến Vy cười rũ ra. Tuấn chỉ ngồi nghe, cười theo chứ không tham gia. Ngọc với Vy vốn hợp khẩu,, gặp nhau là chuyện trên trời dưới đất tuôn ra không dứt. Xưa nay Tuấn vốn không có tài ăn nói nên chỉ biết ngồi chầu rìa. Hơn năm nay, Tuấn bỗng cảm thấy Vy trở nên quan trọng đối với mình. Một hai ngày không gặp Vy, Tuấn bỗng thấy buồn nhớ lạ. Chỉ cần gặp Vy nghe Vy nói nhìn Vy cười cũng được. Để rồi cảm giác đó lại trỗi dậy mạnh hơn trước. Gặp Vy, bao nhiêu lời định nói bay đi đâu mất. Còn lý do khác khiến Tuấn không dám thổ lộ tâm sự của mình – đó là vì Ngọc. Ngọc cá tính mạnh mẽ, dám ăn dám nói. Ngọc đã tỏ hẳn cho đám bạn biết là mình yêu thích Vy. “Lũ chim chóc” ai cũng biết, trừ Vy. Vy vẫn vô tư không hề nhận thấy sự thay đổi của Tuấn lẫn Ngọc. Cô không mấy khi để ý đến chuyện tâm tư của đám bạn nối khố, với Tuấn lại càng không. Vy không hề tỏ ý có cảm tình riêng với ai khiến cho cả Tuấn và Ngọc không dám mở lời thổ lộ tình cảm của mình.
Đang cười nói vui vẻ, Vy chợt nghiêm mặtL
- Chờ một chút!
Tuấn và Ngọc ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Vy với tay lên bàn học lấy xuống một phongg thư dán kín đưa cho Tuấn, rồi ngồi im chờ đợi. Tuấn bóc phong thư. Trong đó có tấm ảnh Vy chụp ở Sầm Sơn dạo trước mà Tuấn và Kiều giành dựt nhau mãi.
- Cho Tuấn đó.
- Vậy mà cũng làm người ta hồi hộp nín thở. – Ngọc thở ra. – Sao Vy ưu tiên cho nó quá vậy?
- Lần trước Ngọc đã có tấm hình mình thích rồi mà Tuấn chưa có. Vy là người công bằng số một, phải không?
Tuấn chỉ cười không nói gì, cẩn thận bỏ tấm ảnh vào túi áo. Trong lòng Tuấn đang lâng lâng vui sướng. Vy vẫn nhớ Tuấn thích tấm ảnh này. Trong lòng Vy có Tuấn. Hy vọng không phải chỉ là tình cảm chung của Vy dành cho “lũ chim chóc” mà thôi. Tấm ảnh này sẽ là kỷ vật quý giá suốt đời. Vy quay sang tiếp tục trò chuyện với Ngọc, không để ý đến thái đọ vui mừng khác lạ của Tuấn.
Thúy mua nước đá về, lúi húi pha nước chanh. Tuấn đến giúp cô bé một tay. Thúy rất vui, ríu rít với Tuán luôn miệng. Vy quay lại nhìn hai người vui vẻ cười hài lòng. Thúy vốn nhút nhát ít khi dám trực tiếp nói chuyện với ai. Giờ lại có thể nói chuyện với Tuấn một cách tự nhiên như vậy chứng tỏ cô bé đã tìm được một người tin cậy được. Vy mừng thầm, sau này khi cô ra trường rồi, Thúy sẽ có được Tuấn để nương cậy.
- Chị Uyên có gởi thơ về cho Vy không? – Ngọc hỏi.
- Có. Vy định ngày mai lên Xuân Mai thăm chị ấy.
- Chị Uyên mới đi có một tuần mà Vy đã nhớ rồi sao?
- Không phải vậy. – Vy ngập ngừng. – Chị Uyên đang cần Vy.
- Tuần sau Vy phải thi rồi mà? Tuy là đại học tại chức, nhưng thi đầu vào không phải dễ đâu.
- Sau khi đi trên đó về Vy sẽ học bù vậy.
Nhìn Vy cứ lo lắng không yên, Ngọc thở ra nói:
- Vy đừng đi. Chị ấy đang gặp rắc rối trong tình cảm chứ gì? Ngọc biết Vy lo cho chị ấy, muốn lên an ủi động viên phải không?
- Ừ, mọi người biết hết rồi sao? – Vy hơi ngạc nhiên.
Tuấn bưng khay nước đến, đưa cho Vy và Ngọc mỗi người một ly. Thong thả kéo ghế ngồi xuốn, Tuấn nói:
- Vy à, thật ra chuyện của chị Uyên anh Lâm, bạn bè ai cũng biết. Chỉ tại Vy thương chị ấy quá, bênh vực ra mặt nên mọi người không tiện bàn tán thôi. – Thấy Vy chăm chú nghe, Tuấn tiếp – Tụi này tôn trọng chị Uyên như một người chị gái và tin chị ấyy không phải là loại người dễ thay lòng đổi dạ. Vy không giúp gì được cho chị ấy lúc này đâu. Để chị ấy có thời gian riêng để suy nghĩ. Chuyện này tế nhị lắm, chỉ có người trong cuộc mới có thể quyết định được thôi. Vy tham gia vào không khéo chị Uyên hiểu lầm, mất hết tình cảm bạn bè. Vy đừng đi!
Vy tròn mắt nhìn Tuấn. Vy không ngờ Tuấn trầm lặng, ít hoạt bát lại phân tích mọi việc rành rọt sâu sắc như vậy. Vy chợt nhận ra Tuấn chững chạc hơn cô tưởng nhiều. Sự phân tích của Tuấn đầy quyết đoán khiên Vy chẳng biết phản bác như thế nào. Vy im lặng suy nghĩ.
- Vy nên chú tâm vào kỳ thii. Vy mà thi rớt sẽ có lỗi với hai bác ở nhà hết long lo lắng cho Vy.
Vy vẫn im lặng. Từ trước đến nay Vy đã định làm gì sẽ làm cho kỳ được. Trừ cha mẹ ra chưa có ai làm cô thay đổi việc mình định làm. Nhưng việc này Tuấn nói rất đúng. Không lên gặp Uyên cô thấy áy náy không yên.
- Bạn bè ai cũng lo cho Vy.
Vy nhìn thẳng vào mắt Tuấn. Tuấn nhìn cô chờ đợi. Tuấn đang lo lắng. Vy cảm nhận được sự lo lắng chân thành xuất phát từ một thứ tình cảm gì đó khác hơn tình bạn. Cô không hiểu đó là gì những nó làm cô xiêu lòng:
- Ừ, thì thôi. Vy không đi nữa.
- Thật hả? – Ngọc không tin Vy chịu thay đổi quyết định nhanh vậy.
- Thật. – Vy cười. – Nhưng từ đây tới ngày thi, mấy người không ai được đến thăm Vy nữa. Vy phải chuyên tâm học, thi cho được để vừa lòng mọi người.
- Chỉ cần Vy không đi Xuân Mai thì muốn gì cũng được. – Tuấn cười hài lòng.
Thúy ngồi chầu rìa bên ngoài thè lưỡi trêu:
- Anh Tuấn cưng chị Vy dễ sợ!
Tuấn đỏ mặt, đưa mắt lừ cô bé. Vy lắc đầu cười không nói.