Chuyện này… Sở Phong nhìn người mang theo tiêu chí đặc trưng là mắt phượng, môi mỏng cong đầy duyên dáng, màu da trắng nõn như ngọc, cả người anh như bị sét đánh mà cứng đờ tại chỗ, CMN đây không phải là Tạ Minh Thần phiên bản cổ trang sao ?
Tuy rằng nội tâm từ lâu đã gợn sóng ngập trời, nhưng Sở Phong vẫn cứ duy trì tình trạng trấn định trên mặt, từ biểu cảm của thái tử có thể thấy, Sở Phong có thể khẳng định rằng là hắn không biết mình. Sự phát hiện này làm anh khẽ thở phào một hơi, thậm chí từ đáy lòng còn mơ hồ xuất hiện một tia mừng thầm.
Ha ha, ngươi không nhớ rõ bổn vương, dù sao thì mối thù kiếp trước ngươi bạo hoa cúc của bổn vương, bổn vương lại nhớ rõ rõ ràng ràng ! Cái này gọi là long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh), bây giờ ngươi đã nằm trên tay bổn vương, thì đừng trách bổn vương lòng dạ độc ác!
“Tam đệ thật tốt a, còn biết đến thăm người tù là đại ca ta đây.” Cho dù trên người là quần áo tù nhân, cũng không che được khí độ cao quý trên người của thái tử. Cặp mắt phượng kia mang theo sự xem thường cùng trào phúng, lạnh như băng mà bắn về phía Sở Phong.
“Chà chà, đại ca a, chính ngươi đã rơi xuống cái tình trạng này rồi mà còn dám mạnh miệng với bổn vương !” Lời kịch này Sở Phong nói đến thuận miệng vô cùng, anh thấy biểu tình khinh miệt trên mặt của thái tử, chỉ cảm thấy toàn thấy hừng hực bị ý chí chiến đấu thiêu đốt. Gọi hai tên coi ngục tới, lệnh họ mở cửa lao ra cho thái tử, khóe miệng Sở Phong mang theo tia mỉm cười quỷ dị, đi vào phòng giam của thái tử.
“A, đại ca gầy đi không ít nha.” Cúi người, Sở Phong nhấc hàm dưới của thái tử lên, ám muội mà dùng tay nặn nặn hai cái má bóng loáng của thái tử,”Khuôn mặt nhỏ gầy đến mức này rồi sao, khiến tam đệ thực sự không đành lòng a. ”
Hai tay thái tử đều bị còng nặng trĩu giam lại, dung mạo tuấn mỹ của hắn ngưng lại thành một tầng băng sương, mắt phượng không sợ hãi, quật cường mà nhìn thẳng vào Sở Phong, bỗng nhiên hé miệng, hướng anh ‘xì’ một tiếng khinh miệt.
Sở Phong thấy hơi hoa mắt, cảm giác trên mặt đột nhiên có chút ẩm ướt, tiện tay lau một chút, sau khi nhìn thấy đó là cái gì, sắc mặt anh trở nên kém đi một chút.
“Tạ Minh — — phi, Lăng Phỉ!” Sở Phong nổi giận đùng đùng mà chỉ vào hắn, “Đừng tưởng rằng bổn vương không dám động vào ngươi, ngươi còn nhớ Trầm Mộ Nhiên đang ở trong tay ai không hả?”
“Mộ Nhiên…” Nhắc tới ba chữ Trầm Mộ Nhiên, thần sắc lạnh như băng của Lăng Phỉ có chút thả lỏng, hắn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén âm trầm mà nhìn Sở Phong, “Ngươi đã làm gì Mộ Nhiên?”
“Ha ha.” Sở Phong nhìn trong con người của hắn không che giấu được sự sốt ruột, khá sung sướng mà cười to hai tiếng, “Đại ca, ngươi trừng bổn vương làm gì, bổn vương bất quá chỉ mời Mộ Nhiên ở lại quý phủ có mấy ngày thôi mà, Mộ Nhiên cũng vui vẻ mà đồng ý. Đúng rồi, đại ca — —“ Sở Phong bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt léo lên một tia giảo hoạt, “Ngươi không cần lo lắng cho thân thể Mộ Nhiên, bổn vương đã chuyển tới ở cùng với Mộ Nhiên rồi, chăm sóc hắn rất tốt. Lại nói tiếp, eo Mộ Nhiên cũng thật là nhỏ nhắn a…”
“Lăng Phong!” Lăng Phỉ cắn răng đến vang lên mấy tiếng khanh khách, bên trong mắt phượng là lửa giận gần như hóa thần thực chất, “Nếu ngươi dám động vào một sợi lông của Mộ Nhiên, bổn cung tuyệt đối sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
“Tốt thôi, bổn vương ở đây chờ ngươi.” Sở Phong phách lối cười to hai tiếng, quay người nghênh ngang rời khỏi đây.
Ra khỏi thiên lao, Sở Phong mới phát hiện hai chân mình đang run rẩy. Vỗ vỗ hai má cứng ngắc của mình, Sở Phong thở ra một hơi thật sâu. Hết cách rồi, ai bảo ở thế giới trước kia Tạ cặn bã lưu lại ấn tượng quá sâu với anh làm gì, cho nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt y như đúc của Tạ Minh Thần và Lăng Phỉ kia thì hoa cúc lại ẩn ẩn có cảm giác đau đau.
Mặc dù bây giờ anh tạm thời có quyền có thế, mà dựa theo tính chất của kịch bản thì, công một sau này tuyệt đối sẽ đông sơn tái khởi, hơn nữa quan trọng nhất là, ngộ nhỡ bây giờ hoàng đế không cẩn thận bị nắm thóp, sau đó thái tử thuận lợi mà đăng cơ… Tiếp đó người bị tra tấn chính là anh đó a!
Sở Phong lo lo lắng lắng mà trở về phủ, hệ thống cho anh gợi ý cũng không nhiều, nội dung vở kịch tiếp đó hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể dựa vào anh mà nắm bắt. Hơn nữa làm cho Sở Phong câm nín hơn nữa là, bởi vì chưa tận tâm tận lụy với thân phận “t*ng trùng thượng não thê nô công”, nên giá trị nhân phẩm trước mắt của anh đã bị trừ 20, kết quả là tối hôm qua anh tử ngủ một đêm với Trầm Mộ Nhiên, thì giá trị nhân phẩm liền tăng trở lại. Cho nên bây giờ nếu anh không ngủ chung phòng với Trầm Mộ Nhiên thì giá trị nhân phẩm sẽ từ từ mà giảm xuống, thế thì không bao lâu sau thì cái trò chơi này sẽ khởi động lại một lần nữa.
**
Ba ngày sau.
“Hôm nay Trầm công tử như thế nào? Còn ho khan nữa không?”
Sở Phong cầm trong tay một cái che miệng bằng vải thô sơ từ tay thị nữ, sắc mặt khó coi mà bước vào sương phòng.
“Bẩm vương gia, bệnh ho khan của Thẩm công tử hôm nay đã tốt lắm rồi ạ, chỉ có điều là ăn uống còn có chút uể oải suy sụp.” Tỳ nữ hậu hạ Trầm Mộ Nhiên cung kính đáp lời.
“Bổn vương biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Nhìn thị nữ đã lui ra ngoài, Sở Phong cầm khẩu trang, đi tới nơi gần cửa sổ, mi tâm cau lại mà nhìn Trầm Mộ Nhiên trước mặt.
“Cái kia… Mộ Nhiên a, bổn vương nghĩ muốn đưa ngươi thứ này.” Sở Phong vừa nhìn thấy Trầm Mộ Nhiên tay nắm chặt lại, đưa lên môi, liền sợ tới mức vội vã mà đem che mặt bằng vải bông nhét vào trong tay cậu, “Ngươi xem một chút coi cái này có thể che miệng lại hay không?”
“Đồ che mặt?” Trầm Mộ Nhiên suy yếu mà ho khan hai tiếng, cầm lấy vải gạt mà Sở Phong đưa tới, không hiểu mà nói, “Cái này để làm gì?”
Để phòng ngừa ngươi truyền bệnh cho cả vương phủ này a! Sở Phong ở trong lòng oán thầm, trên mặt vẫn mỉm cười, “Ở mặt trên này có bôi một số thảo dược đặc thù, đối với việc trị bệnh ho khan của ngươi rất có lợi, ngươi đeo hai sợi dây này vào bên tai là được rồi.”
Trầm Mộ Nhiên ‘ồ’ một tiếng, nắm chặt vải gạt trong tay, không biết nghĩ tới gì, cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Sở Phong một cái, sợ hãi nói, “Vương gia, chuyện thái tử…Đã phiền ngài hao tâm tổn khí…”
“Chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”
Sở Phong không hề để ý mà cười cười, nội tâm đã hối hận đến mức đấm ngực giậm chân, không quá hai ngày kể từ ngày anh vào thiên lao nhìn coi Lăng Phỉ, hoàng đế liền ban lệnh đặc xá, thả Lăng Phỉ ra. Hiện tại Lăng Phỉ lại nắm giữ đông cung, uy vọng còn cao sâu hơn cả trước. Tâm lý Sở Phong đối với chuyện kia rất hối hận a, ngày đó trong thiên lao mắc mớ gì phải ra oai thế không biết, nói nhiều lời ác ý như vậy, giờ chẳng khác nào tự đánh vào mình, ba ba ba.
Sở Phong buồn bực từ trong phòng Trầm Mộ Nhiên đi ra, liền đi thẳng tới sân sau. Bây giờ sắc trời không tính là quá muộn, còn có thể uống chút rượu, cùng vơi hai tiểu tư mặt mày thanh tú. Khổ thân anh đây là người có dáng dấp của một đại cường công, dương cụ cũng rất tốt, thế mà lại không có đất dụng võ. Buổi tối phải ngủ trên giường cùng với Trầm Mộ Nhiên, nghe tiếng từng tiếng ho khan đó thực sự là dằn vặt dây thần kinh yếu ớt của anh. Nghĩ đến đây, Sở Phong liền cảm thấy bản thân sinh ra đã định là sẽ cô đơn.
“Đến, uống!” Tự mình đổ đầy một chén rượu, Sở Phong một bên ôm một tiểu tư thanh tú, cười hì hì mà xoa nắn hai má trơn mềm kia. Mặc tiểu tư đỏ chót lên, nhắm vào lồng ngực của anh mà đấm một cái.
Sở Phong nâng cốc uống vào cổ họng, thỏa mãn mà hừ một tiếng, anh ôm tiểu tư, trong miệng a a a a mà bắt đầu ca hát, một bộ bày ra điệu bộ phóng đãng, lại không hề hay biết rằng cách đó không xa, trên nóc nhà, có một bóng đen chợt léo lên.
**
Đêm khuya, ở sương phòng.
Bước chân nhẹ nhàng mà chầm chậm bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Trầm Mộ Nhiên còn tưởng rằng là Sở Phong tới, sắc mặt khuất phục mà quay đầu lại, lại thấy một thân ảnh hoàn toàn không thể ngờ tới kia.
“Lăng — —“ Người kia vội vàng che miệng cậu lại, ngắn chặn cậu suýt chút nữa đã bật lên tiếng kêu kinh ngạc.
Trầm Mộ Nhiên nhìn Lăng Phỉ một thân y phục hành tẩu màu đen, thần sắc tiều tụy, viền mắt lập tức đỏ lên, một đầu đâm vào lòng ngực hắn.
“Lăng Phỉ ca ca…” Cậu dựa vào ngực của thanh niên, nhẹ giọng nức nở.
Lăng Phỉ vỗ vỗ đầu cậu, đang muốn an ủi vài câu, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng giấu Trầm Mộ Nhiên vào trong tủ. Sau đó hắn thổi tắt ánh nến ở trong phòng, tay chân lanh lẹ mà nằm ở trên giường.
“Mộ Nhiên?”
Sở Phong say khướt mà đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng một màu đen kịt, cũng không quá để ý, mà chỉ dựa vừa ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng chiếu vào phòng, mò tới giường.
“Ngươi ngủ rồi a?” Sở Phong nhìn trên giường nhô ra một khối, có chút bất ngờ là đêm nay Trầm Mộ Nhiên đặc biệt yên tĩnh. Anh lấy tay kéo chăn mềm của ‘cậu’, lại phát hiện thế mà lại kéo không được.
Ngủ say như chết thế a. Sở Phong cảm thán, ợ rượu, nghĩ muốn ngủ trên một cái giường nhỏ, lấy tay với một cái chăn mềm nằm ở phía trong cùng, nhưng không ngờ chân lại bị trượt, cả người không hề phòng bị mà ngã lên cái khối nhô lên kia.