Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 61: Ghen

Trong trường học, trước cửa thư viện, lại gặp được người quen.

“Trần Nhất Nặc.” Diệp Lăng mỉm cười chào hỏi, đã lâu không gặp.

“Diệp Lăng, đã lâu không gặp a.” Trần Nhất Nặc tay đút túi quần, lười biếng mà đứng ở đó nói: “Mùng một tháng năm có đi đâu chơi không?”

Diệp Lăng ngập ngừng, cười xấu hổ nói: “Về nhà thôi.” Đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, chiều vẫn còn đi tập thể hình hả? Tôi mang chút đồ ăn từ nhà lên cho cậu.”

“Đồ ăn? Được.” Trần Nhất Nặc ngạc nhiên, cũng rất vui mừng, không ngờ Diệp Lăng vẫn còn nghĩ đến mình.

Lần này là lần cuối cùng đi đến thư viện, Trần Nhất Nặc tiếc nuối mà nói với Diệp Lăng: “Nói cho cậu nghe chuyện này, tôi phải ra ngoài thực tập rồi, về sau không thể cùng cậu đọc sách nữa.”

Nghe giọng nói giống như là đang sinh ly tử biệt, đặc biệt không đáng tin.

Diệp Lăng bật cười, hắn biết rõ Trần Nhất Nặc là đang cố ý, bởi vì quen thân với mình nên mới như vậy.

“Cũng nói chuyện này cho cậu, tôi cũng phải ra ngoài thực tập rồi, chỉ mấy ngày nữa.”

“Ồ?” Trần Nhất Nặc mở to mắt, trùng hợp như vậy? “Đi đâu thực tập? Có muốn đi đến công ty của tôi không?” Công ty cậu thực tập cũng là một doanh nghiệp lớn, có lẽ Diệp Lăng sẽ không ghét bỏ.

“Đi…” Diệp Lăng nhỏ giọng: “Đi làm ở công ty của Trang Húc Nhiên.”

“A…” Trần Nhất Nặc đảo mắt, ngầm hiểu ý của Diệp Lăng mà cười rộ lên.

Nói thật, hai người bọn họ quá đáng ghét, làm cho người ta thật hâm mộ.

Bọn họ giống như thường ngày, cùng đi tập thể hình rồi đi ăn vặt.

Trong tiệm bánh ngọt ăn món bánh trứng phủ mâm xôi, Diệp Lăng ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn điện thoại, đến từ Vương Thiến Nghi, là người con gái xinh đẹp khoa Trung văn.

Diệp Lăng, ngày mai tôi xuất ngoại rồi, tạm biệt^^

Mới đầu Diệp Lăng có chút buồn vô cớ, sau đó không tự chủ được mà mỉm cười, hắn di động ngón tay của mình, nhắn lại một tin cho Vương Thiến Nghi: Chúc cậu, việc học thuận lợi, sinh hoạt vui sướng.

“Hai người trong phòng ngủ cũng đã ra ngoài thực tập rồi, aizz, về sau lại càng ít cơ hội cũng một chỗ.” Trần Nhất Nặc ngồi đối diện với Diệp Lăng nói, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống như cậu hôm nay lại có chút sa sút.

“Đúng vậy a, hiện tại sinh viên đều phải đi thực tập, bồi dưỡng lại bồi dưỡng, mọi người đã sớm phải chia tay rồi.” Diệp Lăng cũng thở dài.

Hàng năm vào mùa này, trong trường đều tràn ngập nỗi buồn biệt ly.

Tình cảm nơi Đại học đã nhiều năm như vậy, thời điểm gần rời xa, thật sự rất không nỡ.

Mà lúc này đây cũng đã gần đến mùa chia tay, Diệp Lăng thở dài thầm nghĩ, may mắn mà bây giờ mình không cần chia tay, còn có thể đi được tới đâu hay tới đó.

“Ừ, hai người bọn họ phải đến những thành phố khác thực tập rồi, buổi tối chúng tôi có làm một bữa tiệc chia tay, cậu cũng đến luôn đi.” Trần Nhất Nặc nói.

Bạn thân trong phòng ngủ của cậu ta, Diệp Lăng cũng quen, vì vậy gật đầu nói: “Được, tôi sẽ đi.”

Trần Nhất Nặc cười nói: “Nếu như người kia của cậu không cho cậu đi, cậu cũng có thể dẫn cậu ấy tới. Chúng tôi đều mang theo người nhà a.”

“Người nhà?” Diệp Lăng hoài nghi, người nhà của Trần Nhất Nặc? “Cậu muốn dẫn theo em trai cùng em gái sao?”

“Ha, cậu nói cái gì, tôi làm sao có thể dẫn theo em trai em gái a?” Trần Nhất Nặc không biết bộ não của Diệp Lăng là hoạt động như thế nào, cậu nói: “Đương nhiên là tôi dẫn theo bạn gái rồi, cậu vẫn chưa gặp qua, vừa vặn giới thiệu cho hai người biết nhau.”

Diệp Lăng kinh ngạc mà há hốc miệng, Trần Nhất Nặc có bạn gái? Cậu ấy có bạn gái?

“Kinh ngạc như vậy làm gì? Tôi nói là thích nam giới, chưa nói là không thích nữ giới.” Trần Nhất Nặc buồn cười nói: “Cậu không biết còn có loại song tính sao?”


“A…” Diệp Lăng bấn loạn rồi, nói cách khác, Trần Nhất Nặc là nam nữ ăn sạch?

Chờ chút, hắn cần phải bình tĩnh lại.

“Xem ra cậu thật sự rất ngạc nhiên.” Giọng nói của đối phương có chút bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, quả thật tôi rất kinh ngạc, ờ, nhưng mà bây giờ tiêu hóa được rồi.” Diệp Lăng sờ sờ ngực nói, cũng đã tiếp nhận tin tức này: “Trước cứ chúc mừng cậu đã thoát khỏi cảnh đơn chiếc.”

Dù cho nói thế nào, tìm được người yêu là một chuyện tốt.

“Cảm ơn, kỳ thật chúng ta cũng một chỗ cũng chưa lâu, cô ấy là do cô của tôi giới thiệu cho.” Trần Nhất Nặc nghĩ tới nghĩ lui, rồi đánh giá: “Em ấy là một cô gái tốt, tôi nghĩ sẽ cố gắng quý trọng em ấy.”

“Ừ! Cậu sẽ làm được.” Diệp Lăng rất thích kiểu nghiêm túc này của Trần Nhất Nặc, cũng rất hâm mộ cậu.

… Chính mình cũng phải quý trọng.

Buổi tối về đến nhà, phát hiện Trang Húc Nhiên tới, Diệp Lăng vừa kinh ngạc lại vui mừng, không phải nói đêm nay không tới được sao?

Nụ cười Diệp Lăng rõ ràng như vậy, ánh mắt sáng rực, Trang Húc Nhiên không nhịn được mà nhếch lên khóe miệng, lấy ra một bó hồng từ sau lưng.

“Tặng anh.”

Hoa hồng màu đỏ, một bó xinh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, lại giống như đang nằm mơ.

“Cảm ơn em, hoa rất đẹp…” Diệp Lăng ngơ ngác nhận lấy, ôm vào ngực, hương thơm ngào ngạt bao phủ lấy hắn.

Trang Húc Nhiên rất hài lòng với phản ứng này của Diệp Lăng, đứng ở nơi đó nhịn xuống kích động nói: “Cũng chỉ biết cảm ơn, không có thêm biểu hiện gì khác à?”

Diệp Lăng phục hồi lại tinh thần, hé miệng nở nụ cười: “Cảm ơn em một lần nữa, anh rất vui.” Giang hai tay đi qua, ôm đối phương vào trong ngực hôn hôn, lại hôn hôn.

Để cho hai đầu lưỡi quấn vào nhau, đùa giỡn qua lại.

Cuối cùng vì hô hấp dồn dập mà dừng lại, nhìn nhau gắn bó, lưu luyến.

“Tại sao lại mua hoa cho anh?” Diệp Lăng vẫn rất ngạc nhiên, một bó lớn a.

“Nghĩ đến anh liền mua.” Lái xe ngang qua cửa hàng bán hoa, nhìn thấy hoa hồng đỏ thắm xinh đẹp mê hoặc lòng người, bỗng nhiên nhớ tới Diệp Lăng đã từng tặng mình một bông hoa hồng. Trang Húc Nhiên tâm huyết dâng trào, liền mua nguyên một bó to trở về.

“Rất đắt đi?” Diệp Lăng ngửi thêm lần nữa, quyết định tìm một bình hoa cắm vào.

“Đắt hay không thì có vấn đề gì?” Tặng hoa hồng quan trọng ở.. tấm lòng, đại biểu cho câu Em yêu anh.

Mỗi một bông hoa chính là một lần tỏ tình, một lời nói yêu.

“Được rồi.” Diệp Lăng cười liên hồi, vừa bận rộn vừa nói với cậu: “Anh nói em nghe chuyện này.”

Trang Húc Nhiên dựa vào sopha nhìn hắn cắm hoa, đôi mắt lại càn quét qua lại thắt lưng, liếm liếm bờ môi: “Anh nói đi.”

“Còn nhớ Trần Nhất Nặc không? Cậu ta tìm được bạn gái.” Diệp Lăng lải nhải: “Lúc trước anh vẫn lo lắng chuyện tình cảm của cậu ấy có vấn đề, dù sao tìm được người yêu là nam thì có bao nhiêu khó khăn a. Hiện tại tốt rồi, tìm được một cô gái kết hôn sống qua ngày, cũng không tệ. Hơn nữa cậu ấy cũng giống anh, mấy ngày nữa là đi thực tập rồi. Mấy người bạn trong phòng ngủ của cậu ấy cũng thế, phải đi đến những thành phố khác. Cho nên…”

Quay đầu nhìn Trang Húc Nhiên, hai mắt sáng ngời: “Buổi tối đi tham gia tiệc chia tay có được không?”

Mấy năm đại học, không quen được người bạn tốt nào. Trần Nhất Nặc tính là một, mấy người bạn trong phòng ngủ của cậu ta cũng là người tốt, tất cả mọi người ở chung đều rất tốt, Diệp Lăng rất quý trọng mấy người bạn học này.

Bây giờ người ta phải đến những thành phố khác rồi, về sau không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.

Dù sao thì thời gian cũng không nhiều, như thế nào cũng phải chia tay.

Trang Húc Nhiên không phải là người không hiểu chuyện, cậu cảm thấy như vậy cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận, còn Trần Nhất Nặc tên kia vậy mà lại tìm bạn gái, thật hay giả?

Đi xem sẽ biết.

“Được, buổi tối lúc nào?”

Nhận được đồng ý, tâm tình Diệp Lăng rất tốt: “Chúng ta tắm rửa một chút, lát nữa rồi đi.”

Trang Húc Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, không làm gì được hắn, mình đã đồng ý thì đành phải phối hợp.

Buổi tối mấy người chạm mặt nhau, tuy rằng không quen thân, nhưng đều là người trẻ tuổi, ăn một bữa cơm thì đã không còn xa lạ gì nữa. Lại đi quán khác, từng quán từng quán chơi một hồi, đều là kề vai sát cánh, náo nhiệt một lần cuối cùng.

Đứng ở bãi đỗ xe, từng người tách ra, Diệp Lăng đột nhiên bị Trần Nhất Nặc kéo lại, vào một nơi hẻo lánh.

“Diệp Lăng, nói cho cậu một chuyện bí mật.” Cậu nói: “Trang Húc Nhiên cậu đừng đi theo.” Ngay cả bạn gái của mình, cũng cho cô đứng tại chỗ chờ.

Trang Húc Nhiên đứng tại đây do dự mười mấy giây, trực giác nói cho cậu biết phải bám theo.


Không gian tự do chó má gì, trong lòng cậu không thoải mái, cậu chính là muốn giữ chặt Diệp Lăng, từng phút từng giây đều không muốn buông.

Cũng may mà đi theo, ở trong góc lờ mờ, Trang Húc Nhiên nhìn thấy môi Trần Nhất Nặc dán lên miệng Diệp Lăng.

“Tao đệch mẹ mày! Trần Nhất Nặc!” Cậu lửa giận phừng phừng mà xông lên, kéo Trần Nhất Nặc lại cho một đấm.

Trần Nhất Nặc quay đầu qua, cú đám sát vào khóe miệng, dù thế nào cũng bị đấm một cú, chảy máu rồi.

“Tao giết mày! Dám hôn người của tao, mày đi chết đi!” Trang Húc Nhiên bất chấp mà lao vào đánh cậu ta, đánh cho Trần Nhất Nặc phải gào khóc.

“Ôi ôi, đừng đánh! Để tôi giải thích…” Trần Nhất Nặc lớn lên cao to, bị trúng vài cái liền giữ lấy Trang Húc Nhiên, không cho cậu tiếp tục đánh.

“Giải thích cái rắm!” Trang Húc Nhiên giận điên lên, giận đến mặt đỏ tới mang tai, hai mắt bắn ra tia lửa.

Nghe được giọng nói của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng lúc đầu là bối rối, sau đó rất nhanh hoàn hồn, vội vàng ôm eo Trang Húc Nhiên: “Trang Húc Nhiên, đừng giận, cũng đừng đánh cậu ta nữa!”

Diệp Lăng không nói được lời tốt, mới mở miệng đã làm Trang Húc Nhiên nổi cáu rồi: “Con mẹ nó anh là người chết sao! Cậu ta hôn anh anh cũng không tránh!”

Cuộc chiến lan tới trên người Diệp Lăng, ***g ngực rắn rỏi đã trúng mấy dấu tay.

“Ai, anh…”

“Không liên quan đến Diệp Lăng, là tôi đánh lén đấy.”

Phát hiện hai người kia ầm ĩ, là do mình, vì vậy Trần Nhất Nặc lau vết máu ở khóe miệng nói: “Tôi chẳng qua là muốn thử một chút, tôi có phải là thích nam thật hay không.”

Còn có… nam giới thì có mùi vị gì.

Đây là cái lý do quỷ gì?

Trang Húc Nhiên thật sự nổi giận rồi, cắn răng nói: “Con mẹ nó cậu đùa tôi à? Muốn biết mình có thích nam hay không rất đơn giản, tìm MB đi, cậu tìm Diệp Lăng là có ý gì?”

Chỉ cần nghĩ tới môi Diệp Lăng bị người thứ hai hôn, Trang Húc Nhiên sẽ Không! Thoải! Mái, cậu không thể nhịn được!

“Ai, ai, cái đó không được a, tôi chỉ biết có mỗi Diệp Lăng là gay… đương nhiên còn có cậu, nhưng mà tôi dám hôn cậu sao?” Trần Nhất Nặc còn cười được, giống như là người không có tim không có phổi.

Trang Húc Nhiên giận đến giậm chân, lập tức kéo Diệp Lăng rời đi: “Chúng ta đi, đừng cùng cậu ta nói nhảm nữa! Không đúng, về sau cũng không cho phép anh thấy cậu ta!” Cậu nói với Diệp Lăng, nhưng thật ra là đang hét lên.

“…” Nóng giận như thế này, Diệp Lăng không dám trêu chọc cũng không dám đối nghịch, hắn lặng lẽ quay đầu phất phất tay với Trần Nhất Nặc, sau đó thành thành thật thật đi theo Trang Húc Nhiên về nhà.

Sau khi về đến nhà, Trang Húc Nhiên lập tức lột sạch Diệp Lăng, đẩy hắn vào trong phòng tắm hung hăng tẩy rửa sạch sẽ… lại dùng nụ hôn của mình để khử độc, thẳng đến khi môi của Diệp Lăng đã muốn bong da mới bỏ qua.

“Được rồi, đã quá sạch rồi…” Diệp Lăng không chịu được mà nói, bởi vì hắn cảm thấy môi của mình vừa sưng vừa đau, thật sự không thể tiếp tục nữa.

“Con mẹ nó anh một chút cũng không để ý!” Trang Húc Nhiên tức giận không chịu được, lên cơn cuồng loạn, lộ ra vẻ cuồng loạn ấu trĩ bướng bỉnh trước mặt Diệp Lăng, cậu chính là để ý! Dùng biểu hiện để nói cho Diệp Lăng, cậu rất để ý!

“Anh có để ý a, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng không có cách nào thay môi mới được.” Diệp Lăng sờ sờ đôi môi sưng đau của mình, ánh mắt có chút đáng thương.

“…”  Trang Húc Nhiên vô cùng nhẫn nại, không thể nhịn nữa!

“Đừng như vậy, vừa rồi chưa phải là hôn thật sự, chẳng qua là đụng một cái.” Diệp Lăng cẩn thận nhớ lại, kỳ thật không có tính là hôn, chỉ là đụng phải mà thôi.

“Thật sự? Chưa hôn? Em nhìn thấy hai người dán cùng một chỗ!” Trang Húc Nhiên không tin.

“Không có a, cậu ta bỗng nhiên tiến tới anh liền né, cho nên chỉ có thể coi là đụng một chút. Cái đó.. chỗ da bị đụng này, đã sớm bị em chà lau không còn.” Diệp Lăng đáng thương nói, miệng đau nhức.

“Thật sự?” Trang Húc Nhiên hỏi lại lần nữa.

“Thật sự.” Ánh mắt Diệp Lăng không dao động, trên trán viết dòng chữ tiểu lang quân trung thực.

Trang Húc Nhiên bưng lấy mặt hắn, khử độc lần cuối, sau đó miễn cưỡng chấp nhận kết quả này: “Về sau chú ý một chút, anh dám để cho người khác đụng vào anh, em liền đi phóng hỏa, giết người đó!”

Ngôn ngữ độc ác, làm cho Diệp Lăng run rẩy một hồi, hắn tin tưởng, Trang Húc Nhiên không phải đang nói giỡn.

Tuy rằng đã sớm lĩnh giáo qua dục vọng chiếm hữu của Trang Húc Nhiên, nhưng mà tại thời điểm xảy ra, Diệp Lăng vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.

“A, ừm…” Hắn không thể không nhanh chóng đồng ý, tuy rằng không dám khẳng định chuyện xảy ra sau này.

Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Lăng mang theo hai môi sưng đỏ, hơi ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.

Hắn bất đắc dĩ mà dùng son dưỡng mùa hè, bởi vì thật sự rất đau, dùng son dưỡng bạc hà có thể làm giảm đau nhức.

Buổi sáng Trang Húc Nhiên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy buồn cười, lại có chút áy náy, liền nhỏ nhẹ nói lời xin lỗi.

Nhưng mà… trong lòng đồng thời lại có chút thành tựu, mừng thầm, bời vì Diệp Lăng phải mang theo cái miệng này ra đường gặp người.


Đây là người của cậu.

“Về sau đừng như vậy nữa, làm sao mà anh ra ngoài gặp người nữa đây.” Diệp Lăng nghiêm mặt nói.

“Ừm.” Trang Húc Nhiên khoanh tay, đồng ý là đồng ý, nhưng mà ai biết có phải là thật lòng hay là không.

Diệp Lăng đến trường, bắt đầu giải quyết chuyện đi thực tập, đồng thời đem đồ đạc trong phòng ngủ của mình thanh lý hết, chính thức bỏ lại giường ngủ phòng ngủ.

Thời gian rảnh buổi chiều, cùng với mấy người bạn tương đối tốt đi ra ngoài dạo phố, coi như là tụ tập một bữa.

Thời điểm cùng với mấy bạn học nữ đi dạo ở cửa hàng, một món đồ hấp dẫn ánh mắt Diệp Lăng.

Đó là mô hình địa cầu bằng thủy tinh, có kích thước bằng một quả bóng chuyền, bên ngoài còn có một vòng, gắn hình mặt trăng xinh đẹp.

“Cái này có thể bật sáng a.” Nhân viên cửa hàng đi tới, ấn xuống công tắc giấu kín, mặt trăng bằng thủy tinh kia liền phát sáng.

Ánh sáng ấm áp chậm rãi soi sáng địa cầu, phản xạ ra từng ánh sao nhỏ.

“Rất đẹp.” Diệp Lăng không biết nghĩ tới cái gì, giờ phút này ánh mắt nhu hòa long lanh ánh nước.

“Tiên sinh thích thì mua một cái đi, trong tiệm chúng tôi đều là sản phẩm bán lẻ, đây chỉ còn duy nhất một cái, giá cũng không mắc.” Nhân viên cửa hàng đề cử, kỳ thật giá của mô hình địa cầu này là sinh viên bình thường cũng không đủ sức để mua, tuy rằng không phải rất đắt, nhưng mà cũng hơn một nghìn tệ.

Chủ yếu là nguyên liệu cùng chế tác, rất tinh xảo.

“Ừ, tôi mua cái này.” Diệp Lăng nói, lập tức móc ra thẻ trả tiền.

“Tiên sinh là tặng người nào sao? Có cần đóng gói không?” Nhân viên cửa hàng chu đáo hỏi.

“Vâng, đóng gói tốt một chút, là tặng người ta.” Diệp Lăng nói, nhìn thấy nhân viên cửa hàng lấy ra một cái hộp màu sắc sặc sỡ, vội vàng bổ sung: “Đối phương là nam.”

Vì vậy nhân viên cửa hàng lựa hộp màu xanh lam, đem nơ gắn lên hộp khiến cho nó rất đẹp.

“Cảm ơn.”

Diệp Lăng mỉm cười xách trong tay, ý định vào ngày đi làm thì tặng cho người kia.

Hắn muốn giấu một món đồ trong nhà, thật là chuyện dễ dàng.

Buổi tối Trang Húc Nhiên về, nghe Diệp Lăng nói nhà trường bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, tùy thời có thể đi làm.

Cậu lập tức tiến tới ôm Diệp Lăng nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn, bởi vì vui mừng a.

Cùng đi làm cùng tan tầm gì gì đó, thật tuyệt.

Nói cách khác… ban ngày cũng có thể nhìn thấy Diệp Lăng, ăn cơm trưa cũng có thể nhìn thấy Diệp Lăng, còn có… họp cũng có thể nhìn thấy Diệp Lăng?

“… Em chóng mặt quá, mau đỡ em đi.” Trang Húc Nhiên té xỉu trong ngực Diệp Lăng, đương nhiên là giả chóng mặt.

“Em làm sao vậy?” Diệp Lăng sờ trán của cậu, hình như không có việc gì, chẳng lẽ là buồn nôn muốn ói? Hay là cảm lạnh rồi?

“Hiện tại đỡ rồi, anh đỡ em ngồi xuống.” Trang Húc Nhiên thật sự nghiêm túc nói.

“Được, em ngồi trước đi, anh đi pha chút nước đường cho em uống, chắc là tuột huyết áp rồi.” Diệp Lăng đối với cái này nhớ rất rõ, bởi vì mình từng bị qua, tư vị tuột huyết áp té xỉu cũng không tốt đẹp gì.

Sau khi Trang Húc Nhiên nhận ly nước đường Diệp Lăng đưa, giả vờ giả vịt mà uống hết, ngọt từ miệng ngọt vào cả tim.

“Đói bụng.”

“Anh đang nấu cơm, nếu em không có chuyện gì anh đã đi xào rau rồi.” Diệp Lăng vẫn không yên lòng, liên tục dặn dò cậu: “Nếu em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, lập tức phải nói với anh, biết không?”

“Ừm, biết rồi.”

“Được, vậy anh xuống bếp đây.” Diệp Lăng nhìn cậu rồi lại nhìn cậu, xác định không có việc gì mới yên tâm đi nấu ăn.

Đói bụng sẽ bị tuột huyết áp, tuột huyết áp sẽ té xỉu, cho nên phải làm cơm nhanh nhanh để cho em ấy ăn.

Diệp Lăng lo lắng muốn chết, Trang Húc Nhiên tuy rằng áy náy, nhưng mà âm thầm hưởng thụ sự quan tâm che chở này, không muốn nói ra chân tướng cho Diệp Lăng… Dù sao lo lắng một chút cũng sẽ không bị cái gì, cậu mâu thuẫn nghĩ.

Tuy là nói thế, nhưng sau khi ăn cơm tối xong, lần đầu tiên trong lịch sử Trang Húc Nhiên tích cực giúp làm nội trợ.

Cậu nói cậu muốn học cách rửa chén.

“Có thể làm sao?”

“Có thể.” Là đàn ông không thể nói không được: “Về sau anh cũng phải đi làm, so với việc học thì vất vả hơn nhiều, em sẽ chia sẻ việc nhà. Nhưng mà giai đoạn đầu có thể sẽ không tốt, anh phải dạy em.”


Diệp Lăng từ phía sau lưng vòng tay qua người cậu, nghiêm túc dạy cậu rửa chén.

“Như vậy, rửa một lần, sau đó tráng, sau đó rửa lại một lần nữa là có thể gác cho khô rồi.”

Từng bước từng bước, hai người rửa sạch chén bát, sắp xếp gọn gàng.

“Làm rất khá.” Diệp Lăng nghĩ muốn khen ngợi, vì vậy cuối đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Trang Húc Nhiên: “Biểu hiện đêm nay tốt như vậy, ngày mai cho em một bất ngờ.”

“Bất ngờ gì?” Trang Húc Nhiên rất kinh ngạc, Diệp Lăng nói chưa dứt lời, Diệp Lăng vừa nói cậu liền nhịn được muốn biết.

“Nói là bất ngờ, đợi ngày mai sẽ biết.”

Trang Húc Nhiên hậu tri hậu giác nói: “Chẳng lẽ ngày mai anh muốn đi làm cùng với em?” trợn tròn hai mắt, quả thật lộ ra vẻ vui mừng.

Ngày đẹp mà cậu thường mơ tới, từ ngày mai đã bắt đầu rồi sao?

“Đúng, ngày mai đi làm với em, nhưng mà… cái đó không phải bất ngờ.” Diệp Lăng nhìn thấy cậu hiểu lầm, liền nói rõ, về phần bất ngờ kia là cái gì, hắn lắc đầu không chịu nói, hắn đi tắm.

Đồ ngốc cũng có bướng bỉnh của đồ ngốc, nếu như hắn không chịu nói,  thì cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không nói ra.

Trang Húc Nhiên dùng tất cả vốn liếng, thậm chí ra sức khiến cho Diệp Lăng thần hồn điên đảo, nhưng vẫn không nạy ra được miệng người nào đó, cậu liền buồn bực.

Nhưng mà dù phiền muộn, ai đó hãy tới nói cho cậu biết vì cái gì vẫn muốn cười.

Cái này thật sự là quá mâu thuẫn.



Đứng trước gương, ăn mặc chỉnh tề, cẩn thận chải tóc, đeo đồng hồ lên tay rồi cài lại nút tay áo.

Diệp Lăng phát hiện tầm mắt của mình bị chặn lại, Trang Húc Nhiên đứng trước mặt hắn, đưa tay giúp hắn thắt lại cà vạt.

“Anh cứ như vậy mà đến công ty…” Trang Húc Nhiên cảm thấy trong miệng đắng đắng, không có tư vị gì. Cậu đưa Diệp Lăng đến trước mặt mình, cũng đưa đến trước mặt mọi người, có nghĩa là mọi cử động của Diệp Lăng sẽ trở nên phức tạp, hấp dẫn nhiều thứ khác.

Cậu cũng không phải không biết, trường học cùng xã hội khác nhau nhiều đến thế nào.

Cũng đã nhìn thấy nhiều người bị cái xã hội này vấy bẩn ăn mòn, không phải trở thành một thứ mà người ta chờ mong.

Mà Diệp Lăng thì sao? Hắn có thể giữ vững được ý định ban đầu, vĩnh viễn yêu thích bộ dạng của mình sao?

Trang Húc Nhiên vẫn có chút lòng tin đối với Diệp Lăng, cũng chỉ là một chút mà thôi.

“Làm sao vậy?” Cảm thấy được người trước mặt bỗng nhiên sa sút tinh thần, Diệp Lăng cầm lấy bàn tay cậu hôn nhẹ lên mấy đầu ngón tay: “Em không vui sao?”

Những ngày gần đây sau khi hiểu rõ mới giật mình cảm thấy, ở chung thì phải thẳng thắn một chút, có cái gì không rõ phải mở miệng hỏi thăm, như vậy mới có thể tránh được rất nhiều mâu thuẫn.

“Không có.” Trang Húc Nhiên thắt lại cà vạt của Diệp Lăng, không yên tâm mà hỏi hắn: “Anh có hay không sẽ thay đổi? Trở nên thay đổi hoàn toàn, làm cho người ta chán ghét.”

Diệp Lăng tưởng tượng, không quá chắc chắn Trang Húc Nhiên nói đến phương diện nào, nhưng mà vẫn lắc đầu: “Thay đổi như thế nào? Mấy chục năm qua anh đều là thế này.”

Có rất nhiều người lên án tính cách của hắn, mà sau khi hắn biết có người ghét mình, cũng đã nghĩ sẽ thay đổi, đáng tiếc bản tính vẫn là không thay đổi được a.

“Cũng đúng.” Trang Húc Nhiên nghĩ đến tính cách kia của Diệp Lăng, trong lòng cảm thấy an tâm không ít, đồng thời bật cười, dùng ngón tay vẽ vẽ trên ***g ngực hắn nói: “Anh là đồ ngốc.”

Ngốc tử có thể thông suốt, đó mới là kỳ tích.

Ngày đầu tiên Diệp Lăng đến công ty Trang Húc Nhiên làm việc, muốn không làm cho chấn động cũng khó.

Bởi vì hắn và Trang Húc Nhiên cùng ra cùng vào, điều đầu tiên khi đi vào công ty, là Trang Húc Nhiên trực tiếp dẫn hắn đến bộ phận nhân sự, làm lý lịch cá nhân, toàn bộ quá trình đều có sếp đi theo.

Hơn nữa còn có chức vụ… là trợ lý đặc biệt của sếp.

Tiểu Trình thân là trợ lý tâm phúc, sau khi đi ra nhận được vô số ánh mắt đồng cảm, dù sao tất cả mọi người đều cho là cậu bị thất sủng rồi.

Chỉ có bản thân tiểu Trình biết rõ: Aizz, tại hạ biết quá nhiều rồi, có thể bị diệt khẩu không đây!

Trợ lý đặc biệt, cái đó căn bản chính là người yêu của sếp, chồng chồng cùng ân ân ái ái mà đến tận công ty.

“Anh tiểu Trình, tình huống bên trong thế nào?”

“Anh tiểu Trình, anh đã sớm biết có phải hay không?”

“Anh tiểu Trình, cái người nhảy dù kia là có lai lịch gì a?”

Bị người hỏi phiền, tiểu Trình nghiêm mặt nói thẳng: “Từng người từng người một, toàn bộ đều câm miệng, tôi chỉ cho mấy người một lời khuyên, cảnh báo, đụng ai thì đụng đừng có đụng đến người kia!”


Chọc sếp còn có thể được tha thứ, chọc cái hố đen của sếp chỉ có con đường chết!

Không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, tất cả mọi người đều ngậm miệng, nhìn tiểu Trình đầy mong đợi.

“Rồi rồi, tí nữa mở cuộc họp, nhanh đi chuẩn bị, muốn đứng đây nghe phê bình sao!” tiểu Trình nói xong lập tức rời đi.

Đám nhân viên cùng nghĩ thầm, chuẩn bị cũng bị phê bình, khởi đầu tháng này hiệu suất không được tốt, mắt thấy đã gần đến cuối tháng, hiệu suất hơn nửa năm nay đều bị tháng này cản trở.

Vốn đang trông cậy vào tiền thưởng nửa năm hậu hĩnh một chút, nhưng bây giờ thì tốt rồi….

“Đợi lát nữa có cuộc họp, anh….” Trang Húc Nhiên đang suy nghĩ, tùy tiện để Diệp Lăng dự cuộc họp hình như không tốt lắm, nhưng mà cậu muốn nhìn Diệp Lăng.

“Anh tạm thời không tham gia, chờ qua mấy ngày làm quen đã rồi nói.” Diệp Lăng có tính toán của mình.

“Được.” Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng, hình như hoàn toàn không khẩn trương, bình tĩnh đến lạ.

Chờ cho đến khi Trang Húc Nhiên rời đi, Diệp Lăng mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc hắn có thể lấy ra món quà mình giấu kỹ rồi.