Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 52

Không có đàn em.
Khâu Ngôn Chí cũng không thể biến ra một đàn em.
Khâu Ngôn Chí ngồi ở bàn bên ngoài rạp chiếu phim, cúi đầu, vô cùng áy náy nhấp một ngụm Coca Cola.
Hạ Châu: “Vậy nên, tiến độ tấn công suôn sẻ mà em báo cáo với tôi, tất cả đều là lừa tôi?”


Khâu Ngôn Chí càng lúc càng cúi thấp đầu, xấu hổ hết chịu nổi: “Xin lỗi anh.”


Hạ Châu tựa lưng vào ghế, hai chân dài vắt chéo lên nhau, hắn cầm điện thoại bắt đầu lục lại lịch sử trò chuyện, giọng điệu nhàn nhã: “Để tôi xem nào. Ừm… Em gửi cho tôi bức ảnh hai người đi ăn lẩu, bảo Diệp Minh Húc không ăn được cay, nên em phải lau mồ hôi cho cậu ta cả buổi, em còn bảo sáng mai Diệp Minh Húc có trận bóng, nên em định lén chạy đến xem rồi tặng một bất ngờ cho cậu ta trên sân bóng. À đúng rồi… Em còn bảo lúc mua bắp rang, em chọn loại hộp cỡ vừa, bởi vì miệng hộp không lớn không nhỏ càng có lợi cho việc vô tình tiếp xúc thân thể khi lấy bắp rang, tăng thêm bầu không khí mập mờ?”


Hạ Châu nói xong còn liếc hộp bắp rang trong tay Khâu Ngôn Chí… lớn đến mức có thể nhét cả đầu cậu vào.
Khâu Ngôn Chí suýt cắn nát ống hút trong miệng.
Hạ Châu đặt di động lên bàn: “Khâu Ngôn Chí, sao em lại làm thế?”


Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng nhả cái ống hút đáng thương bị cắn méo mó ra: “Vì tăng thêm chi tiết sẽ khiến lời nói dối chân thực, đáng tin hơn.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu: “Ý tôi là sao em phải nói dối tôi?”


Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, thở dài buồn bã: “Hạ Châu, em thực sự không thể tấn công Diệp Minh Húc được, sáng nay em vừa gặp cậu ta, còn chưa bắt đầu chào hỏi thì cậu ta đã nói…”
Hạ Châu: “Cậu ta nói gì?”
“… Cậu ta bảo đêm qua thấy hai ta ra khỏi quán bar.”


Khâu Ngôn Chí đỏ mặt, giận dữ: “Đã thế này, anh bảo em tấn công cậu ta thế nào được nữa!”
Một tia ý cười nhàn nhạt như lóe lên trong mắt Hạ Châu, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, hắn ho một tiếng rồi nói: “Trách ai được?”
Khâu Ngôn Chí mím môi bảo: “Trách em, được rồi, trách em.”


… Thực ra không chỉ là lỗi của Khâu Ngôn Chí.
Hôm qua sau khi tan tầm, vốn Hạ Châu đã định về thẳng nhà.
Nhưng hắn nhận được tin nhắn của Thẩm Tinh Vỹ.
“Vợ ông đến quán bar của tôi, nom trạng thái của người bên cạnh cậu ấy, chắc hôm nay phải say rồi, đừng quên tới đón nha.”


Hạ Châu nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu.
Sau đó hắn gửi tin nhắn trả lời.
“Đừng gọi như vậy.”
“Bọn tôi không còn dính dáng đến nhau nữa.”
Hạ Châu nói xong cũng đặt điện thoại xuống, thắt dây an toàn chuẩn bị ra về.
Nhưng ngay sau đó tin nhắn của Thẩm Tinh Vỹ lại gửi tới.


“Tôi vừa nhập một lô rượu mới, ông muốn đến thẩm không? Chỉ hai ta thôi.”
Hạ Châu cầm vô lăng, nhìn bầu trời đen kịt.
Sau đó đến quán bar của Thẩm Tinh Vỹ.
Rồi sau đó, hắn gặp Khâu Ngôn Chí bị bỏ thuốc trong toilet quán bar.


Lúc Hạ Châu ôm Khâu Ngôn Chí bước ra khỏi quán bar, thực ra hắn có thấy Diệp Minh Húc.
Diệp Minh Húc và mấy người bạn học sóng vai bước tới, bỗng nhiên dừng lại.
Cậu ta đứng cách vài chục mét, nhìn thẳng vào cả hai.
Chính Hạ Châu cũng không thể biết lúc đó hắn đang nghĩ gì trong đầu.


Bước chân hắn dừng lại, cúi đầu hỏi Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, có cần tôi gọi Diệp Minh Húc tới đây giúp em không?”

Vì vậy, khi Khâu Ngôn Chí nói cho hắn biết cậu và Diệp Minh Húc rất vui vẻ, thậm chí còn hẹn hò cùng nhau.
Hạ Châu vẫn rất bất ngờ.


Lúc đó trong đầu hắn đã nghĩ.
Khâu Ngôn Chí đang nói dối.
Hoặc là Diệp Minh Húc đang ôm ý đồ xấu.
Vì vậy lúc thấy Khâu Ngôn Chí chụp ảnh hai vé xem phim rồi gửi cho mình, Hạ Châu đã mua vé ngồi gần cậu.


Khâu Ngôn Chí vẫn đang cúi đầu, chỉ nghĩ là mình xui xẻo, quanh đi quẩn lại chỉ tổ làm hỏng mọi chuyện: “Dù sao thì em cũng không thể tấn công Diệp Minh Húc được.”
Hạ Châu mím môi, nói: “Chẳng phải em có thể mua rất nhiều tấm thẻ hiệu quả sao?”


Khâu Ngôn Chí: “… Những tấm thẻ đó cũng không có tác dụng với Diệp Minh Húc.”
Hạ Châu: “Tại sao?”
Khâu Ngôn Chí ngoảnh sang, bối rối trả lời: “… Vì em đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc trò chơi, nên mới bị phạt.”
Hạ Châu: “Vi phạm nghiêm trọng quy tắc nào của trò chơi?”


Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu cau mày: “Khâu Ngôn Chí, em làm chuyện xấu xa gì trong trò chơi à?”
Chóp tai Khâu Ngôn Chí đỏ ửng.


“Em giết người phóng hỏa hay cướp bóc trộm cắp?” Vẻ mặt Hạ Châu trở nên nghiêm nghị, “Khâu Ngôn Chí, dù đây chỉ là trò chơi, em cũng phải tôn trọng pháp luật…”
Khâu Ngôn Chí không thể nhịn được nữa: “Vì em ngoại tình.”
Hạ Châu: “?”


Chóp tai Khâu Ngôn Chí đỏ đến mức có thể rỉ máu, giọng nói như bóp ra từ giữa hai hàm răng: “Tuyến tấn công chính của em trong ván này là Diệp Minh Húc, nhưng em lại ngủ với anh.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu lặng lẽ đẩy hộp bắp rang đến trước mặt Khâu Ngôn Chí.
“… Xin lỗi.”


Túm cái quần là nhiệm vụ tấn công Diệp Minh Húc đã hoàn toàn thất bại.
Cả hai đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Hạ Châu nhận được một email.
Hạ Châu mở email, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
“Khâu Ngôn Chí, trước hết bỏ qua việc tấn công Diệp Minh Húc đi.”


Hạ Châu đẩy điện thoại đến trước mặt Khâu Ngôn Chí: “Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là Liễu Trừng.”


Những bí ẩn và vấn đề ở Liễu Trừng cần phải được giải quyết gấp, nếu tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến bug Liễu Trừng, hoặc là tìm được tin tức hữu ích nào từ cậu ta, Khâu Ngôn Chí không cần phải tấn công Diệp Minh Húc, cậu vẫn có thể rời khỏi trò chơi.


Huống chi Hạ Châu nghĩ việc tìm ra bước đột phá từ Liễu Trừng còn đáng tin hơn “Tấn công thành công, qua màn trò chơi là có thể rời khỏi trò chơi” mà họ tự nghĩ ra.
Vì Hạ Châu cũng không thể chắc chắn rằng trong một trò chơi tình yêu, rốt cuộc thì tấn công thành công là gì?


Tỏ tình? Hẹn hò? Kết hôn? Hay chung chăn chung gối, nằm chung quan tài?
Nếu làm vậy, Hạ Châu thà dùng cách khác để giúp Khâu Ngôn Chí ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí nhấp vào video trên điện thoại di động.


Đó là video giám sát của khu nhà Khâu Ngôn Chí ở, chiều nay cậu đã yêu cầu với ban quản lý nhưng bây giờ họ vẫn chưa trả lời, chẳng biết Hạ Châu làm thế nào mà lấy được nhanh như vậy.
Đoạn video cho thấy sau khi Liễu Trừng chạy ra từ thang máy, cậu ta không lao ngay ra khỏi khu nhà mà trốn trong bụi cây.


Mãi đến khi Khâu Ngôn Chí chạy xuống ngó quanh một vòng, không thấy cậu ta đâu, ũ rũ cúi đầu quay về, Liễu Trừng mới lén lút chui ra từ bụi cây.
Sao Liễu Trừng lại gian xảo thế! Khâu Ngôn Chí vỗ đùi tức giận.


Chui khỏi bụi cây, Liễu Trừng không đến cổng mà tới góc tường cuối cùng của khu nhà, trèo lên một cái cây rồi leo tường chạy ra ngoài.
Video dừng ở đó.
Đây là thành phố đại học, không phải trung tâm thành phố, so ra thì hoang vắng hơn.


Chỗ Liễu Trừng leo tường chạy trốn chỉ có một camera giám sát, nhưng đã hỏng nhiều năm rồi.
Hạ Châu tắt đoạn video này và mở một video khác: “Đây là camera giám sát cổng khu nhà trọ của các em.”


Hạ Châu nhấp vào video rồi tạm dừng, zoom lên, sau đó Khâu Ngôn Chí nhìn thấy ba chiếc ô tô màu đen đang đỗ trên con đường dọc theo cổng.
Một cánh tay thò ra ngoài cửa kính xe, trên tay kẹp điếu thuốc.
Là người do Diệp Hoành Viễn phái tới.
Thảo nào Liễu Trừng không đi cổng chính.


Hạ Châu tiếp tục phát video, hình ảnh bắt đầu phát với tốc độ gấp 64 lần.
Sau nửa tiếng trôi qua ở góc dưới bên phải, video lại bắt đầu khôi phục tốc độ bình thường, ba chiếc xe màu đen ở cổng ung dung lái đi.
Có vẻ như họ đã biết tin Liễu Trừng chạy trốn.


Hạ Châu tắt video: “Mặc dù vị trí Liễu Trừng bỏ trốn không có camera theo dõi, nhưng tôi đã cho người trích xuất video theo dõi trong phạm vi bán kính 5000m với nhà trọ là trung tâm, những nơi bị hỏng camera giám sát sẽ cố gắng liên hệ với chủ những chiếc xe gần đó, lấy camera hành trình, dù làm thế nào, chúng tôi cũng sẽ tìm ra Liễu Trừng trước Diệp Hoành Viễn.”


Khâu Ngôn Chí cúi đầu, hút cạn Cocacola trong ly rồi ném vào thùng rác, cậu rũ mắt, giọng hơi nặng nề: “Ừm.”
Hạ Châu thấy cậu không hào hứng lắm bèn hỏi: “Sao thế? Rắc rối quá à?”
Khâu Ngôn Chí xoa đầu: “… Cảm giác con đường phía trước gian nan quá chừng.”


Hạ Châu nói, “Em khỏi lo, cứ làm những gì em thích là được, tôi sẽ tìm Liễu Trừng giúp em.”
Hạ Châu dừng lại rồi nói: “Khâu Ngôn Chí, tôi sẽ giúp em mau chóng trở về.”


Khâu Ngôn Chí thoáng sững sờ, cậu cười nói: “Được, em cũng sẽ giữ lời hứa, sau khi ra ngoài, cả đời sẽ không bao giờ làm phiền các anh nữa.”
Sau khi Khâu Ngôn Chí quay về nhà trọ, cậu lại quay sang cửa nhà Trương Dục Hiên ở đối diện theo thói quen.


Trương Dục Hiên đã thay một bộ vest chỉnh tề, thậm chí còn bôi keo xịt tóc, đi giày da.
Thấy Khâu Ngôn Chí tới, cậu ta ngẩng đầu hỏi: “Ngôn Ngôn, trong hai đôi giày da này, đôi màu nâu hay đôi đen có hoa văn đẹp hơn?”


“Nâu đẹp hơn.” Khâu Ngôn Chí nói, “Sắp tám giờ rồi, cậu đi đâu vậy?”
Trương Dục Hiên mang giày da màu nâu, đứng dậy, “Tớ muốn về nhà.”
Khâu Ngôn Chí hơi sửng sốt: “Sao tự dưng lại muốn về nhà? Chẳng phải cậu chỉ về vào những ngày lễ Tết hả?”


Trương Dục Hiên há miệng, bỗng nhiên lại thở dài.
“Thực ra tớ cũng chẳng muốn về, tớ về đâu được mặc váy, Ngôn Ngôn ở đây phải giữ váy giúp tớ nha.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Không muốn về thì sao lại phải về?”


Trương Dục Hiên giật góc áo, nói: “Tớ… Tớ nói cậu nghe, cậu đừng mắng tớ.”
Khâu Ngôn Chí càng tò mò: “Tớ mắng cậu làm gì? Cậu nói xem nào.”


Trương Dục Hiên trả lời: “Vì tớ gọi điện thoại nhờ bố tớ tìm Liễu Trừng giúp tớ, bố bảo tớ chuyển về nhà sống thì ông mới tìm giúp tớ.”
Khâu Ngôn Chí: “… Cậu tìm Liễu Trừng chi vậy?”


Trương Dục Hiên ngẩng đầu: “Liễu Trừng ở bên ngoài vừa không có tiền vừa không có điện thoại di động, trốn đi đâu được cơ chứ? Nếu bị Diệp Hoành Viễn bắt được chắc chắn sẽ bị đánh chết.”


Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dục bấy bì ơi, cậu còn nhớ tối hôm qua tên đó bỏ thuốc cậu không?”


Trương Dục Hiên cắn môi trả lời: “… Tớ nhớ mà. Nhưng… nhưng đâu có chuyện gì xảy ra đâu? Hơn nữa, hơn nữa sao tớ có thể trơ mắt nhìn Liễu Trừng bị đánh chết được!”


Khâu Ngôn Chí cảm giác mình sắp bị Trương Dục Hiên chọc tức nhồi máu cơ tim: “… Không có chuyện gì xảy ra?! Nếu Thẩm Tinh Vĩ không đến phá cửa giúp, cậu còn nghĩ không có chuyện gì xảy ra nữa không? Trương Dục Hiên! Rốt cuộc cậu có hiểu tình huống không? Liễu Trừng suýt thì hấp diêm cậu, và lý do hấp diêm cậu chỉ là để khiến cậu cảm thấy tội lỗi, khiến cậu giữ tên đó lại và bảo vệ, nó đang lợi dụng cậu đó, hiểu chưa?!”


Trương Dục Hiên mím miệng, uất ức nói: “Ngôn Ngôn, cậu vừa bảo là không mắng tớ.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Trương Dục Hiên, bỗng nhiên nheo mắt hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu thích Liễu Trừng phải không?”


Trương Dục Hiên sững người, đứng dậy lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu, làm gì có, cậu nói gì vậy? Tớ chỉ thích đàn anh thôi! Liễu Trừng chỉ là bạn của tớ, cũng, cũng giống cậu đó!”
Khâu Ngôn Chí nguýt cậu ta một cái: “Tớ đâu có hấp diêm cậu.”


Trương Dục Hiên: “… Mai mốt tớ không làm bạn với tên đó nữa, tớ chỉ muốn giúp cậu ta tránh kiếp nạn này, miễn cậu ta không bị đánh chết là được.”


Trương Dục Hiên vừa ngốc vừa cứng đầu, Khâu Ngôn Chí thực sự không cãi được, đành xua tay bảo: “Được rồi, cậu muốn giải quyết thế nào thì làm thế đó.”


Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí nghĩ tới điều gì đó, nói: “Còn một chuyện nữa, nếu cậu tìm được Liễu Trừng thì nhớ bảo tớ, tớ có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu ta.”
“Được.” Trương Dục Hiên thoải mái đồng ý.


Khâu Ngôn Chí nằm một mình trên giường trong phòng ngủ, nằm kiểu gì cũng không ngủ được.
Cậu chợt nhận ra lâu lắm rồi chưa thấy Đại Hoàng.
Vừa định lôi Đại Hoàng ra tâm sự.
“Đại Hoàng!” Khâu Ngôn Chí gọi một tiếng, nhưng không thấy Đại Hoàng đâu.


“… Là một người máy phụ trợ, nó lêu lổng chỗ nào rồi không biết.” Khâu Ngôn Chí lầm bầm.
“Này.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, “Bé vàng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đại Hoàng vỗ đôi cánh nhỏ của mình, từ từ xoay người lại.
“Có muốn hợp tác với tao không?”


Đại Hoàng nói: “Sao ngộ phải hợp tác với lị?”
Người kia nói: “Vì nếu Khâu Ngôn Chí rời khỏi đây, thế giới này chỉ còn một mình tao có thể thấy mày.”
Đại Hoàng: “Chả quan trọng, ngộ đã quen với việc tự vui tự cười từ lâu rồi, chỉ mình người máy như ngộ cũng có thể chơi high.”


Người kia cười cười.
“Mày bị ngu quá hả? Mày nghĩ nếu Khâu Ngôn Chí rời khỏi đây, thế giới này vẫn sẽ tồn tại à?”
“Khâu Ngôn Chí bị mắc kẹt trong trò chơi lâu như vậy, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ điều ra nguyên nhân rõ ràng, đến lúc đó sẽ phát hiện bí mật của trò chơi này.”


“Các bug của trò chơi sẽ bị vạch trần, và chuyện xảy ra ba năm trước sẽ tiếp tục bị đưa ra và bàn tán.”
“Mày tưởng thế giới này mạnh mẽ và hoàn hảo, vĩnh cữu à? Không, chỉ cần nhân viên bên ngoài gõ phím vài lần là có thể phá hủy trò chơi này.”


“Bé à, có hàng chục nghìn NPC trong trò chơi này, trong đó có hàng nghìn người có gia đỉnh, sự nghiệp, tình cảm và ý thức của riêng họ, và sau này sẽ còn nhiều hơn nữa. Có vô số tòa nhà cao tầng và những con đường, hàng trăm nghìn loài chim chóc muông thú, hàng triệu loại hoa cỏ ở đây. Mỗi người, mỗi con vậy, mỗi gốc hoa, mỗi ngọn cỏ ở đây đều đang cố gắng sống sót, mỗi cá nhân thực hiện nhiệm vụ của mình, bọn họ không phải là dữ liệu ảo. Đây đã là một thế giới hoàn chỉnh, mà giờ đây, mày muốn nhìn nó hoàn toàn sụp đổ, hủy diệt ư?”


“Sự yên bình và hòa bình của cả thế giới, thường cần sự hy sinh của một vài người, nhưng bây giờ, chỉ cần hy sinh một mình Khâu Ngôn Chí là có thể giữ cho thế giới của chúng ta không bị xáo trộn, từ nay non xanh nước biếc, muôn đời không lo. Quả là điều vĩ đại và phấn khởi nhường nào!”


“Chưa kể, Khâu Ngôn Chí chỉ là một kẻ vô liêm sỉ xông vào đây, là một kẻ phá hoại, còn điều tao muốn làm là cố gắng hết sức để bảo vệ và giữ gìn thế giới này.”