Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu nhanh chóng trở nên bận rộn.
Vì dự án này trong tay bọn họ có liên quan đến sự hợp tác với một vài công ty nước Đức, cho nên chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi mà hai người đã phải đi ra nước ngoài tận ba lần.
Hạ Châu vốn cho rằng lần đầu Khâu Ngôn Chí đi phiên dịch sẽ khó tránh khỏi gặp đôi chút khó khăn, nhưng không ngờ Khâu Ngôn Chí lại vô cùng thành thạo nghiệp vụ và quy trình làm việc, hoàn toàn chẳng giống như người mới vào nghề chút nào cả.
Hạ Châu nảy sinh lòng tò mò về cuộc sống ban đầu của Khâu Ngôn Chí, một buổi tối nọ trước khi đi ngủ, Hạ Châu hỏi Khâu Ngôn Chí đã từng làm công việc gì trước khi xuyên đến đây.
Khâu Ngôn Chí đáp rằng cũng làm phiên dịch viên thôi.
Hạ Châu vốn còn muốn hỏi nhiều hơn, hỏi về gia đình của cậu, cuộc sống của cậu, hỏi xem cậu có những bạn bè thân thiết nào, hắn muốn hiểu rõ hơn về cậu một chút.
Nhưng Hạ Châu còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Khâu Ngôn Chí đã ngủ say mất rồi, quầng mắt cậu còn hơi thâm đen.
… Khoảng thời gian này em ấy thực sự đã rất mệt.
Hạ Châu đau lòng vuốt ve gương mặt thoáng lộ vẻ mệt mỏi của cậu, tắt đèn ngủ, nằm xuống bên cạnh cậu, chìm vào giấc ngủ.
Khi bước ra khỏi sân bay lần cuối cùng, cả hai người đều mệt không thể tả nổi.
Chiếc xe con màu đen chậm rãi rời khỏi sân bay, tài xế lên tiếng: “Ngài Hạ…”
“Suỵt.” Hạ Châu cắt ngang lời ông ta: “Nói nhỏ một chút.”
Tài xế ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện đầu Khâu Ngôn Chí đang gật gù, giống hệt như đã ngủ rồi.
Tài xế hạ nhỏ tiếng lại, hỏi:
“… Bây giờ đưa cậu Khâu về nhà trước giống mọi khi hay sao ạ?”
Hạ Châu cẩn thận để đầu Khâu Ngôn Chí dựa lên vai mình, nói khẽ: “Về nhà tôi.”
Sau khi về đến nhà, Khâu Ngôn Chí đã ngủ sâu hơn.
Hạ Châu cẩn thận ôm cậu xuống xe, bế thẳng về phòng.
Hạ Châu đặt Khâu Ngôn Chí lên giường, giúp cậu cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu.
Khâu Ngôn Chí ngủ rất say, mặc dù đã bị bế lên bế xuống đi một khoảng xa như thế, vậy mà cũng chẳng hề tỉnh giấc lấy một lần, chỉ nói mớ vài tiếng khe khẽ, trở mình rồi chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn dáng vẻ của cậu, Hạ Châu bật cười, sau đó vươn tay dém góc chăn giúp cậu.
Vào ban đêm, Khâu Ngôn Chí mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngái ngủ nhìn Hạ Châu nằm bên cạnh mình, sau đó nhắm mắt dựa sát về phía Hạ Châu.
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu hỏi nhỏ: “Dọn qua đây với anh nhé, được không?”
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt ừ một tiếng.
Sau đó thì được Hạ Châu ôm lấy, hôn lên trán, dịu dàng kéo vào lòng.
Khi Khâu Ngôn Chí tỉnh dậy đã là một giờ chiều, mặt trời sáng rực trên cao.
Cậu duỗi người, kéo lê đôi dép đi vào trong nhà vệ sinh.
Hai mắt cậu nửa tỉnh nửa mê, cầm bàn chải lên đánh răng, đánh được nửa chừng thì bỗng thấy hơi sai sai.
Đợi đã.
Hiện giờ cậu đang ở đâu đây?
—— Ở nhà Hạ Châu.
Vậy tại sao cậu lại cầm bàn chải của mình, dùng kem đánh răng của mình, đi dép lê của mình? Hơn nữa, chiếc bàn chảy đánh răng tự động này còn là cái mà cậu vừa mới mua hồi tuần trước, bàn chải đế sạc không dây lại còn là hình con vịt vàng cực kỳ dễ thương nữa!
Khâu Ngôn Chí tức tốc rửa mặt xong, đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Sau đó cậu phát hiện đồ ngủ của mình ở trong phòng Hạ Châu, phát hiện chậu hoa của mình đặt trên ban công của Hạ Châu, thậm chí còn tìm thấy cả con cá hề nhỏ của mình trong bể cá nhà Hạ Châu nữa.
Đầu óc Khâu Ngôn Chí hoảng loạn một lát, đột nhiên cậu chợt nhớ ra, tối hôm qua có nghe Hạ Châu hỏi cậu có muốn dọn sang đây ở hay không.
… Hóa ra chuyện đó không phải là mơ.
Hành động cũng nhanh thật.
Khâu Ngôn Chí nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận mọi việc, cậu sờ bụng, đi đến phòng ăn, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra.
“Khâu Ngôn Chí.” Một giọng nói u oán đột nhiên vang lên, là Đại Hoàng: “Cậu không gọi tôi ra lâu lắm rồi đấy nhé.”
Khâu Ngôn Chí liếc nhìn Đại Hoàng: “Dạo gần đây bận quá.”
Đại Hoàng lăn một vòng trên bàn: “Suốt khoảng thời gian qua tôi chán như con gián, trừ cậu ra, cũng chẳng ai có thể thấy được tôi, chẳng có ai nói chuyện được với tôi cả.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy trong ba năm tôi không vào game ấy, cậu sống kiểu gì thế?”
Đại Hoàng cúi đầu xuống: “… Ba năm đó, ngày nào cũng là sự dày vò tột độ đối với tôi.”
Dường như Đại Hoàng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nó bay một trong quanh phòng Hạ Châu, sau đó nói: “Cậu thật sự không có ý định muốn đi ra ngoài nữa sao, thật sự muốn tiếp tục chăm chỉ làm việc ở công ty của Hạ Châu, tiếp tục sống chung với anh ta, sau đó… sau đó kết hôn với anh ta, cứ thế yên bình sống đến cuối đời ư?”
Động tác trên tay Khâu Ngôn Chí hơi ngừng lại một lát, sau đó cậu cụp mắt xuống: “Cứ như vậy sống yên bình cả đời thì có làm sao? Sao thế, vì tao không còn móc tiền mua thẻ, không đi theo diễn biến của game nên khiến mày không vui à?”
“Sao tôi lại không vui vì chuyện này cơ chứ?” Đại Hoàng nhíu mày: “Với tư cách là một công cụ hỗ trợ trí năng, khiến người chơi cảm thấy vui vẻ hạnh phúc trong thế giới game chính là trách nhiệm của tôi.”
Đại Hoàng dừng một lát, rồi bay ra trước mặt Khâu Ngôn Chí:
“Khâu Ngôn Chí, tình huống hiện tại có làm cậu thấy vui không?”
Khâu Ngôn Chí vừa đóng cửa tủ lạnh thì phát hiện trên cửa tủ có dán một mẩu giấy ghi chú.
“Không biết khi nào em mới dậy nên anh để đồ ăn trong lò vi sóng, nếu em không thích thì nói dì Trương nấu cái khác cho em. Còn nữa, đừng uống sữa bò lấy trực tiếp từ tủ lạnh, trên bàn có một hộp sữa để nhiệt độ phòng đấy.”
Kiểu chữ của Hạ Châu rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ, Khâu Ngôn Chí có thể tưởng tượng ra được Hạ Châu đã viết những dòng dặn dò này với vẻ nghiêm túc như thế nào.
Khâu Ngôn Chí không nhịn được mà mỉm cười, cậu nhìn hộp sữa bò lạnh lẽo trong tay mình, đặt nó vào lại tủ lạnh.
Cậu xé tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh xuống, gấp lại kẹp vào trong ốp điện thoại.
“Rất vui.”
Khâu Ngôn Chí mỉm cười, nói.
Khâu Ngôn Chí biết Đại Hoàng muốn nói điều gì. Dù sao nơi này vẫn là một trò chơi, Hạ Châu là NPC.
Thế giới trước mặt và những người cậu gặp, đều chỉ là những số liệu hư cấu mà thôi.
Khâu Ngôn Chí hiểu ý của Đại Hoàng, cũng hiểu được nỗi lo của Đại Hoàng.
Khâu Ngôn Chí thừa nhận cậu là người cô đơn.
Khâu Ngôn Chí thừa nhận cuộc sống ngoài đời thực của cậu chẳng bằng trong game.
Khâu Ngôn Chí thừa nhận cậu là một kẻ đáng thương muốn hấp thu sự ấm áp từ game.
Và cậu cũng thừa nhận, cậu nuối tiếc những ấm áp và tốt đẹp giả tạo lúc này.
Về phần cậu có nên dứt ra, đối mặt với tình cảm bằng sự lý trí, vạch rõ giới hạn với NPC hay không? Đấy là chuyện mà các nhà tâm lý học nên suy nghĩ.
Khâu Ngôn Chí là kẻ nông cạn, là người trần tục sống được ngày nào hay ngày nấy. Cậu cảm thấy như thế này là tốt lắm rồi, cậu sẵn lòng sống mơ hồ, sẵn lòng lún sâu tại nơi đây, sẵn lòng bị nhốt trong trò chơi này, sẵn lòng tự lừa dối bản thân, sống cả đời với những dãy số liệu giống hệt như người thật này.
Đợi đến khi nào cảm thấy chán rồi, mệt rồi, tỉnh ngộ lại rồi. Đợi đến khi cậu cảm thấy cuộc sống mà trò chơi này tạo ra cho cậu, bắt đầu khiến cậu thấy nhàm chán vô vị.
Lúc đó cậu tìm lại cách thoát ra khỏi trò chơi này cũng chưa muộn.
Sau khi thành công lấy được dự án, công ty đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Đây cũng là KTV lớn nhất vùng, Hạ Châu thẳng tay bao trọn hết cả căn phòng cao cấp lớn nhất trên tầng cao nhất, đèn vừa mở nhạc vừa lên, bầu không khí cũng dần dần được khuấy động.
Mọi người vốn cho rằng sự tham dự của Hạ Châu sẽ khiến cho tất cả mọi người bị gò bó, nào ngờ toàn là lo lắng thừa cả rồi.
Từ sau khi Khâu Ngôn Chí xuất hiện, ánh mắt của Hạ Châu chưa từng nhìn bất cứ một ai khác.
Khoảng thời gian trước đó Khâu Ngôn Chí cũng mệt muốn chết, cậu đến đây nhằm để thư giãn, uống vài ly rượu, thừa dịp men say càng lúc càng nồng, cậu cầm micro hát vài bài, cuối cùng lại bị người ta lừa hát bài tình ca vừa ngọt vừa ngấy.
Khâu Ngôn Chí cầm micro chậm rãi đi từ trên bục về phía Hạ Châu, giọng hát trong trẻo êm tai, ánh đèn sáng lóa rọi vào mắt cậu, như được rắc đầy những mảnh kim cương vỡ vụn, cậu chứ thế bước từng bước đi về phía Hạ Châu, đôi mắt vẫn luôn lập lòe ý cười.
Cậu kéo tay Hạ Châu, mỉm cười hát một câu hát cuối cùng hệt như lời thổ lộ.
Mọi người ồn ào hú ầm lên, la hét bảo bọn họ hôn môi đi.
E là Khâu Ngôn Chí đã uống quá nhiều rượu, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, cậu nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp với con ngươi sâu thẳm của Hạ Châu, bỗng nhiên ném micro trong tay đi, đột ngột đè Hạ Châu lên sô pha, mạnh bạo hôn lấy.
Hạ Châu hơi sững sờ trước động tác bất ngờ ấy của cậu.
Những người đứng phía sau nhao nhao gào thét hoan hô ầm ĩ.
Khâu Ngôn Chí đè Hạ Châu xuống dưới thân mình, nhắm mắt lại hôn cẩn thận hơn.
Nụ hôn kết thúc, Khâu Ngôn Chí nhìn chóp tai ửng đỏ của Hạ Châu, ghé sát vào bên tai hắn, cười khúc khích: “Có phải anh mắc cỡ rồi không…”
Lỗ tai Hạ Châu đỏ hết cả lên, nhưng anh khẽ mím môi, nói: “Anh không có, em uống say rồi.”
Khâu Ngôn Chí đứng dậy, có lẽ do uống rượu nên đôi mắt của cậu sáng rực lạ thường, cậu kéo tay Hạ Châu, nói: “Anh mắc cỡ rồi… Vậy chúng ta… chúng ta đi trốn đi.”
Sau đó Khâu Ngôn Chí kéo Hạ Châu xông ra khỏi đám người, chạy tới chỗ hành lang vắng vẻ.
“Bây giờ đã không còn ai ở đây nữa.” Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu cười với Hạ Châu, vẻ mặt tươi tắn, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Sau đó cậu nhắm mắt lại ngẩng đầu, khóe môi cong lên: “Anh có thể hôn em được rồi.”
Hô hấp của Hạ Châu chợt nghẽn, đôi mắt tối sầm.
“Hôn em.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng cao đầu hơn một chút.
Hạ Châu bất chợt ôm lấy eo Khâu Ngôn Chí, áp lưng cậu lên tường, hôn thật sâu. Sức lực của hắn gia tăng từng chút từng chút một, như thể muốn chiếm giữ hoàn toàn Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí vòng tay lên cổ Hạ Châu, đón nhận nụ hôn này.
Giữa môi và răng của Khâu Ngôn Chí ngập tràn mùi thơm thuần túy của rượu, khiến cho Hạ Châu cũng gần như bị say theo.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài gần như muốn ngộp thở, hắn vẫn lưu luyến ôm lấy Khâu Ngôn Chí không buông, nụ hôn nhỏ nhẹ rơi lên môi, lên má và lên trán cậu. Hạ Châu hôn rồi lại hôn, cổ họng khàn khàn cất tiếng hỏi: “Em thích anh không?”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, đầu óc đã hơi không tỉnh táo nữa rồi, cậu ngây ngốc đáp: “Thích.”
Hạ Châu càng hài lòng hơn, rồi lại ôm lấy cậu hôn thật lâu, không muốn tách ra dù chỉ một chốc, hệt như đang muốn xác định điều gì đó vậy. Hắn lại hỏi cậu: “Thích anh từ lúc nào thế?”
“… Vừa gặp lần đầu thì đã thích anh rồi.”
Hạ Châu cúi đầu xuống, áp trán mình vào trán Khâu Ngôn Chí, bật cười khe khẽ: “Thật sao?”
“Thật.” Khâu Ngôn Chí ngốc nghếch gật đầu.
Hạ Châu lại hỏi: “Vậy em thích anh ở điểm nào?”
Khâu Ngôn Chí cười khờ: “Thích anh, thích anh vì anh giống Cục Rác Nhỏ.”
Hạ Châu sững sờ đôi lát, sau đó bật cười: “Khâu Ngôn Chí, không được mắng người.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu, hơi ấm ức lên tiếng: “Em không mắng người.”
Hạ Châu mỉm cười nhéo chóp mũi cậu: “Không mắng người, vậy tại sao lại nói anh giống Cục Rác Nhỏ.”
Khâu Ngôn Chí trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn về phía anh.
“Nhưng mà anh thật sự rất giống Cục Rác Nhỏ mà…”
Khâu Ngôn Chí vươn tay, miêu tả lại từng chút từng chút một đường nét trên gương mặt của Hạ Châu.
“Đôi mắt anh giống cậu ấy, lông mày cũng giống cậu ấy…”
Nụ cười của Hạ Châu dần sượng ngắt.
Khâu Ngôn Chí chẳng hề ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đầu ngón tay cậu chạm lên miệng Hạ Châu, vui vẻ cười nói: “… Miệng cũng rất giống cậu ấy luôn!”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác hỏi: “Hạ Châu, sao anh lại không cười nữa?”
Ngón tay cậu chạm lên môi Hạ Châu, mô tả lại đường nét của hắn, cậu chớp mắt: “… Lúc anh cười là giống cậu ấy nhất.”
Hạ Châu điếng hồn tại chỗ, chỉ thấy như vừa có một cơn gió càn quét qua, thổi vào từng lỗ chân lông trên da thịt hắn, từng kẽ hở trong xương cốt của hắn, để sự lạnh lẽo ngấm dần vào trong máu.
Hắn nhìn nụ cười trên mặt Khâu Ngôn Chí, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn ánh mắt lúc nào cũng có thể dễ dàng chứa đựng đầy vẻ chân thành lẫn thâm tình của cậu.
Hắn sững sờ mở miệng, thốt ra một câu hỏi yếu ớt vô nghĩa:
“Khâu Ngôn Chí, Cục Rác Nhỏ là ai.”
Khâu Ngôn Chí sáp lại gần hôn nhanh lên môi Hạ Châu, trong mắt cậu chứa đựng nụ cười rực rỡ mà sáng ngời.
“Là Tần Hạ ưu tú nhất, đẹp trai nhất trên đời!”