Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 30

Cả người Khâu Ngôn Chí run lên, cảm giác lông tơ trên người dựng đứng, kích thích nổi da gà.
… Cậu thực sự sợ hãi.
Dù Hạ Châu chỉ là một NPC, hắn cũng đã trở thành một NPC sụp đổ, không thể kiểm soát.
Cậu thực sự sợ rằng sinh mệnh mong manh của mình cứ thế bị nhét vào tay Hạ Châu.


Khâu Ngôn Chí rũ hàng mi, lông mi thật dài tạo thành một bóng râm dưới mắt, thậm chí nó còn hơi run rẩy để lộ nỗi thấp thỏm của cậu, cuối cùng cậu cũng khuất phục, “Hạ Châu, anh thả tôi ra trước được không…”
Hạ Châu không nói gì.


Bờ môi Khâu Ngôn Chí mím thật chặt, cậu vươn tay định đẩy bàn tay đang giữ cổ mình của Hạ Châu.
Một ngón tay, hai ngón tay bị tách, đến khi sắp thoát ra thì giây sau cậu lại bị người ta mạnh mẽ bóp cằm.
Hạ Châu ép Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn thẳng vào mắt mình.


Đôi mắt đen nhánh của hắn chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, từng lớp từng lớp sâu sắc khiến cậu gần như không thở nổi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Ngôn Chí và nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu nói tôi nghe xem, tôi nên loại bỏ vết cắn đó như thế nào?”


Giọng Khâu Ngôn Chí khàn khàn: “… Anh buông tôi ra trước đã.”
Hạ Châu coi như không nghe thấy, thậm chí tay còn bóp mạnh hơn, in dấu ngón tay trắng đỏ lẫn lộn trên gương mặt trắng nõn của Khâu Ngôn Chí.


Khâu Ngôn Chí gần như nghe tiếng xương mình kêu răng rắc, vừa nghĩ đến việc mình có thể sẽ bị Hạ Châu giết chết ở đây một cách mờ ám, Khâu Ngôn Chí chỉ thấy mũi cay xè, nước mắt lăn dài.
Cậu khàn giọng nói: “Hạ Châu… Anh làm em đau.”


Nước mắt Khâu Ngôn Chí rơi trên tay Hạ Châu, nhiệt độ nóng bỏng khiến trái tim Hạ Châu căng thẳng vô cớ. Ngay sau đó, hắn dùng bụng nón tay lau nước mắt cho cậu.
“Nếu không làm em đau, em có thể nhớ lâu không?”


Hành động bất ngờ lau nước mắt giúp Khâu Ngôn Chí, giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Hạ Châu khiến Khâu Ngôn Chí choáng váng, suýt thì tưởng Hạ Châu đã trở lại bình thường.
Hạ Châu nghiêng người, hôn Khâu Ngôn Chí.


Ban đầu là một nụ hôn rất dịu dàng, Khâu Ngôn Chí ngơ ngác chớp mắt, cậu hơi bối rối nhưng toàn thân lại nhũn ra vì động tác nhẹ nhàng bất ngờ này. Ai ngờ Hạ Châu lại cắn môi cậu.


Nụ hôn càng thêm mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống Khâu Ngôn Chí vào bụng, cắn môi Khâu Ngôn Chí rướm máu, giữa môi răng đượm vị tanh nồng.
Sau đó, nụ hôn của người kia dần lướt xuống.


Nhiệt độ gần như có thể đốt cháy làn da rốt cuộc dán lên vết cắn vừa bị bụng ngón tay cọ xát, sau đó người đàn ông há miệng hung hăng cắn, không chút thương tiếc.
Á!


Khâu Ngôn Chí nghiến chặt răng mới không phát ra tiếng, nhưng cơn đau dữ dội khiến nước mắt sinh lý của cậu lăn dài, mãi đến khi răng Hạ Châu rời khỏi cần cổ, cậu vẫn đau đến mức run cả người, nước mắt chảy dài trên gò má không kìm chế được, chảy đến vết thương vừa bị cắn rách, kích thích khiến cậu rùng mình.


Hạ Châu cẩn thận ngắm nghía vết cắn hắn vừa để lại, hình dạng rất hoàn hảo, phủ kín vết cắn ban đầu, không hề có dấu vết thừa.
Hắn lại dùng ngón trỏ chạm vào vết cắn mới, trong lòng trào dâng một loại thỏa mãn biến thái.


Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, sau này em không được phép gặp tên đó nữa.”
Khâu Ngôn Chí đau đến mức răng run cầm cập, gật đầu: “Không gặp nữa.”
Hạ Châu lại nói: “Cũng không được phép nghĩ đến hắn.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không nghĩ nữa.”


Hạ Châu: “Càng không được phép thích hắn.”
“Không thích đâu.” Khâu Ngôn Chí cắn răng nói, “Em hoàn toàn không hề thích hắn, hắn là con chó. Không, trừ việc thích cắn người linh tinh, hắn còn chẳng bằng con chó.”


Rốt cuộc Hạ Châu cũng hài lòng, vuốt tóc Khâu Ngôn Chí: “Ừm, nên giữ suy nghĩ này.”
Khâu Ngôn Chí: “…”


Vết cắn vừa rồi của Hạ Châu thực sự quá ác, ứa cả máu, hơn nữa vị trí cũng rất hiểm. Chỉ cần Khâu Ngôn Chí nhúc nhích một chút là có thể cảm nhận cơn đau khi cổ áo ma sát vết thương, đau đến mức khiến người ta hít sâu, toàn thân run rẩy.


Lúc Hạ Châu hôn cậu, Đại Hoàng đã biến mất không còn tung tích. Bây giờ Hạ Châu đang ở bên cạnh cậu, Khâu Ngôn Chí cũng không tìm được cơ hội để gọi Đại Hoàng để điều chỉnh mức độ đau đớn.
Đành cắn răng chịu đựng suốt chặng đường.


Khi ngang qua một hiệu thuốc, Hạ Châu giảm tốc độ xe.
Khâu Ngôn Chí muốn Hạ Châu rời đi một lúc để mình có thể điều chỉnh mức độ đau, bèn nói nhỏ: “… Đau.”
Nào ngờ Hạ Châu liếc cậu một cái rồi đạp chân ga.


Giọng Hạ Châu bình thản: “Vết thương không cần lành quá nhanh, nếu không em sẽ không nhớ lâu.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu, tôi đệch-cả-lò-nhà-anh!


Đúng lúc này, chuông điện thoại của Khâu Ngôn Chí vang lên, Khâu Ngôn Chí nhìn tên hiển thị trên màn hình mà giật thót, trộm nghía Hạ Châu rồi cúp máy.
Cậu gửi tin nhắn: [Minh Húc, anh có chút việc, chắc là không đến nhà em ăn cơm được, lần sau…]


Còn chưa gõ xong tin nhắn này thì Hạ Châu đã cướp điện thoại. Khâu Ngôn Chí muốn giật lại nhưng không giành được.
Hạ Châu nhìn lướt qua tin nhắn, cười một tiếng: “Đã hẹn rồi sao lại đổi ý?”
Sau đó hắn tấp xe vào lề đường, soạn tin nhắn trả lời.


[Nhà em ở đâu? Bây giờ anh đang ở ngoài, anh đến đó luôn.]
Một phút sau, Diệp Minh Húc gửi địa chỉ tới.
[Số 102 vườn Kim Hạnh, em vừa về đến nhà đã thấy chị dâu mua mấy con cá sống, đàn anh, anh thích anh hấp hay kho?]


Hạ Châu vô cảm tắt màn hình điện thoại, khởi động xe một lần nữa, lái về phía nhà Diệp Minh Húc.
… Bỏ mẹ rồi.


Chỉ cần Hạ Châu xuất hiện trước mặt Diệp Minh Húc, Khâu Ngôn Chí có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì độ khó khi cưa cẩm Diệp Minh Húc, đều sẽ tăng lên 1800 độ.


Hạ Châu đang phá hủy mọi kế hoạch của cậu, làm xáo trộn cuộc sống trong game của cậu.


Nếu Hạ Châu xuất hiện trước mặt Diệp Minh Húc, nếu cậu kết hôn với Hạ Châu, lệch khỏi tuyến chính của trò chơi, nếu Diệp Minh Húc cũng sụp đổ hệ thống như Hạ Châu trong ván trước… Nếu cậu phải đối mặt với khoảng không trắng xoá mờ mịt kia lần nữa…


Chỉ nghĩ thôi, Khâu Ngôn Chí đã thấy rét run cả người.
“Dừng xe.” Khâu Ngôn Chí nói.
Hạ Châu không thèm để ý đến cậu.
Khâu Ngôn Chí cụp mắt: “Hạ Châu… Em muốn đi vệ sinh.”
Hạ Châu ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng, hắn bèn dừng xe lại.


Khâu Ngôn Chí chạy nhanh vào nhà vệ sinh, mở tung từng cánh cửa, thấy bên trong không có ai thì thở phào.
“Đại Hoàng, ra đây.” Khâu Ngôn Chí nói.
Khâu Ngôn Chí: “Mày biết chuyện gì vừa xảy ra không?”
Đại Hoàng: “Tôi đọc được rồi.”


Khâu Ngôn Chí hít sâu, cảm giác cổ đau dữ dội, cậu nói: “Trước tiên hãy giảm mức độ đau cho tao đã.”
Đại Hoàng điều chỉnh cảm giác đau đớn, lúc này Khâu Ngôn Chí mới thấy khá hơn chút.


“Mà này, chẳng phải tối qua mày đã xóa sạch vết cắn trên vai tao ư? Vậy thì xóa luôn vết trên cổ đi.”
“Cái này không thể được.”
“Tại sao?”


“Hạ Châu phát hiện thì sao? Nếu hắn biết vết cắn biến mất trong tích tắc, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Phải hai ngày nữa mới xóa sạch được, nếu không sẽ bị lộ.”


Khâu Ngôn Chí vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi Hạ Châu cắn mình, trong lòng tràn đầy tức giận, cậu thở hổn hển, cuối cùng bình tĩnh lại: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, tao không bị Hạ Châu hại chết thì hệ thống của Diệp Minh Húc cũng sụp đổ, tao sẽ bị game hành chết.”


“Tao phải làm gì đó. Có thẻ gì có thể giúp tao giải quyết Hạ Châu không?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
Đại Hoàng nói nhỏ: “Có thì có, cơ mà phải trả tiền.”
Khoé môi Khâu Ngôn Chí giật giật.
“Bây giờ, mạng bố mày còn quan trọng hơn tiền.”


Đại Hoàng nghe vậy, đôi mắt lập tức phát sáng, nó lôi một xấp thẻ vàng lấp lánh ra.
“Cậu Khâu, người chơi VIP thân mến, bây giờ tôi có thể nói với cậu rằng, trong trò chơi của chúng ta, chỉ cần cậu nạp tiền, cậu sẽ có cả thế giới.”


Hạ Châu cảm thấy Khâu Ngôn Chí rời đi quá lâu, hắn cau mày, đanh định xuống xe xem sao thì thấy bóng dáng Khâu Ngôn Chí đi tới trong gương chiếu hậu.
Khâu Ngôn Chí mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, im lặng cúi đầu thắt dây an toàn.


Hạ Châu nhìn cậu, phát hiện có lẽ là trạng thái của Khâu Ngôn Chí không ổn, có mỗi sợi dây an toàn mà thắt mãi không xong.
Hạ Châu thở dài, lấy giây an toàn trên người cậu: “Đừng nhúc nhích, để tôi.”
Hạ Châu cúi đầu, lách cách một tiếng đã thắt xong dây an toàn.


Khâu Ngôn Chí mặt không thay đổi cầm cốc nước inox bên cạnh lên.
“Có gì khó đâu, em… Á!”
Hạ Châu vừa định ngẩng đầu lên lần nữa, Khâu Ngôn Chí đã cầm cốc nước inox hung hăng nện vào gáy Hạ Châu!
Hạ Châu chỉ thấy gáy tê rần, sau đó hắn hoàn toàn mất ý thức.


Đại Hoàng vui vẻ xoay tròn trên không trung: “Chúc mừng cậu đã sử dụng thành công thẻ ‘Một đòn té xỉu’ trị giá 199 nhân nhân tệ!”
Tay Khâu Ngôn Chí hơi run.


Nói thật, vừa rồi cậu thực sự sợ tấm thẻ này sẽ xảy ra sự cố trên người Hạ Châu, vì vậy cậu cố ý dùng sức rất lớn, lòng thầm nghĩ dù thẻ này không có tác dụng, cậu có đánh cũng phải đánh Hạ Châu bất tỉnh.


Khâu Ngôn Chí sợ Hạ Châu sẽ sớm tỉnh lại, thế là cậu vươn tay cởi cà vạt của Hạ Châu ra, sau đó trói cả tay trái và tay phải của Hạ Châu vào vô lăng.
Sau khi xác định mình đã buộc chắc chắn, Khâu Ngôn Chí mới thở phào nhẹ nhõm.


Khâu Ngôn Chí tìm lúc lâu trong xe, mới tìm được hợp đồng có sơ hở mà Hạ Châu nói đã ký với bố mình sáng nay.
Khâu Ngôn Chí lấy hợp đồng từ trong túi công văn ra, xoay người định rời đi.


Lúc đi ra, nhìn Hạ Châu hôn mê trên ghế lái, Khâu Ngôn Chí nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi hắn hung hăng cắn cổ mình mà tức điên lên, phải trả đũa mới được.
Khâu Ngôn Chí quay lại ghế phó lái, túm lấy tay trái của Hạ Châu bị cột vào vô lăng.


Khâu Ngôn Chí há miệng, hung hăng cắn một phát đầy tính trả thù. Với phát cắn của Khâu Ngôn Chí, cánh tay Hạ Châu lập tức đổ máu, thậm chí đau đến mức Hạ Châu tỉnh lại từ cơn mê.
Hạ Châu đau quá tỉnh lại, mở mắt thì tình cờ thấy cảnh Khâu Ngôn Chí mở cửa chuẩn bị rời đi.


Hạ Châu thoáng sửng sốt, hét lên: “Khâu Ngôn Chí, em đi đâu vậy?”
Khâu Ngôn Chí không ngờ Hạ Châu tỉnh nhanh như vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên. Cậu ngoái đầu nhìn Hạ Châu, cười như gió xuân: “Đi hẹn hò với bé đàn em nè.”


“Hẹn hò? Khâu Ngôn Chí, em quên thân phận của mình à?” Hạ Châu nheo mắt, giọng nói lạnh lùng.
Khâu Ngôn Chí cười cong mắt: “Anh Hạ, anh chưa thấy rõ tình cảnh của mình hả?”
Hạ Châu sững sờ, lúc này mới nhận ra có gì đó sai sai.


Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bàn tay phải của mình có thêm một dấu răng dính máu giữa ngón cái và ngón trỏ, hai cánh tay bị cột vào vô lăng, thậm chí còn thắt nút chết.
Sau khi kịp phản ứng, cả khuôn mặt Hạ Châu tối sầm: “Khâu Ngôn Chí, em cởi trói cho tôi!”


Khâu Ngôn Chí trợn mắt: “Giám Đốc Hạ, không học chút bài học thì sao nhớ lâu được.”
Dường như Hạ Châu nghe thấy tiếng nghiến răng của mình.


“À đúng rồi!” Khâu Ngôn Chí lấy tập tài liệu trong tay, giơ lên với Hạ Châu rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Em cầm tập tài liệu này đi nha, chờ bố em soi ra sơ hở rồi ký bản mới cho anh, mong rằng lần này anh Hạ sẽ tìm được luật sư giỏi.”
Khâu Ngôn Chí nói xong đóng cửa cái rầm.


Cho đến khi Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã rời khỏi tầm mắt của Hạ Châu, cậu mới dừng bước.
“Vui không?” Đại Hoàng hỏi.
Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Cũng thường thôi.”
Đại Hoàng: “Muốn dùng tấm thẻ thứ hai đã mua ngay bây giờ luôn không?”
“Bắt đầu đi.”


Đại Hoàng: “Ố kề, cậu Khâu, người chơi VIP cao quý, thứ mà cậu sắp sử dụng là một tấm thẻ ngăn cách nhân vật phiền phức trị giá 16888 tệ, tấm thẻ này có thể cách ly những nhân vậy gây rắc rối, sau khi cậu sử dụng tấm thẻ này, những nhân vật phụ làm phiền cậu sẽ không bao giờ có thể chủ động làm phiền cậu nữa. Cậu có chắc chắn muốn sử dụng nó không?”


“Cách để không thể chủ động làm phiền tao nữa là gì?”
“Tùy tình huống mà đưa ra cách hợp lý.”
Khâu Ngôn Chí cụp mi, nhẹ giọng nói.
“Chắc chắn sử dụng.”


Khuôn mặt Hạ Châu hơi méo mó vì tức giận nhưng hắn đã từng học cách cởi trói, chẳng mấy chốc đã giải thoát tay mình khỏi vô lăng.


Lúc hắn bước xuống xe, gần như cuốn theo lửa giận ngập trời, hắn đã nghĩ sau khi bắt được Khâu Ngôn Chí nên hung hăng nhét cậu vào xe như thế nào, dùng cách giống hệt trói chặt hai tay cậu, túm cậu về nhà nhốt trong phòng để cậu không thể ra ngoài hay chạy trốn được nữa.


Nhưng bao nỗi phẫn nộ, bao tưởng tượng, bao khát khao trả thù của hắn, tất cả đều sụp đổ vào một giây sau đó.
Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí nhanh nhẹn sải bước ở bên đường cách đó trăm mét.
“Khâu Ngôn Chí!” Hạ Châu nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu.


Khâu Ngôn Chí sửng sốt ngoảnh đầu, có vẻ cậu không ngờ Hạ Châu lại ra ngoài nhanh như vậy, biểu cảm hơi hoảng sợ, cả người bị nỗi sợ ghìm chặt xuống đất.
Sắc mặt Hạ Châu âm u, bước từng bước về phía cậu.
Đúng giây này, phút này.


Một chiếc xe tải to lớn xuất hiện như bóng ma, nhanh chóng, dữ dội, lao thẳng về phía Khâu Ngôn Chí!
Con ngươi Hạ Châu đột nhiên co rụt, hắn thấy cả người Khâu Ngôn Chí bị xe tải tông bay lên, hắn thấy Khâu Ngôn Chí ngã xuống mặt đất hơn mười mét, hắn thấy bãi máu lớn lan nhanh đầy đáng sợ.


Hắn thấy Khâu Ngôn Chí nằm trong vũng máu đó, một đám người vây quanh cậu, có đứa bé bật khóc vì sợ hãi.


Hạ Châu thấy mình như bị điếc, vì hắn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, cả thế giới im lìm, rõ ràng hắn đã hét từng tiếng Khâu Ngôn Chí trong nỗi hoảng loạn và sợ hãi, nhưng chính hắn lại chẳng nghe thấy gì, âm thanh trong thế giới của hắn trở nên đơn điệu và đáng sợ, tất cả những gì còn lại là âm thanh phanh gấp chói tai, rùng mình của chiếc xe tải đang quanh quẩn không ngừng trong đầu hắn.


Hạ Châu từng bước đi về phía Khâu Ngôn Chí, hai chân như rót chì, trên mặt không có biểu cảm gì ngoài sự trống rỗng.
Hắn đẩy đám đông ra, nhìn thi thể của Khâu Ngôn Chí bị đâm đến mức máu thịt be bét, hắn há to miệng nhưng vẫn không nói được câu nào.


Hắn quỳ xuống bên cạnh Khâu Ngôn Chí, cẩn thận nắm tay người kia.
Hạ Châu cúi đầu, hôn lên mu bàn tay người yêu của hắn, rồi lại hôn.
Khâu Ngôn Chí, em mở mắt ra đi.
Khâu Ngôn Chí, tôi không giận em nữa.
Khâu Ngôn Chí, tôi không ép em nữa.


Khâu Ngôn Chí, em muốn làm gì cũng được, em muốn tôi rời xa em cũng được, tỉnh lại đi… được không…
Xin em đấy…
Nước mắt hắn rơi xuống, rơi trên tay Khâu Ngôn Chí, hòa vào máu tươi của cậu, chảy xuống đất dọc theo cánh tay.


Hắn kề bàn tay đẫm máu của người yêu lên mặt, thận trọng, hét tên người yêu từng tiếng một, nhưng người yêu không đáp.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, vùi mặt trong tay người yêu, rốt cuộc sụp đổ mà bật khóc.