Mình bị làm sao ấy nhỉ?
Khâu Ngôn Chí thầm hỏi trong bụng.
Hạ Châu dò xét cậu trai trước mắt mình.
Sau khi “bạn đời hợp pháp” của hắn phát ra tiếng kêu kỳ quái thuộc về động vật thì cả gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khiến cho quả anh đào đỏ thắm nằm ngay ngắn giữa đầu cậu có vẻ rất…
Giống với một con khỉ xinh đẹp bị thiểu năng trí tuệ.
Trước giờ Hạ Châu gần như chưa từng nghiêm túc đánh giá diện mạo của Khâu Ngôn Chí, lúc này mới liếc cậu một cái chợt phát hiện mặc dù Khâu Ngôn Chí trông có vẻ ngốc… nhưng thuộc dạng ngốc xinh đẹp.
Đôi mắt đen láy, khuôn mặt ửng hồng, bao gồm cả quả anh đào đỏ tươi giữa mái tóc đen.
Đều đẹp tới mức… chói mắt.
Nếu miêu tả sâu sắc tất cả thuộc tính trên người Khâu Ngôn Chí thì sẽ là – Xinh đẹp, ngây thơ khiến người ta căm phẫn.
***
Khâu Ngôn Chí nhận thấy sự hoang mang trong mắt Hạ Châu dần trở thành chán ghét.
Quá nhếch nhác.
Quá mất mặt.
“Nguời vợ tao khang” bị cho ra rìa trước mặt đông đảo quần chúng ngay trong ngày hôn lễ, bây giờ lại đội cứt chim trên đầu, lúc nãy còn học tiếng mèo kêu, đúng là… đủ đần độn, đủ đáng sợ, đủ ngu ngốc.
(“Tao khang” được sử dụng để ᴄhỉ người vợ ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn.)
Ngay khi Khâu Ngôn Chí cứng ngắc đứng dậy, cho tay vào túi tìm kiếm khăn thì Hạ Châu chậm rãi vươn tay.
Vươn lên.
Một giây, hai giây.
Giây phút Hạ Châu vươn tay gần tới đầu Khâu Ngôn Chí, cậu như ngừng thở,
Càng ngày càng gần.
Rốt cuộc anh ta định làm gì? Anh ta định đánh mình à? Mình phải làm gì đây? Để anh ta đánh à? Hay mình chạy nhỉ?! Rối rắm quá trời ơi… đợi đã, tại sao anh ta lại muốn đánh mình? Mình nên trốn hay đánh lại ta? Có cần khóc không?
Chờ khi bàn tay Hạ Châu thực sự buông xuống.
Khâu Ngôn Chí kinh hãi.
… Đệt.
Hạ Châu.
Đánh bay.
Cứt chim.
Trên đầu.
Ông đây.
… Thật khó để miêu tả biểu cảm của Khâu Ngôn Chí lúc này.
“Anh không… thấy bẩn à?” Khâu Ngôn Chí buột miệng hỏi.
Hạ Châu liếc Khâu Ngôn Chí bằng vẻ mặt tràn ngập khinh thường. Hắn phủi tay, cất giọng lạnh tanh: “Bẩn? So với đồ ăn thiên nhiên ban tặng, chắc cậu còn bẩn hơn ấy.”
Khâu Ngôn Chí: …
Đồ ăn thiên nhiên ban tặng?
Khẩu vị của sếp Hạ đặc biệt ghê ha.
Nhớ tới nụ hôn trong lễ cưới, dạ dày Khâu Ngôn Chí bất chợt quặn thắt.
Khâu Ngôn Chí đưa mu bàn tay lên quệt môi thật mạnh. Để ổn định trạng thái tâm lý, cậu ám thị bản thân: … Không sao, không sao, không cần phải ngạc nhiên quá làm gì. Biết đâu thiết lập của thế giới là như vậy. Có lẽ khẩu vị của sếp Hạ chỉ hơi kỳ quái chút thôi, có người còn biến thái tới mức ăn óc khỉ, ăn cứt chim có là gì đâu? Chưa biết chừng cuộc sống của sếp Hạ vốn dĩ khô khan và tẻ nhạt như vậy thì sao?
“Ọe…”
Rốt cuộc cũng chẳng thể nhịn được nữa, Khâu Ngôn Chí dựa vào tường nôn khan.
Hạ Châu nhíu mày, lùi về sau một bước ra vẻ ghét bỏ, lạnh lùng châm chọc: “Ở bên ngoài thì chú ý chút, người không biết còn tưởng cậu mang thai rồi.”
Cả người Khâu Ngôn Chí run rẩy, thiết lập của trò chơi này thực sự quá điên cuồng! Bỏ qua chuyện đàn ông có thể kết hôn, bỏ qua chuyện người có tiền thích ăn cứt chim, bây giờ đàn ông còn mang thai nữa cơ à?
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Châu. Bởi vì vừa nôn khan, vành mắt cậu rưng rưng, cơ thể lảo đảo: “…Đàn ông của thế giới này mang thai được sao? Em… cũng có thể ư?
Bỗng Khâu Ngôn Chí cảm thấy đầu óc quay cuồng, vô thức xoa xoa bụng mình.
“Không phải của tôi.”
Hạ Châu buột miệng, lùi về sau.
Khâu Ngôn Chí: …
Hạ Châu: …
Bầu không khí im lặng kỳ quái lan tràn giữa hai người.
Khâu Ngôn Chí phá vỡ im lặng trước: “Khụ khụ… em không… mang thai…”
“Tôi biết.” Dường như Hạ Châu cũng nhận ra mình vừa mới lỡ lời. Hắn ngừng giây lát rồi nói, “Cậu sẽ không mang thai.”
“Tại sao?!”
Khâu Ngôn Chí không vui.
Cậu không muốn mang thai là một chuyện, cậu không thể mang thai lại là chuyện khác. Trong thế giới đàn ông đều có thể mang thai, mắc gì cậu không thể?
Đang kỳ thị người chơi đấy à?
Nó giống như việc cậu không thích ăn bánh ngọt, nhưng giáo viên vào lớp chỉ chia bánh cho mọi người nhưng lại lờ cậu đi, chuyện này khiến người ta cáu thật mà.
Hạ Châu nhìn cậu, nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu là gái giả trai, người chuyển giới hay người liên giới?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Hạ Châu: “Vậy cậu bị thiểu năng trí tuệ à?
Khâu Ngôn Chí trợn tròn mắt: “Đâu có!”
Hạ Châu: “Nộp cho tôi bản báo cáo IQ của cậu trước ngày mai.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, ngập ngừng hồi lâu mới nói ra được một câu: “Em không bị thiểu năng trí tuệ.”
Hạ Châu: “Cần phải xem đã.”
Khâu Ngôn Chí tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, cậu đếch thèm quan tâm lòng tự tôn đối phương cao đến đâu mà cáu kỉnh nói: “Một người ăn cứt chim như anh, có tư cách gì mà bảo tôi thiểu năng trí tuệ?!”
“Tư cách cậu là một thằng con trai nhưng lại nghi ngờ bản thân có thai!” Hạ Châu cũng không nhịn được nữa, thốt ra khỏi miệng.
Đợi chút.
Hạ Châu híp mắt: “Ăn gì cơ? Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy?!”
Ha, không chịu thừa nhận à?
Khâu Ngôn Chí tức giận phì cười.
Ngay lúc này, sau một tiếng chim kêu, đỉnh đầu cậu xuất hiện cảm giác quen thuộc.
Đệt!
Nhìn đỉnh đầu ông đây giống cái WC lắm à?
Trong một giây ngắn ngủi, Khâu Ngôn Chí đã chửi ba đời tổ tông nhà chú chim kia.
Bây giờ Khâu Ngôn Chí chẳng thèm quan tâm có bẩn hay không. Cậu vươn tay túm tóc mình kéo thứ đó vào lòng bàn tay, vươn ra trước mặt Hạ Châu.
“Nè, cứt chim nè, chẳng phải anh thích ăn lắm sao? Ăn đi cho nóng!”
Hạ Châu im lặng thật đâu.
Khâu Ngôn Chí cực kỳ đắc ý: “Sao nào, hết đường chối cãi rồi chứ gì?”
Dường như Hạ Châu thở dài: “Ngoài báo cáo IQ ra, nộp thêm cho tôi một bản báo cáo thị lực trước ngày mai.”
Khâu Ngôn Chí sững người, cúi đầu nhìn. Một quả anh đào đỏ mọng nằm chính giữa bàn tay cậu. Khóe môi Khâu Ngôn Chí giật bặt bặt. Cậu chôn chân tại chỗ thật lâu.
Cho tới khi Hạ Châu mang theo vẻ mặt châm chọc rời khỏi đây.
Cho đến khi, quả anh đào thứ ba rơi xuống.
“Này,…” Giọng nói yếu ớt vang lên, một chiếc đầu vàng ló ra từ lùm cỏ trước mặt.
Đại Hoàng nói yếu ớt: “Cậu có muốn đổi chỗ nào khác đứng không? Map này được thiết lập quả anh đào rơi xuống ba phút một lần… sẽ đập trúng người cậu đấy. Còn nữa… tôi nhắc nhở xíu thôi… hình tượng nhân vật …bị OOC một chút… chỉ một chút chút chút thôi, không nghiêm trọng đâu, cậu đừng áp lực quá…”
Khâu Ngôn Chí đã chơi game này một tháng rồi. Trong bối cảnh game, vai diễn của cậu luôn là thiếu niên si tình yêu thầm Hạ Châu.
Đại Hoàng từng nói, nếu hành vi trước và sau của nhân vật chênh lệch lớn quá sẽ khiến NPC gặp sự cố.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Đại Hoàng, khuôn mặt lộ nụ cười rét lạnh.
“Ông đây không hề OOC.”
“Bất cứ hành vi nào của ông đều làm giàu thêm cái hình tượng ngu đần này.”
… Chờ đã.
Hình như mình đang mắng mình thì phải…?!
***
Drama Hạ Châu đẩy Khâu Ngôn Chí và sầm mặt rời khỏi hôn lễ đã đồn ra bảy tám phiên bản.
Hôn lễ tiến hành vô cùng long trọng, cuối cùng kết thúc bằng một trò cười.
Cậu ấm nhà họ Khâu, Khâu Ngôn Chí trở thành đề tài bàn tán và tấu hài của bàn dân thiên hạ trong suốt nửa năm sau đó.
Khâu Ngôn Chí không quan tâm, nhưng Khâu Kình Thương tức đến xanh mặt.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu nghe ông răn rạy hai mươi phút, cảm thấy hơi mệt. Cơ thể cậu hơi lảo đảo, mắt nhắm chặt rồi từ từ trượt xuống. Chung Nhã Bách thấy vậy cuống quýt kéo tay cậu, bấy giờ Khâu Ngôn Chí như bừng tỉnh, nhìn Khâu Kình Thương với gương mặt tái mét.
Xưa nay Chung Nhã Bách là người mềm lòng, thấy vành mắt đỏ ửng của Khâu Ngôn Chí, bà nói với Khâu Kình Thương: “Được rồi, được rồi, dạy nó một hai câu rồi thôi chứ ông còn muốn sao nữa? Ngôn Ngôn nó có làm gì sai đâu? Ngôn Ngôn của chúng ta khổ quá mà!”
Chung Nhã Bách vừa nói vừa cúi đầu lau nước mắt: “Thương một người không thương mình, nó biết làm sao đây. Để xảy ra chuyện như vậy trong hôn lễ Ngôn Ngôn cũng buồn lắm chứ. Ông không an ủi con nó thì thôi còn la mắng nó… Ông không thương con chút nào hết vậy…”
Khâu Ngôn Chí nhìn Chung Nhã Bách, chợt cảm thấy hoảng hốt.
Trong hôn lễ, rõ ràng lúc cậu bị đẩy ra rồi đuổi theo Hạ Châu, Chung Nhã Bách tức giận mắng cậu không có tự trọng. Nhưng bây giờ cậu chỉ làm bộ tội nghiệp xíu thôi mà bà đã lo vậy rồi.
… Quả thực là một người mẹ tốt.
Nói theo mức độ nào đó, Chung Nhã Bách cũng là một nhân tố cổ vũ Khâu Ngôn Chí tiếp tục cày game này. Mỗi lúc Chung Nhã Bách cười lên, đôi mắt bà có phần giống với mẹ của Khâu Ngôn Chí.
“Mẹ.” Khâu Ngôn Chí khẽ gọi, “Con hơi mệt, muốn đi nghỉ một lát.”
Khâu Ngôn Chí quay về phòng, nằm trên giường đánh một giấc. Và cậu đã ngủ thϊế͙p͙ đi thật.
Mặc dù là game nhưng mức độ hồi phục và mô phỏng vô cùng chân thực. Nghỉ ngơi trong game và ngoài đời gần như không có gì khác biệt.
Cho nên khoảnh khắc thức giấc và nhìn thấy Hạ Châu, cậu đã vô cùng kinh hãi.
Hạ Châu?
Sao anh ta chạy ra khỏi game được vậy?
Đẹp trai quá à! Đứng bừa một góc vẫn cứ đẹp như ảnh bìa tạp chí. Không hổ là người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng Hạ Châu lạnh lùng.
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới nhận ra… cậu vẫn đang ở trong game.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt ngồi dậy. Bởi vì mới thức nên giọng cậu pha thêm chút mềm mại: “Nói gì cơ?”
Sắc mặt Hạ Châu sầm xuống: “Mặc quần áo cẩn thận, đừng quyến rũ tôi, cũng đừng làm nũng với tôi.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Mẹ kiếp ai thèm quyến rũ anh?! Ai thèm làm nũng với anh hả?!
Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn. Hai khuy áo ngủ bên trên đã tuột trong lúc cậu ngủ say, chiếc áo treo lỏng lẻo trên người lộ ra bả vai trái trắng mịn.
Khâu Ngôn Chí chậm rãi cài khuy áo vào, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Châu, giọng nói cũng khôi phục như bình thường: “Anh muốn nói gì?”
“Cậu sẽ đi du lịch tuần trăng mật một mình.”
Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn vô cùng phối hợp ra vẻ sững sờ và đau lòng: “… Tại sao?”
Hạ Châu không giấu giếm gì hết: “Ngày mai một người bạn quan trọng của tôi sẽ về nước, tôi phải đến sân bay đón anh ấy.”
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Khâu Ngôn Chí siết chặt chăn, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói run rẩy: “… Bạn nào, quan trọng hơn em sao?”
Hạ Châu nhấc mí nhìn cậu, giọng lạnh như băng: “Đương nhiên quan trọng hơn cậu.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Nội tâm cậu: Đậu má, diễn quá lố rồi. Trong mắt Hạ Châu mình chẳng khác nào một cọng cỏ, còn không được tính là người vợ tao khang, không cần thiết phải dùng ánh mắt như gái oán chồng để tự rước lấy nhục.
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu: “…Hạ Châu, chúng ta đã kết hôn rồi, em là bạn đời hợp pháp của anh. Lẽ nào trong lòng anh, em không là gì hết sao?”
Hạ Châu cười châm chọc: “Khâu Ngôn Chí, cậu là người biết rõ nhất lý do của cuộc hôn nhân này.”
Đương nhiên Khâu Ngôn Chí biết.
Cho dù nhận được thẻ kết hôn nhưng vì điểm hảo cảm chưa đủ nên đành thông qua cách đặc biệt để ép hôn, bước trên con đường cưới trước yêu sau.
Thế là tấm thẻ tự động bày ra kịch bản: Hạ Châu uống say, sáng ra thức dậy thì thấy Khâu Ngôn Chí trần truồng trên người đầy vết thương nằm bên cạnh mình, còn bị một đám phụ huynh bắt ngay tại giường. Hơn nữa công ty của Hạ Châu đang lúc thiếu vốn, Khâu Kình Thương yêu cầu nếu không cưới sẽ hủy đầu tư, còn cưới thì được rót thêm vốn, nhất quyết ép Hạ Châu phải cưới con trai mình.
Người biết chuyện đều mắng Khâu Ngôn Chí không biết xấu hổ.
“Hạ Châu”. Khâu Ngôn Chí từ từ ngồi dậy bên giường, chân trần giẫm lên sàn nhà bằng gỗ.
Cậu chậm rãi cởi khuy áo đầu tiên, để lộ phần da trắng nõn nơi cổ.
Khâu Ngôn Chí hơi cúi người, đầu ngón tay chạm vào vết thương có màu nâu nhạt, khẽ cất tiếng hỏi: “Anh có còn nhớ đây là gì không?”
Vết thương ấy vô cùng chói mắt trên làn da trắng nõn của Khâu Ngôn Chí. Hạ Châu chỉ nhìn lướt qua rồi rời mắt đi: “Tối hôm đó, cậu tự nhéo mình còn gì?”
… Đoán sai rồi, là tấm thẻ dự động giúp cậu tạo ra á, bất ngờ chưa? Thẻ SSR của người ta phục vụ trọn gói luôn.
“Đây là dấu răng.” Khâu Ngôn Chí miễn cưỡng chùng khóe miệng xuống, “Là anh cắn.”
Nhịp thở của Khâu Ngôn Chí có vẻ không được ổn, cậu run run kéo áo, ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, con ngươi nâu nhạt vô cùng bình tĩnh: “Hôm ấy anh uống say, vốn dĩ em chỉ muốn đỡ anh đến giường, ai ngờ anh… anh thực sự nghĩ rằng chuyện ấy đều là kế hoạch của em cả sao? Sao em có thể… làm ra dấu răng ở nơi này… anh coi em là gì chứ? Em chỉ nhớ khi em đau đớn sắp ngất đi, anh lại gọi tên một người khác.”
Cơ thể Hạ Châu chợt cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?” Hắn gần như hỏi gằn từng chữ.
“Tề Khang.” Khâu Ngôn Chí khẽ cười, “Là cái tên đó nhỉ? Anh gọi em là ‘anh Tề Khang’.”
Khâu Ngôn Chí quẹt nước mắt, nhưng chẳng thể lau sạch được: “Anh thích anh ta đúng không… Đến tận bây giờ mỗi đêm em đều nằm mơ ác mộng. Rõ ràng người anh làm tổn thương là em, nhưng miệng lẩm nhẩm gọi tên người khác. Em cảm thấy linh hồn và thể xác của mình như bị xé rách… mỗi lần mơ thấy cơn ác mộng này, em đều nghĩ… không bằng anh giết em đi.”
“Cậu nói dối.” Hạ Châu lạnh lùng nhìn Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí cụp mi: “Anh chính là người biết rõ nhất em có nói dối hay không, chẳng phải vậy sao?”
“Anh muốn đến đón máy bay… đến đón anh ta, đúng chứ? Em không cản anh.” Mắt Khâu Ngôn Chí đỏ ửng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Em chỉ muốn hỏi một câu, Hạ Châu… trong mắt anh, có vị trí nào cho em dẫu chỉ là một chỗ trống nhỏ hay không?”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí với vẻ mặt lạnh tanh. Ngay khi Khâu Ngôn Chí định vươn tay chạm vào tay hắn, hắn đẩy Khâu Ngôn Chí ra, cau mày nói: “Cút đi.”
Chỉ trong nháy mắt ấy thôi, Khâu Ngôn Chí chợt liều mạng bật dậy khỏi giường, sau đó ngã nhào vào người Hạ Châu.
Hạ Châu đang định quát mắng chợt nghe ầm một tiếng, chiếc đèn treo trên trần nhà đập mạnh xuống!
Khoảnh khắc bị đèn treo đập trúng, Khâu Ngôn Chí phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cơn đau đớn kịch liệt kéo tới khiến gương mặt của cậu vặn vẹo dữ tợn. Cuối cùng vì quá đau đớn, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Máu tươi lan ra, góc phải của chiếc đèn treo đập trúng đỉnh đầu của cậu, dòng máu uốn lượn ra khỏi tóc chảy dọc xuống cằm rơi lên mặt Hạ Châu.
Giây phút máu tươi nóng ấm bắn lên gương mặt Hạ Châu, cả người hắn cứng đờ. Dường như có vài giọt máu bắn lên lông mi khiến tầm mắt hắn bao phủ bởi màu đỏ mờ ảo khi nhìn về phía Khâu Ngôn Chí.
Trong lúc hốt hoảng, một đoạn ký ức năm xưa xộc vào trong đầu như thể muốn xé rách cơ thể hắn. Tay chân Hạ Châu lạnh như băng, cả người run rẩy.
***
Nhờ có Khâu Ngôn Chí bảo vệ, Hạ Châu chỉ bị thương nhẹ. Băng bó đơn giản xong thì không còn vấn đề gì.
Về phía Khâu Ngôn Chí, trải qua cuộc phẫu thuật vẫn hôn mê đến tận giờ.
Chung Nhã Bách đi ra khỏi phòng bệnh, vành mắt đỏ ửng. Bà ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, nhưng lại nhanh chóng rời mắt đi, lau nước mắt nói: “Cậu vào xem nó đi.”
Hạ Châu mở cửa bước vào trong.
Một mình Khâu Ngôn Chí nằm trong căn phòng bệnh trống trải, gương mặt vẫn tái nhợt.
Có vẻ Khâu Ngôn Chí ngủ không yên ổn. Mồ hôi lấm tấm toát ra từ trán cậu, môi run run không biết đang nói mớ điều gì.
Hạ Châu khom lưng lại gần mới nghe thấy cậu đang gọi tên mình. Một cảm giác phức tạp trào dâng trong tim Hạ Châu. Hắn biết Khâu Ngôn Chí thích mình, nhưng không nghĩ rằng thích đến thế.
Anh Tề Khang cũng đối xử rất tốt với hắn, nhưng anh Tề Khang không yêu hắn.
Khâu Ngôn Chí yêu hắn.
Khâu Ngôn Chí yêu hắn vô cùng.
__________