Khâu Ngôn Chí rất hùng hồn trước mặt Hạ Châu, thực ra vừa đi xa đã thấy hai chân như nhũn ra.
“Khâu Ngôn Chí cậu đỉnh quá! Tôi không ngờ cậu lại có thể xoay chuyển tình thế, vừa nãy tôi tưởng chúng ta toang rồi, khả năng bịa chuyện của cậu quá đỉnh!! Rốt cuộc cậu làm sao mà có thể nói năng hùng hồn dù không hề tự tin như thế?!!”
Giọng điệu Đại Hoàng chân thành tha thiết, đôi mắt lấp lánh như thể thực sự rất ngưỡng mộ Khâu Ngôn Chí, chỉ là những lời nó nói nghe kiểu gì cũng thấy lạ, khiến Khâu Ngôn Chỉ chỉ muốn đấm nó ngỏm củ tỏi ngay và luôn.
“Nín mỏ liền, thở thêm câu nữa tao bóp chết mày.” Khâu Ngôn Chí hạ giọng nói với Đại Hoàng.
Đại Hoàng rụt cổ không dám nói nữa.
“Đàn anh?” Vẻ mặt Diệp Minh Húc hoang mang, “Anh vừa nói gì vậy?”
“Không có gì, em nghe nhầm rồi.” Khâu Ngôn Chí không hề thay đổi biểu cảm.
Diệp Minh Húc hơi do dự, cậu ta quay lại nhìn Hạ Châu đang đứng đó, lặng lẽ ghé vào tai Khâu Ngôn Chí nói: “… Đàn anh, người vừa rồi… Có phải người kia bắt nạt anh không?”
Không… Ngược lại là tôi bắt nạt hắn.
Khâu Ngôn Chí rủ hàng mi, giọng bình thản: “Không có gì, đừng lo, sao anh có thể dễ bị bắt nạt vậy được.”
Diệp Minh Húc đón một chiếc taxi: “Đàn anh, mình về ký túc xá đi.”
Khâu Ngôn Chí thoáng do dự, sau đó cậu đưa áo khoác trên người mình cho Diệp Minh Húc: “Em về trước đi, anh muốn đến một nơi khác.”
Khâu Ngôn Chí muốn về nhà, hỏi bố mình những chuyện liên quan đến Hạ Châu.
Hơn nữa cậu cần bàn bạc kỹ càng với Đại Hoàng, nhưng Diệp Minh Húc cứ kè kè bên cạnh khiến cậu thậm chí không thể nói chuyện hẳn hoi với Đại Hoàng.
Diệp Minh Húc nhìn chiếc váy bị xé rách trên người Khâu Ngôn Chí, muốn nói gì đó nhưng lại bị Khâu Ngôn Chí ngắt lời: “Em cầm áo khoác đi, lát nữa anh sẽ qua phía đối diện mua quần áo, lên xe trước đi, tài xế chờ sốt ruột rồi, ngày mai gặp lại.”
Diệp Minh thở dài nhận áo: “Vậy cũng được, ngày mai gặp lại đàn anh nhé.”
Khâu Ngôn Chí vỗ vai Diệp Minh Húc, vươn tay tùy ý kéo cổ áo, bước về phía cửa hàng quần áo đối diện.
Sau khi mặc quần áo nam bước ra khỏi cửa hàng, Khâu Ngôn Chí cảm giác hít thở dễ chịu hơn nhiều, cậu lập tức ném chiếc váy trong tay vào thùng rác ven đường.
Đại Hoàng thấy tâm trạng Khâu Ngôn Chí có vẻ tốt hơn, nó bay đến trước mặt cậu, dè dặt nói: “Bây giờ tôi… Có thể nói chuyện được không?”
Khâu Ngôn Chí lườm nó, lạnh lùng nói: “Mày muốn nói gì? Nói thẻ reset trị giá 18.888 có thể dễ dàng xóa sạch dấu vết cả thế giới, chứ nói chi ký ức của một NPC nhỏ bé à?”
Đại Hoàng cúi đầu.
Khâu Ngôn Chí: “Hay là nói Hạ Châu chỉ đang trải qua quy trình trong ván game này, là một nhân vật nền không có cảm giác tồn tại, dù gặp một lần cũng chẳng có lần thứ hai, rồi cái cách hiển hiện thế giới trong đó nhân vật tấn công chính tuyến biến mất trước mặt nhân vật tấn công khác, đây là thiết kế tinh tế trong trò chơi của tụi mày hả?”
Đầu Đại Hoàng càng lúc càng cúi thấp, xấu hổ gần như muốn chui xuống đất.
Khâu Ngôn Chí: “Vậy có thể hoàn trả cho tao tấm thẻ reset 18.888 kia không?”
Đại Hoàng khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, điều này không thuộc phạm vi quyền hạn của tôi.”
“Trò chơi của tụi mày phèn vãi.” Khâu Ngôn Chí mắng.
Sắc mặt Đại Hoàng thay đổi từ vàng tươi sang đỏ bừng, nó cúi đầu, biểu cảm day dứt như tội phạm ngàn đời: “Rất xin lỗi.”
Chê cũng chê rồi, chửi cũng chửi rồi, Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, phân tích tình huống trước mắt: “Vậy bây giờ là: Không thể thoát game, không thể gọi khẩn cấp, dùng thẻ reset, dòng thời gian quay lại tuần trước khi tao và Hạ Châu kết hôn, nhưng lại xóa đi tất cả những chuyện xảy ra giữa tao và Hạ Châu lúc trước, tất cả NPC đều đã mất ký ức về ván trước…”
“Trừ Hạ Châu.” Khâu Ngôn Chí dừng lại rồi nói tiếp, “Dường như hắn vẫn nhớ mọi thứ, nhưng không biết hắn đã giải thích với bản thân như thế nào về việc dòng thời gian đột ngột quay lại. Nhưng theo tình hình hiện tại, có lẽ hắn không thể đoán ra mình đang ở trong trò chơi, tạm thời có thể yên tâm với điều này.”
“Ngoài ra, rất nhiều bug trong trò chơi này đều liên quan đến Hạ Châu, còn nổ mạnh hơn đồng hồ cát, chẳng hạn như tao không thể thoát game, chẳng hạn như khi tao rời xa hắn thì thế giới trở nên trống rỗng và thẻ reset không có tác dụng với hắn.”
Khâu Ngôn Chí càng nói càng bực mình, cậu đá gốc cây bên đường rồi tức giận nói: “Đệch cụ, NPC Hạ Châu thành tinh à?! Sao tất cả vấn đề đều liên quan đến hắn!”
Khâu Ngôn Chí cáu kỉnh vò tóc, ủ rũ nói: “Đại Hoàng, bây giờ tao nên làm gì đây.”
Đại Hoàng thận trọng lên tiếng: “Đầu tiên là cậu tuyệt đối không được để Hạ Châu đoán ra đây là thế giới trò chơi, tiếp theo, cậu phải tiếp tục bám theo kịch bản với Diệp Minh Húc, còn phải cẩn thận không để lặp lại những sai lầm tương tự, sụp đổ hình tượng trước mặt cậu ta…”
“Cuối cùng, cậu muốn thoát game hay là phó mặc cho số phận tới đâu hay tới đó, phải coi bao giờ hệ thống khôi phục trở lại, hoặc chủ động ra tay, thử…”
“Thử tấn công Diệp Minh Húc?” Khâu Ngôn Chí tiếp lời.
Đại Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
Thật lòng mà nói, không có cơ sở nào để đưa ra kết luận tấn công Diệp Minh Húc có thể giúp cậu thoát game, từ đầu đến cuối chỉ là suy đoán, vốn dĩ cậu nói vậy chỉ vì một lý do, đây là con đường duy nhất trước mặt cậu.
Khâu Ngôn Chí nhớ hồi còn học cấp hai, Cục Rác Nhỏ từng ngồi cạnh và dạy cho cậu một bài toán hình rất rất khó.
Cục Rác Nhỏ chỉ vào những điều kiện đã liệt kê trên đề bài, nói với cậu.
“Trong trường hợp tất cả đường còn lại đều bị chặn kín, con đường duy nhất trước mặt cậu chính là đáp án chính xác.”
Dù không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu, có rộng mở hay không nhưng nếu cậu không muốn đứng đây chờ chết thì chỉ có thể bước lên con đường này.
Vì chỉ có thế, mới nhìn thấy một tia hy vọng thoát khỏi trò chơi.
Khâu Ngôn Chí ngó Đại Hoàng: “Lúc tao đề xuất phương pháp này, mày còn nghĩ tao nói bậy.”
Đại Hoàng ngượng ngùng gãi đầu: “Với tình huống lúc đó, ai cũng sẽ nghĩ cậu mê sắc đẹp của Diệp Minh Húc mới nói vậy.”
Khâu Ngôn Chí khịt mũi: “Mê sắc đẹp của cậu ta? Tao là người nông cạn vậy hả?”
Đại Hoàng: “Cậu đã quên lần đầu tiên cậu vào game, cậu đã thèm gì vì thèm muốn sắc đẹp của Hạ Châu à? Lúc đó cậu vừa nhác thấy Hạ Châu người ta đẹp trai bảnh bao, cắm đầu cắm cổ chọn người ta, cậu còn bảo cậu không nông cạn…”
Khâu Ngôn Chí hơi bối rối gãi đầu: “Lúc đó tao làm vậy là có lý do…”
Đại Hoàng: “Lý do gì?”
… Vì Hạ Châu rất giống Cục Rác Nhỏ.
Khâu Ngôn Chí ho hai tiếng, tránh chủ đề này: “Bớt nói tào lao, đi thôi, tao phải đi hỏi bố những chuyện liên quan đến Hạ Châu, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Đại Hoàng hơi khó hiểu: “Mặc dù đúng là Hạ Châu khó đối phó, nhưng tôi thấy sao cậu không quan tâm đến Diệp Minh Húc chút nào vậy? Dường như cậu cũng chẳng quan tâm cậu ta gì cả…”
Đúng lúc này, Khâu Ngôn Chí nhận được một tin nhắn.
Là Diệp Minh Húc.
Diệp Minh Húc hỏi cậu ngày mai về lúc nào, có muốn ăn sáng cùng nhau không, cậu ta còn nói đã tìm được một tiệm ăn sáng rất ngon.
Khâu Ngôn Chí đưa điện thoại ra trước mặt Đại Hoàng cho nó xem, giọng điệu hờ hững: “Bởi vì cậu ta rất dễ dãi.”
… Dễ dãi?
Đại Hoàng nhìn Khâu Ngôn Chí, chớp mắt, nói chầm chậm: “… Cậu đểu thật đó.”
Game thôi mà.
Khâu Ngôn Chí nhún vai, bước về phía trước chẳng chút bận lòng.
Lúc Khâu Ngôn Chí về nhà, bố cậu đang đọc sách trong phòng sách, Khâu Kình Ngôn vốn hơi mệt, đang định nghỉ ngơi thì thấy Khâu Ngôn Chí về, ông tỉnh táo lại, kéo cậu ngồi xuống làm một ván cờ.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí tính giả vờ lơ đãng hỏi bố về Hạ Châu. Nhưng cậu biết mình chưa bao giờ thảo luận chuyện làm ăn với bố, bây giờ đột ngột hỏi về đối tác làm ăn của ông mới là chuyện lạ.
Trong tình huống này, cậu càng giả vờ bình thường thì càng lộ ra là cố ý, vì thế Khâu Ngôn Chí hỏi thẳng: “Bố, có phải bố có quan hệ hợp tác làm ăn lâu dài với một người tên là Hạ Châu không?”
“Ừm? Sao con biết Hạ Châu?”
“… Tình cờ, tình cờ biết thôi. Vậy dạo gần đây, hắn có chuyện gì khác lạ không ạ?”
Khâu Kình Thương ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, đi một quân cờ màu đen: “Có hơi khác lạ.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn ông, trố mắt: “Khác lạ ở đâu?”
Khâu Kình Thương im lặng một lúc, bỗng ông nói: “Ngôn Ngôn, con đang yêu đương với Hạ Châu à?”
Khâu Ngôn Chí: “…?”
Khâu Ngôn Chí bị hớ, suýt thì lật ngược bàn cờ.
… Không phải chứ bố, rốt cuộc bố đưa ra kết luận này từ đâu vậy?!
Khâu Ngôn Chí đặt quân cờ màu trắng xuống, không thể bình tĩnh tiếp tục đánh cờ nữa: “Bố, bố nói gì vậy? Không đời nào! Con đâu quen tên đó!”
Khâu Kình Thương: “Thật không? Dạo này tên đó thường xuyên liên lạc với bố, hơn nữa còn nhắc đến con.”
“Hắn nói gì con? Nói bao giờ? Lần đầu tiên nhắc đến con là lúc nào? Hôm nay luôn ạ?” Khâu Ngôn Chí căng thẳng hỏi dồn.
Khâu Kình Thương nhìn phản ứng của Khâu Ngôn Chí, trong lòng đã hiểu đôi chút.
“Không có gì, chỉ hỏi sao con không ở nhà, không phải hôm nay, hình như là hơn một tháng trước.”
Hơn một tháng trước? Giữa tháng tám?
Giữa tháng tám, theo dòng thời gian của ván game trước, hình như Hạ Châu vẫn chưa từng gặp cậu.
Nói cách khác, thẻ reset đã đưa Hạ Châu trở lại thời điểm họ còn chưa gặp nhau?
Khâu Ngôn Chí nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thẻ reset đã đưa Hạ Châu quay trở lại thời điểm họ chưa gặp nhau. Vốn dĩ mọi thứ đều rất hoàn hảo, nhưng không ai ngờ Hạ Châu lại giữ ký ức.
Khâu Ngôn Chí chui vào chăn, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Hóa ra trong ván game trước, bốn tháng cậu trải qua cũng không phải chỉ mình cậu có ký ức.
Hóa ra Hạ Châu vẫn nhớ cậu, nhớ rất rõ.
Hóa ra Hạ Châu trở về bốn tháng trước, nhưng không muốn né tránh cậu, càng không muốn mãi mãi chẳng nhìn thấy cậu, mà ngược lại còn cố hết sức tìm cậu.
Hơn nữa Hạ Châu biết rất rõ, chính Khâu Ngôn Chí đã sắp đặt tất cả những chuyện khiến hắn bị ép phải kết hôn nhưng vẫn đến dự tiệc sinh nhật của Khâu Kình Thương, thậm chí còn uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc.
Đến khi tan tiệc, hắn còn khàn giọng ngăn Khâu Kình Thương lại, hỏi sao Khâu Ngôn Chí vẫn chưa xuất hiện?
Khâu Ngôn Chí lẳng lặng nằm trên giường, ánh đèn ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm khắc laze, gắn vài ngôi sao lên trần nhà.
Đốm sáng lẻ loi, thoắt sáng thoắt tối.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, vô thức che kín vị trí trái tim mình, cảm giác như có một cơn đau nhè nhẹ xuất hiện chẳng rõ lý do ở đó.
“Cái bug Hạ Châu khó xử lý ghê.” Đại Hoàng thở dài một hơi, bay đến bên cạnh Khâu Ngôn Chí, học theo cậu nằm trên giường, “Hết cách rồi, xem ra cậu chỉ có thể giả vờ không quen hắn, chỉ cần cậu khăng khăng cậu chưa từng gặp hắn, không quen biết hắn, hắn cũng chẳng làm gì được. Đến lúc đó, quá lắm thì hắn cũng chỉ thấy đầu óc mình có vấn đề, hoặc nên nói là hơi ảo, cảm giác như mình xuyên qua gì đó, chỉ cần cậu im tiệt, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra đây là trò chơi đâu.”
Khâu Ngôn Chí im lặng.
“Khâu Ngôn Chí? Cậu ngủ rồi hả?” Đại Hoàng hỏi.
Thật lâu sau, Đại Hoàng mới nghe Khâu Ngôn Chí nói một câu rất khẽ.
“… Đại Hoàng, tao đểu vãi nồi.”
Hở?
Đại Hoàng quay đầu thấy Khâu Ngôn Chí cầm gối che đầu, chẳng nói năng gì.
Đại Hoàng cảm thấy rất khó hiểu.
Cậu dùng hai chữ ‘dễ dãi’ để hình dung Diệp Minh Húc, chàng thanh niên ngay thẳng, đầy nhiệt tình và tươi vui hòa đồng, chẳng quan tâm người ta, không có lòng với người ta, không thèm ngó ngàng gì thì bảo là không đểu. Bây giờ chỉ là đối xử lý trí với tổ hợp bug Hạ Châu, nghiêm túc nghiên cứu bàn bạc chiến lược đối phó, sao cậu lại thấy mình đểu vậy?
… Khâu Ngôn Chí kỳ lạ ghê.
Đêm qua Khâu Ngôn Chí mất ngủ, ngày hôm sau thức dậy mặt trời đã chiếu đến mông, nhưng dù vậy cậu vẫn buồn ngủ không mở mắt nổi.
Cậu ngáp một cái, vươn vai mệt mỏi rồi xỏ dép lê, vác mái tóc như ổ gà đi rửa mặt.
Kết quả là vừa mở cửa toilet, cả người đã đóng băng tại chỗ.
Hạ Châu đang đứng trong toilet.
Dáng người hắn cao ráo, mặc vest đi giày da, tạo thành khác biệt rõ ràng với vẻ ngoài luộm thuộm, thân mặc đồ ngủ đầu vác tổ chim của Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn hơi mụ mị, thấy Hạ Châu xuất hiện trước mặt ngay khi mình vừa thức, cậu gần như quên mối quan hệ của hai người bây giờ là gì, mơ màng gọi một tiếng: “Hạ Châu… Anh tránh ra coi, tôi muốn đi rửa mặt.”
Màu mắt Hạ Châu dần tối đi, sau đó hắn dời một bước, nhường đường cho Khâu Ngôn Chí.
Hắn ngoái lại nhìn Khâu Ngôn Chí mắt nhắm mắt mở đi về phía bồn rửa tay, vươn tay ra đóng cửa toilet.
Bàn tay hắn dừng lại trên nắm cửa một lúc.
Sau đó, tay hắn dần di chuyển xuống, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào ổ khóa cửa.
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa khóa lại.
Khâu Ngôn Chí mơ màng cầm bàn chải bóp kem đánh răng, kết quả vừa đưa bàn chải vào miệng, kem đánh răng có vị bạc hà hơi lạnh chạm vào răng, Khâu Ngôn Chí bỗng nhận ra có gì đó sai sai, cậu giật nảy cả người, nhìn lại gương thì thấy Hạ Châu đứng sau lưng mình.
Trái tim Khâu Ngôn Chí bỗng lệch một nhịp, chỉ thấy cơn buồn ngủ bao trùm lấy mình một giây trước đã biến mất, hoàn toàn không còn vết tích trong giờ phút này, cậu từ từ rút bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, sau đó hoảng loạn ngoảnh đầu nhìn Hạ Châu.
Hạ Châu bước từng bước về phía cậu, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì.
Khâu Ngôn Chí bỗng thấy nhịp tim như trống dồn, cả người hoảng hốt, cậu bước giật lùi, mạnh miệng nói: “Anh làm gì ở đây?!”
Đương nhiên, nếu bỏ qua mái tóc ‘bung lụa’ khá bồng bềnh, cổ áo ngủ mở rộng và đôi dép lê cọc cạch sau một giấc ngủ của Khâu Ngôn Chí, biểu cảm này của cậu hẳn còn có thể xem như đáng sợ.
Nhưng trạng thái bây giờ kết hợp với biểu cảm cố tỏ ra nghiêm nghị của cậu, chỉ khiến người ta muốn phì cười.
Khâu Ngôn Chí cầm bàn chải đánh răng trong tay, chỉ thẳng vào hắn, tỏ ra đề phòng: “Đây, đây là nhà tôi! Anh, anh làm thế là xâm nhập trái phép!”
Hạ Châu khẽ cười một tiếng, hắn lại bước lên phía trước hai bước: “Rồi em tính làm gì, gọi người à?”
Khâu Ngôn Chí bị ép lùi lại từng bước, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lát gạch men lạnh lẽo, không còn đường lui nữa.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hạ Châu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đây là nhà tôi, bố mẹ tôi đều ở đây, anh đừng càn rỡ quá đáng.”
“Càn rỡ?” Hạ Châu như bật cười khẽ một tiếng, sau đó đầu ngón tay mát lạnh chạm vào cúc áo ngủ Khâu Ngôn Chí, “Càn rỡ là gì?”
Ngón tay trắng mịn thon dài của hắn nhấc nhẹ một cái đã cởi cúc áo ngủ của Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt gần như có thể coi là nghiêm túc: “Như này hả?”
Tuy đây không phải lần đầu bị Hạ Châu cởi cúc, nhưng Khâu Ngôn Chí lớn nhường này, xưa nay chỉ có cậu đùa giỡn người khác, chứ lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thậm chí không nói nên lời: “Hạ Châu anh…”
Khâu Ngôn Chí còn cầm bàn chải đánh răng, chỉ có thể đỏ mặt dùng tay kia đẩy hắn ra nhưng bị hắn khẽ gạt đi.
Giọng Hạ Châu trầm thấp: “Đừng nhúc nhích, cúc áo của em cài nhầm rồi.”
Khâu Ngôn Chí cúi đầu dòm, bấy giờ mới nhận ra cúc áo ngủ của mình đã cài nhầm ngay từ chiếc cúc đầu tiên, cả hàng còn lại đều thiếu một viên, vừa rồi Hạ Châu chỉ mới cởi chiếc cúc cài nhầm đầu tiên của cậu.
… Bảo sao hôm nay cậu lại thấy cổ áo rộng thế.
Khâu Ngôn Chí lập tức đỏ mặt tía tai: “Tự tôi cài được, cần gì anh làm!”
Khâu Ngôn Chí xoay người quay lưng về phía Hạ Châu, bắt đầu cài cúc áo, không biết có phải do cậu vẫn đang cầm bàn chải đánh răng, hay là vì có Hạ Châu đứng sau lưng mà Khâu Ngôn Chí cài một lúc lâu vẫn không thể cài xong chiếc cúc áo vừa được Hạ Châu cởi ra, cuống đến độ vành tai nóng bừng.
Một giây sau, cậu bị ai đó nắm vai kéo ngược trở lại.
Hạ Châu hơi cúi đầu, hàng mi dài đổ bóng trên gò mát.
Hắn duỗi hai tay ra, không nói câu nào, chỉ im lặng kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc áo của Khâu Ngôn Chí rồi cài lại từng cúc một.
Năm ngón tay trắng nõn, mảnh mai của hắn loay hoay cài cúc trên chiếc áo ngủ màu xanh nhạt của Khâu Ngôn Chí, động tác chậm rãi, tao nhã như đang trang trí một tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Khâu Ngôn Chí nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại thấy hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Khi chỉ còn ba cúc áo, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.
Khâu Ngôn Chí căng thẳng trong lòng, vươn tay định đẩy Hạ Châu ra.
Hạ Châu nói nhỏ: “Tôi khóa cửa rồi.”
Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau.
“Lạch cạch.” Cửa bị đẩy ra.
Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách đi theo đứng sững ngoài cửa.
“Kình Thương, ông vào rửa tay nhanh đi, còn có khách nữa, tôi đã bảo không được chạm vào cái đó…”
Giọng Chung Nhã Bách đột ngột im bặt.
Bà nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu với vẻ mặt không thể tin nổi.
Khâu Ngôn Chí: … Bố, mẹ, nếu con nói hắn chỉ đang cài cúc giúp con, hai người có tin không?