Khâu Ngôn Chí quay đầu, nhìn Đại Hoàng dưới đất với ánh mắt âm u, cậu chuẩn bị phát cáu đến nơi.
“Đại Hoàng! Mày đã nói chỉ cần reset là có thể khôi phục phần lớn bug cơ mà! Sao giờ ông vẫn còn ở đây?!”
Đại Hoàng yếu ớt nói: “Có lẽ bug này trùng hợp nằm trong số phần nhỏ không thể sửa chữa được…”
Khâu Ngôn Chí gào lên: “Vậy sao tao phải lãng phí công sức tiền của để mua thẻ reset cơ chứ?”
Đại Hoàng rụt cổ, đáng thương nói: “Chẳng phải vừa rồi cậu mới nói đây là một giấc mơ khiến người ta muốn chìm đắm, không muốn tỉnh dậy cơ mà…”
Khâu Ngôn Chí nghiến răng: “Tao nói muốn chìm đắm chẳng qua là muốn sâu deep tí thôi. Đệt mợ, mày cho rằng tao thật sự muốn ngủ say vĩnh viễn ư?”
Đại Hoàng méo miệng, tủi thân vô cùng: “Cậu mắng tôi làm gì, tôi đâu biết chuyện lại thành ra thế này chứ. Tôi cũng đâu đảm bảo sẽ thành công 100%. Với cả cậu nhìn xem bây giờ cậu đã có thể nhìn thấy thế giới, tôi có thể mở giao diện điều chỉnh. Tôi vừa mới nhìn rồi, trừ chức năng đăng xuất và kêu cứu khẩn cấp ra thì các chức năng khác đều bình thường.”
Đại Hoàng nói tiếp: “Khâu Ngôn Chí, bình tĩnh lại nói chuyện đi. Mặc dù cậu không thể đăng xuất khỏi trò chơi nhưng tình trạng hiện tại đã tốt hơn lúc trước nhiều mà!”
Mọi thứ quả thực tốt hơn ban đầu rất nhiều, điều kiện bối cảnh của cậu không thay đổi, bạn bè và bố mẹ của cậu vẫn còn đó. Hiện tại chẳng những cậu không cần dựa vào Hạ Châu mới nhìn thấy được thế giới mà còn có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể và thiết lập hoàn cảnh.
So với tình trạng rời khỏi Hạ Châu sẽ bị đói chết như lúc trước thì trong thế giới trò chơi này, sự tồn tại của cậu giống như tool hack vậy.
Cậu chỉ mất đi một Hạ Châu mà đổi lại nhiều lợi ích đến vậy, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng tại sao trong lòng cậu lại thấy khó chịu thế nhỉ.
Nhất định là do Đại Hoàng đáng ghét đã xúi dại cậu quá nhiều.
Khâu Ngôn Chí thầm căm giận nhưng tức giận cũng chẳng ích gì, kích động mắng chửi Đại Hoàng cũng không giúp được cậu trong hoàn cảnh trước mắt.
Khâu Ngôn Chí thở dài một tiếng, ngả người xuống giường.
Đợi chút, sao giường cứng thế?
Bấy giờ cậu mới nhận ra mình đang ở ký túc xá.
Mặc dù cậu là một sinh viên đại học nhưng trong lần chơi trước, mục tiêu tấn công của cậu là giám đốc Hạ Châu, không liên quan gì đến sinh viên nên thân phận đó chỉ để trang trí, cậu còn không đến trường được mấy lần.
Mà đối tượng tấn công lần này là ai nhỉ? Hình như là em khoá dưới thì phải?
Được rồi, có lẽ sau này trường học sẽ là sân khấu chính.
Khâu Ngôn Chí thoáng thở dài.
Mà cậu đâu còn tâm tư đi cưa trai nữa? Bây giờ cậu chỉ muốn thoát khỏi cái trò chơi rác rưởi này thôi. Đừng nói là đàn em rạng rỡ xinh tươi, có là thịt ba chỉ đặt trước mặt cậu cũng chẳng muốn ăn.
Đúng lúc này, cửa ký túc bật mở, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Chào đàn anh! Em là Diệp Minh Húc, sinh viên năm thứ hai khoa tiếng Đức. Chúng ta cùng một phòng ạ!”
Cậu trai có mái tóc nâu nhạt với gương mặt cười xán lạn, cậu ta vô cùng trẻ trung, tràn đầy sức sống và hơi thở thanh xuân.
Ngay giây phút vừa bước vào ký túc, cậu ta đã rạng rỡ đến chói mắt, Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình như đang nhìn vào mặt trời vậy.
“Tôi là Khâu Ngôn Chí.” Trên mặt Khâu Ngôn Chí treo nụ cười như sói đuôi to: “Tối nay bớt chút thời gian, tôi mời cậu ăn thịt nướng.”
“Mời em ạ?” Cậu trai sững người.
Khâu Ngôn Chí dịu dàng cười nói: “Không, nói chính xác hơn là mời cả phòng chúng ta, coi như chào đón cậu vào phòng 304.”
Diệp Minh Húc vui vẻ cười nói: “Cảm ơn đàn anh!”
Diệp Minh Húc sắp xếp đồ đạc, thay đồ thể thao rồi ôm bóng rổ: “Đàn anh, em định đi chơi bóng, anh có muốn đi cùng không?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không cần, cậu cứ đi đi, đừng quên tối nay có hẹn đi ăn đấy.”
Nhìn theo bóng lưng Diệp Minh Húc rời đi, Khâu Ngôn Chí cảm thán một câu, sau đó lại nằm ườn ra giường như con cá muối.
“Cậu đã nói không có tâm trạng tán tỉnh kia mà.” Đại Hoàng càu nhàu.
Khâu Ngôn Chí chậm rì rì đeo tai nghe lên: “Trong trò chơi yêu đương không tán tỉnh nhân vật thì còn làm được gì?”
Đại Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi không ngờ cậu lại quên Hạ Châu nhanh như vậy đấy. Tôi tưởng rằng người chơi bình thường đổi sang đối tượng khác thì ít nhất cũng mất hai ngày để làm quen lại.”
“Nơi đây đã không còn Hạ Châu nữa rồi cưng ơi. Tao và anh ta kết hôn nhưng cũng không tới mức phải thủ tiết vì anh ta. Huống hồ đó là chuyện của ván trước, con người phải nhìn về tương lai, hiểu không?”
Đại Hoàng bĩu môi: “Hiểu rồi.”
“Với cả…” Khâu Ngôn Chí im lặng một lát mới nói: “Tao đang nghĩ, nếu như trong ván chơi trước tất cả các chức năng đều xảy ra lỗi, chỉ có mỗi thẻ reset này là sử dụng được. Nếu như đây chính là điểm đặc biệt mà nhân viên thiết kế cố ý để lại, nó chỉ xuất hiện sau khi chương trình trò chơi bị hỏng, vậy thì phải chăng ý nghĩa của tấm thẻ này chính là… chỉ cần cưa đổ được nhân vật tiếp theo mới có thể rời khỏi trò chơi?”
“Oa, cậu đoán cũng có lý đấy chứ.” Đại Hoàng khen một câu chẳng có tinh thần. Sau đó nó nói: “Lý do lý trấu thuyết phục như vậy, nói toẹt ra là cậu nhìn trúng Diệp Minh Húc rồi chứ gì?”
Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Tao không làm thế được à?”
“Đương nhiên có thể, đây chính là cách sử dụng chính xác của thẻ reset mà.” Đại Hoàng nói.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy buồn ngủ, cậu đắp chăn lên rồi ngủ luôn.
Khâu Ngôn Chí chợt nghĩ con người đúng thật là kỳ quái, rõ ràng đã ngủ một mình hơn hai mươi năm, cũng luôn quen với cuộc sống độc thân. Bây giờ mới ngủ chung giường với Hạ Châu mấy lần mà đã cảm thấy nằm một mình trên giường thật lẻ loi.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của Hạ Châu.
Bị điên hả, nghĩ tới anh ta làm gì?
Khâu Ngôn Chí thầm mắng một câu, sau đó gõ gõ đầu mình.
Nghĩ đến đàn em của mày, nghĩ đến đàn em của mày, đàn em tràn đầy sức sống, đàn em tươi ngon ngọt nước hơn Hạ Châu nhiều.
Khâu Ngôn Chí ngủ một giấc, lúc thức dậy đã thấy Trương Dục Hiên tới đây rồi.
Trương Dục Hiên không sống trong ký túc mà mua một căn hộ cạnh trường. Nếu cậu ta đến ký túc xá thì chắc chắn là vì Khâu Ngôn Chí.
Cửa mở ra, nhìn thấy Trương Dục Hiên mặt mày ủ rũ, mặc chiếc váy, đầu đội tóc giả, trang điểm lại vụng về. Khâu Ngôn Chí có chút sững sờ.
Trong ván chơi trước, dưới sự dạy dỗ của cậu, Trương Dục Hiên đã không còn thường xuyên ăn vận như vậy nữa.
Sao giờ quay về trước giải phóng thế này?
Bước vào cửa, Trương Dục Hiên đặt mông ngồi xuống ghế, vẻ mặt rầu rĩ: “Ngôn Ngôn, đàn anh sắp về nước rồi á.”
Khâu Ngôn Chí ngây người, đàn anh của cậu đã về nước từ lâu rồi còn gì? Đã kết hôn rồi, chồng còn ngoại tình nữa kìa.
Khâu Ngôn Chí nhìn thật kỹ chiếc váy Trương Dục Hiên đang mặc, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Đợi đã.
Đây không phải chiếc váy cậu ta mặc vào hôm gục đầu nói với cậu rằng đàn anh sắp về nước ở ván chơi trước hay sao?
Khâu Ngôn Chí thử hỏi dò: “Hôm nay cậu mặc qυầи ɭót Patrick Star phải không?”
Trương Dục Hiên giật mình, vội vàng khép chân, chỉnh lại váy: “Tớ vừa lộ hàng hả? Không phải chứ.”
Khâu Ngôn Chí lẩm bẩm: Đệt, thật vậy luôn.
Cậu nói với Trương Dục Hiên: “Cậu ở đây chơi, tớ phải đi hút điếu thuốc để bình tĩnh lại đã.”
Khâu Ngôn Chí mở cửa ký túc, đi tới hành lang kiểu mở, sau đó dựa vào tường châm cho mình một điếu thuốc.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí hỏi: “Chuyện này là sao?”
Đại Hoàng vỗ cánh bay tới cạnh cậu: “Không có vấn đề gì hết, thẻ reset nghĩa là thiết lập lại, vậy nên cốt truyện đã trở về ban đầu rồi. Cậu cứ hiểu là giờ đang chơi lại, nhưng lần này nhân vật chính không còn là Hạ Châu nữa.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, cau mày: “Nói sơ qua cho tao về bối cảnh đi.”
Đại Hoàng: “Trong ký túc xá cậu ở có bốn người, Dương Phong Trình, Châu Kỳ, Triệu Duệ và cậu. Ba người kia cậu còn nhớ chứ, trong ván trước cậu còn mời bọn họ đến nhà Hạ Châu ăn lẩu đấy.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Tiếp tục.”
Đại Hoàng: “Nhưng bởi vì các cậu đã lên năm tư rồi, phần lớn thời gian đều không ở ký túc. Hai ngày trước Dương Phong Trình tìm được công việc thực tập nên đã đến ở ký túc của nhân viên, vì thế chỗ của cậu ta bỏ trống. Diệp Minh Húc ở ký túc bên dưới, là em họ của Dương Phong Trình. Hai ngày trước giường cậu ta sập nên mới vào đây ở.”
Được lắm, vì để cậu và đối tượng Diệp Minh Húc phát sinh quan hệ mà trò chơi này không từ thủ đoạn nào, không ngờ còn chủ động sáng tạo sự cố khiến bọn họ ở chung phòng.
Khi ấy, cậu tán tỉnh Hạ Châu phải mệt thừa sống thiếu chết, rút thẻ tới mức hoài nghi cuộc sống cũng không gặp được chuyện tốt thế này.
Nhưng chuyện tình cảm của Khâu Ngôn Chí không đơn giản như vậy: “Trong ván trước, hình tượng nhân vật của tao là nhất kiến chung tình với Hạ Châu, yêu mà không có được, theo đuổi cuồng nhiệt. Vậy trong ván này tao có hình tượng nhân vật nào đặc biệt không? Nếu Diệp Minh Húc là em khóa dưới cún con, nhiệt tình, rạng rỡ, vậy thì tao là gì? Bị đàn em nhất kiến chung tình, yêu mà không có được, theo đuổi cuồng nhiệt hay mối tình đầu thầm mến bao năm?”
Đại Hoàng từ tốn nói: “Cậu nhất kiến chung tình, yêu mà không có được, theo đuổi đàn em cuồng nhiệt.”
Khâu Ngôn Chí: “Fuck!”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, gương mặt mang nụ cười khẽ đầy thiện ý: “May mà trò chơi của mấy người không phát hành, nếu thực sự phát hành rồi, đảm bảo flop dập mặt, công ty phá sản đóng cửa.”
Đại Hoàng bĩu môi: “Thực ra biểu hiện ban nãy của cậu cũng không tệ lắm, cứ tiếp tục phát huy là được.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy tao phải đội ơn lời khen của mày rồi.”
***
Thế giới trò chơi bị reset, tất cả nhân vật và cốt chuyện đều trở về ban đầu. Ván trước phải khó khăn lắm Trương Dục Hiên mới từ bỏ hy vọng với đàn anh, giờ lại nhung nhớ không quên.
Khâu Ngôn Chí chuẩn bị lần này phải khiến Trương Dục Hiên từ bỏ hy vọng thật sớm, bèn giật dây cậu ta: “Nếu đàn anh đã sắp về nước rồi, hay là cậu lợi dụng cơ hội này đi tỏ tình luôn?”
Trương Dục Hiên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tớ không dám.”
“Có gì mà không dám.”
Trương Dục Hiên mím môi: “Tớ xấu…”
Khâu Ngôn Chí vỗ vai cậu ta: “Mặc dù cậu xấu nhưng tâm hồn cậu đẹp mà.”
“Tớ hơi…”
“Mặc dù cậu hơi ngốc nhưng tính tình tốt mà.”
“Tớ không…”
“Mặc dù cậu không học vấn nhưng cậu có tiền mà.”
“Đàn anh sẽ không thích…”
“Đừng ủ rũ nữa, chưa biết chừng đàn anh bị mù thì sao!”
“Đàn anh không mù nhá!”
Khâu Ngôn Chí chợt phát hiện… đoạn đối thoại này rất quen thuộc, hình như nó phát triển theo quỹ đạo của ván trước.
Lỡ đâu Diệp Minh Húc lại biến thành Hạ Châu tiếp theo thì sao?
Khâu Ngôn Chí cảm thấy đầu mình hơi đau. Đã vậy, cậu cũng muốn thay đổi gì đó.
Đầu tiên phải bắt đầu từ Trương Dục Hiên. Một là nhân cơ hội giúp cậu ta theo đuổi được đàn anh trước khi đàn anh kết hôn, hai là để cậu ta hoàn toàn mất hết hy vọng với đàn anh. Nhưng cho dù đi con đường nào thì cậu ta cũng không thể mặc váy mãi được.
Cậu bắt Trương Dục Hiên vào một khu thương mại gần trường nhất để mua đồ nam, kết quả cậu ta thà chết chứ không cởi váy ra.
Khâu Ngôn Chí nói: “Trương Dục Hiên, thực ra đàn anh của cậu thích con trai.”
Trương Dục Hiên chẳng hề tin tưởng lời cậu nói: “Hừ, đừng lừa tớ! Đàn anh mà thích con trai sao tớ lại không biết!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí chẳng còn cách nào, chỉ đành nói: “Được thôi, tớ nói thật với cậu…”
Trương Dục Hiên: “Cậu nói đi?”
Khâu Ngôn Chí: “Rất tình cờ, em khóa dưới mà tớ thích chuyển tới ký túc xá của tớ. Hôm nay là ngày đầu tiên. Tớ thực sự rất thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thích người vừa cao vừa đẹp trai còn thích mặc váy như cậu. Nếu như hai người chúng ta cùng xuất hiện trước mặt cậu ấy, chắc chắn cậu ấy chỉ nhìn cậu thôi… cậu hiểu ý của tớ chứ?”
Trương Dục Hiên nắm chặt hai tay Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Ngôn Ngôn! Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không giành đàn ông với cậu đâu, bây giờ tớ đi thay đồ nam luôn. Diệt trừ tất cả tai họa ngầm khiến cậu ta thích tớ!”
Khâu Ngôn Chí cảm động rưng rưng nước mắt: “Dục bấy bì, cậu tốt quá!”
Trương Dục Hiên chớp mắt: “Đợi lát nữa tớ thay đồ nam xong thì đi mua váy cho cậu. Sau đó cậu có thể mặc váy đi dụ dỗ cậu ta rồi!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên bóc phét.
Trương Dục Hiên thay đồ nam xong bèn kéo Khâu Ngôn Chí chạy tới khu đồ nữ.
Khâu Ngôn Chí cố gắng từ chối, nhưng Trương Dục Hiên 1m95 chỉ cần một cánh tay là có thể kéo cậu về phía trước, cậu thực sự không thể chống lại được.
Trương Dục Hiên thành khẩn dụ dỗ: “Ngôn Ngôn, cậu thích cậu ta như vậy, cậu ta lại thích đàn ông mặc đồ nữ. Cậu không cố gắng thì làm sao nói cậu thích người ta được!”
Khâu Ngôn Chí yếu ớt từ chối: “Tớ không muốn, tớ không muốn, tớ không muốn…”
Trương Dục Hiên: “Ngôn Ngôn, làm người không được quá yếu đuối! Mặc váy cũng không có gì to tát cả!”
Khâu Ngôn Chí: “Tớ không muốn mà…”
Trương Dục Hiên cau mày nói: “Ngôn Ngôn, vì tình yêu chúng ta phải bạo dạn hơn, chúng ta phải dũng cảm tiến về phía trước.”
Khâu Ngôn Chí ôm cây cột trong sảnh khu thương mại, vùng vẫy phút cuối: “Tớ không muốn…”
Trương Dục Hiên chợt dừng bước, biểu cảm có chút bi thương: “Ngôn Ngôn, cậu cũng cảm thấy mặc váy mất mặt lắm đúng không?”
Trương Dục Hiên vóc dáng cao to, cơ thể cường tráng, mặc váy vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Mỗi lần cậu ta đi trên đường đều hấp dẫn vô số ánh mắt nhòm ngó, ngay cả bố mẹ cậu ta cũng không chịu được chuyện này cho nên mới cãi nhau với cậu ta vô số lần, khiến cậu ta phải ra ngoài thuê phòng ở. Không phải Trương Dục Hiên không biết có người âm thầm cười nhạo sau lưng mình, cậu ta chỉ giả vờ không biết mà thôi.
Khâu Ngôn Chí im lặng một lát, sau đó cậu từ từ buông tay khỏi cây cột, vẻ mặt bi tráng thấy chết không sờn: “Đi thôi, tớ mặc.”
Khâu Ngôn Chí lùn hơn Trương Dục Hiên, khung xương cũng nhỏ. Trương Dục Hiên chọn cho cậu một chiếc váy ren liền thân hơi bồng, che khuyết điểm vóc dáng đàn ông nhưng vẫn phô bày ưu thế eo thon chân dài của cậu.
Khi cậu vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, Trương Dục Hiên chỉ muốn ôm cậu khóc: “Hu hu hu, Ngôn Ngôn cậu đẹp quá!”
Mặt Khâu Ngôn Chí lạnh tanh chẳng còn sức sống. Ra khỏi khu đồ nữ, cậu còn tiện tay mua luôn một bộ tóc đen vừa dài vừa xoăn còn có cả mái bằng.
Trương Dục Hiên rưng rưng nước mắt: “Ngôn Ngôn, cậu nghĩ thông suốt nhanh thật!”
Không.
Tôi chỉ muốn che mặt mình càng nhiều càng tốt, như vậy người ta sẽ không nhận ra tôi.
Hơn nữa đối với những người xa lạ trên đường, so với việc để người ta nhìn thấy tôi là một người đàn ông mặc đồ nữ thì thà khiến bọn họ không biết tôi là đàn ông còn hơn.
***
Diệp Minh Húc trở về từ sân bóng rổ, vừa đợi Khâu Ngôn Chí vừa chơi game trong ký túc. Nghe thấy tiếng động, cậu ta tháo tai nghe xuống quay đầu nhìn, kết quả là nhìn thấy hai cái bóng kia: “Hai… hai người tìm ai vậy?”
Khâu Ngôn Chí lạnh lùng lên tiếng: “Là tôi.”
Đồng tử Diệp Minh Húc chợt rút, cậu ta hoảng hồn đứng dậy, dây tai nghe cắm ở máy tính cũng bị giật mạnh, lắp bắp nói: “Đàn… đàn anh, tại sao anh…”
Khâu Ngôn Chí hời hợt giải thích: “Thay đổi tâm trạng thôi, lát nữa tôi mặc thế này ra ngoài ăn cơm chung với mọi người, không có vấn đề gì chứ.”
“Không, không vấn đề gì.” Diệp Minh Húc còn chưa lấy lại tinh thần. Cậu ta ngơ ngác nói: “Rất, rất đẹp.”
“Cậu ta yêu cậu rồi, cậu ta yêu cậu rồi, cậu ta yêu cậu rồi…” Trương Dục Hiên ghé vào trước mặt Khâu Ngôn Chí nói nhỏ.
Khâu Ngôn Chí tàn nhẫn đẩy mặt Trương Dục Hiên sang bên cạnh.
Nói là mời cả phòng ăn cơm nhưng người thì học nghiên cứu sinh, người thì đi thực tập, nên chỉ còn Diệp Minh Húc và Khâu Ngôn Chí, bonus thêm một Trương Dục Hiên nữa thôi.
Khâu Ngôn Chí ăn vận như vậy xuất hiện ở ký túc xá nam, suýt nữa đã dẫn tới màn hỗn loạn.
Ví dụ như con trai ở ký túc xá, toàn mặc quần xà lỏn và chẳng thèm đóng cửa. Khâu Ngôn Chí vừa đi ngang qua, đám trai tơ lập tức hoảng loạn vươn tay che cơ thể trắng như gà luộc chẳng có một khối cơ bụng nào, hai má đỏ bừng.
Thậm chí có cậu nhóc đáng thương hét ầm lên, sau đó đóng sầm cửa. Nhưng cũng có người bạo dạn bám vào khung cửa ló đầu ra, huýt sáo với Khâu Ngôn Chí. Sau đó bị Khâu Ngôn Chí sát khí đằng đằng quát một tiếng cút, người đó sợ tới mức vội vàng thụt đầu trở về.
Ra đến cổng ký túc, cậu lại gặp một vấn đề khó hơn.
Cô quản lý ký túc chặn ngang: “Con gái sao lại vào ký túc xá nam? Em tới đây khi nào, sao nãy tôi không thấy em nhỉ?”
Diệp Minh Húc đã có kinh nghiệm nên tâm lý cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nghe cô quản lý ký túc nói vậy, cậu ta đành giải thích: “Cô ơi, anh ấy là bạn cùng phòng của cháu, là con trai ạ.”
Cô quản lý ra vẻ khinh thường: “Cậu lừa ai đấy?”
Khâu Ngôn Chí vươn tay kéo tóc giả của mình xuống, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Thưa cô, em thực sự là nam, phòng 304 tầng 5.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô quản lý, Khâu Ngôn Chí đội tóc giả lại: “Em chào cô ạ.”
Ra khỏi ký túc, Trương Dục Hiên còn cố ý trêu chọc: “Này, Ngôn Ngôn, cậu nói xem có lạ hay không, tớ mặc váy ra ra vào vào ký túc bao nhiêu lần, sao cô quản lý chưa bao giờ chặn đường tớ nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí lạnh lùng liếc cậu ta, không nói gì, chỉ nhấc chân bước về phía trước.
“Ngôn Ngôn, đợi chút.” Diệp Minh Húc vươn tay sửa tóc giả cho cậu, cười nói: “Hơi lệch rồi.”
Khâu Ngôn Chí híp mắt nhìn cậu ta: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Xin lỗi đàn anh.” Diệp Minh Húc chớp mắt. Ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười.
Bởi vì hình tượng nhân vật của bản thân không khác gì ván trước, cho nên vốn dĩ Khâu Ngôn Chí còn nghi ngờ mình sắp bước lên con đường cũ và Diệp Minh Húc lại trở thành một Hạ Châu thứ hai, sau đó mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi.
Sự thực chứng minh không phải tất cả NPC đều chó má như Hạ Châu.
Ví dụ như, Khâu Ngôn Chí mua xiên nướng ở một quán ven đường cạnh cổng trường học cho Diệp Minh Húc. Diệp Minh Húc vui vẻ nói cảm ơn đàn anh, sau đó chỉ vào quán trà sữa, mặt mày hớn hở nói rằng: “Đàn anh, em mời anh uống trà sữa!”
Nhưng nếu như Khâu Ngôn Chí mà dám đưa xiên nướng cho Hạ Châu, chắc chắn Hạ Châu sẽ lạnh mặt bảo cậu cầm ra. Nếu là Hạ Châu trước khi kết hôn thì còn thảm hơn, chắc chắn tên chó Hạ Châu ấy sẽ nói thẳng câu cút đi.
Nếu các đối tượng NPC cho người chơi tấn công cũng phân cấp bậc, Khâu Ngôn Chí cảm thấy Hạ Châu phải thuộc cấp bậc địa ngục.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao lại cười?” Trương Dục Hiên vừa gặm xiên nướng vừa nhìn Khâu Ngôn Chí với vẻ nghi ngờ.
Khâu Ngôn Chí sững người khóe miệng buông xuống: “Tớ có cười đâu, cậu hoa mắt rồi.”
***
Địa điểm được lựa chọn để mời Diệp Minh Húc ăn là ở một nhà hàng đồ nướng, mùi vị cũng không tệ.
Kết quả nơi đó quá đông khách, Khâu Ngôn Chí nghểnh cổ tìm nửa ngày trời cũng không thấy bàn trống.
“Minh Húc?” Một giọng nam vang lên, giọng nói có vẻ ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn, hóa ra là Dương Phong Trình, anh họ Diệp Minh Húc aka bạn cùng phòng của cậu.
Diệp Minh Húc còn chưa kịp mở miệng, Dương Phong Trình đã nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, cậu ta lập tức trợn tròn mắt, sợ tới mức nói chuyện lắp bắp: “Khâu… Khâu Ngôn Chí?”
Khâu Ngôn Chí đã quen rồi, cậu tỉnh bơ nói: “Bọn tôi ra ngoài ăn cơm nhưng hình như không còn bàn trống nữa rồi.”
Ánh mắt Dương Phong Trình chưa hề rời khỏi váy và tóc giả của cậu, nói năng cũng lộn xộn: “Là vì công ty chúng tôi bao trọn gói rồi… để đón những nhân viên mới như chúng tôi. Hôm nay tổ chức đón tiếp ở đây, hết bàn rồi.”
“Tiểu Dương, đây là bạn cậu hả?” Một người đàn ông trung niên đi ngang qua.
Dương Phong Trình quay đầu nhìn: “Vâng ạ, trưởng phòng, đây là em trai và bạn cùng phòng của em. Bọn họ tới ăn nhưng hình như không biết công ty chúng ta đã bao toàn bộ rồi.”
Trưởng phòng nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng thân thiện. Ông ta quay đầu nhìn Dương Phong Trình: “Dẫn bọn họ lên ăn chung đi, dù sao bàn của chúng ta cũng còn chỗ trống.”
Dương Phong Trình do dự: “Không hay lắm thì phải…”
Trưởng phòng nói: “Không sao, không sao, mọi người đều là bạn mà, đông người càng vui.”
Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị từ chối thì bị Trương Dục Hiên kéo đi: “Ngôn Ngôn nhanh lên, tớ đói lắm rồi.”
Năng lực chấp nhận của Dương Phong Trình rất mạnh, mới đầu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ăn mặc thế này thì có đơ ra mấy giây, nhưng một lát sau đã quen rồi, cậu ta còn cười trêu chọc: “Khâu Ngôn Chí, nói đùa chứ cậu hợp ăn mặc kiểu này thật đấy.” Sau đó bị Khâu Ngôn Chí lườm một cái sắc lẻm.
Nhưng ngược lại, sau khi trưởng phòng biết Khâu Ngôn Chí là nam thì sắc mặt không được ổn lắm.
Nơi đây quá đông người, thực sự rất ồn ào, Khâu Ngôn Chí cũng không phải người ngại ngùng, chỉ một lát đã thân quen với mọi người. Thậm chí cậu còn cảm thấy những người ở đây khá quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi. Chờ khi cậu nhớ tới địa điểm lần trước gặp họ, Khâu Ngôn Chí thầm mắng một câu game rác, không ngờ còn copy sử dụng nhiều NPC đến thế. Cứ làm như những NPC này là gạch, cần chuyển đến đâu thì bê đến đấy vậy?
Bỗng dưng, cả nhà hàng đều yên tĩnh, sau đó rất nhiều người nhao nhao đứng dậy, tiếng chào hỏi ồn ào vang lên.
Khâu Ngôn Chí nghi ngờ quay đầu lại nhìn, lập tức sững sờ.
Bấy giờ cậu mới biết, hóa ra những NPC này không phải copy sử dụng.
Trong nhà hàng ồn ào tiếng người nói, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, bước chân vững vàng, đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người.
Người đó đi về phía Khâu Ngôn Chí.
Là Hạ Châu.
Không biết tại sao, Khâu Ngôn Chí cảm thấy tim mình đập thình thịch, tim đập ngày một nhanh theo nhịp bước chân người kia tới dần.
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn theo hướng Khâu Ngôn Chí.
Trong nhà hàng phải có cả trăm người đứng dậy đón tiếp Hạ Châu, có cả trăm đôi mắt nhìn về phía hắn, có cả trăm tiếng hỏi han với hắn.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt đen như mực tối tăm của người kia, xuyên qua đám người ồn ào, xuyên qua âm thanh hỗn tạp, nhìn thẳng vào mắt Khâu Ngôn Chí.