Đầu dây bên kia vẫn muốn nói thêm điều gì đó, Thẩm Mộ Diễn trong lòng không có cớ gì phải tức giận, nghiêm giọng cắt ngang: "Hạ Nhã, đây là chuyện của anh và cô ta."
Mặc dù thái độ vẫn rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến những ai tinh ý đều nhận ra sự cảnh cáo trong lời nói của anh.
Thẩm Mộ Diễn hà cớ gì phải nổi cáu, người phụ nữ ấy bất luận là đáng ghét phiền toái như thế nào, cũng là chuyện của anh, nhưng khi Hạ Nhã nhắc đến cô ấy, lại khiến anh thực sự không thoải mái.
"Anh Mộ Diễn, em chỉ vì đau lòng muốn thay anh đòi lại công bằng, hoàn toàn không có ý gì khác, xin anh đừng giận em."
Trong điện thoại, Hạ Nhã luống cuống giải thích.
Vầng trán anh bỗng nhăn lại có chút thiếu kiên nhẫn, lập tức ngắt ngang giọng nói nhẹ nhàng luống cuống trong điện thoại: "Được rồi, anh biết rồi. Không còn việc gì nữa thì dừng ở đây đi."
Dứt lời, anh toan ngắt máy thì đầu dây bên kia, Hạ Nhã đột nhiên gọi lớn: " Đợi đã!"
"Anh Mộ Diễn, chị gái đã mất khá lâu rồi, đã tám năm kể từ ngày chị ấy rời xa thế giới này, anh thật sự không thể quên được chị ấy sao?" lẽ nào em không thể thay thế sao!" Hạ Nhã xúc động chất vấn lại: "Mộ Diễn, em với chị gái là chị em sinh đôi, lớn lên giống nhau như hai giọt nước, anh Mộ Diễn, em yêu anh."
Đôi mắt Thẩm Mộ Diễn đã không còn đủ kiên nhẫn, lạnh lùng nói: " em là em, cô ấy là cô ấy, cho dù có lớn lên giống nhau như hai gọt nước, em cũng không thể biến thành cô ấy. Càng huống hồ, Tiểu Nhã à, anh hy vọng em hiểu một chuyện rằng, cô ấy đi rồi, anh chăm sóc cho em chẳng qua chỉ vì lời trăn trối của chị gái em lúc lâm chung mà thôi."
Vừa dứt lời, anh lập tức gác máy.
Provence
Một cô gái trẻ trong chiếc đầm màu trắng, nhìn lại cuộc gọi đã bị ngắt trong điện thoại, phút chốc trước mắt cô hiện lên một Thẩm Mộ Diễn dứt khoát và cứng rắn, em và chị gái giống nhau đến như vậy, chỉ cần cho anh thêm thời gian, thêm cơ hội, em không tin là anh vẫn không ngó ngàng gì đến em.
Trước kia là em ngốc, ngốc nghếch muốn đợi đến khi nào anh thật sự quên đi hình bóng người chị quá cố, muốn đợi đến khi anh chịu mở lòng sẽ tỏ tình với anh, thế nhưng người đàn bà rẻ tiền ấy, dai dẳng như một con gián đập hoài không chết, rõ ràng biết anh không hề yêu thích gì ả mà vẫn tự lừa gạt chính mình.
Cô đột nhiên muốn chiếm đoạt lấy thân phận là vợ của Thẩm Mộ Diễn, thân phận ấy đáng lẽ phải là của cô.
Vẫn tốt, người đàn bà ấy thật ngốc, nói gì cô ta cũng đều tin.
Cô gái mặc chiếc đầm trắng bỏ điện thoại xuống, mỉm cười đầy hạnh phúc với ý nghĩ của mình, em sẽ không từ bỏ anh đâu!
Cô từ từ đưa tay đặt lên ngực trái, cảm nhận được nhịp tim đều đều của mình qua lớp áo, trêи khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô gái ấy, nụ cười chợt vụt tắt, khuôn mặt ngây thơ đã bị những ghen tị đố kỵ bóp nghẹn, càng lúc càng trở nên thâm độc:
"Hạ An à trái tim của chị! Ai yêu thích chị! Ai hứng thú với tình cảm chị em của chị! Ai thèm chứ! Buồn nôn! Buồn nôn! Buồn nôn! Cũng chỉ làm bộ làm dạng thôi! Chị và Đường Tiểu Nhiễm ấy đều như nhau cả, nói gì cũng tin, các người đều ngu ngốc như nhau!"
Khuôn mặt ấy lộ rõ sự toan tính độc ác, ánh mắt hằn rõ những đố kị xấu xa.
"Alice, giúp tôi đặt một vé máy bay." cô gái trong chiếc đầm trắng ra lệnh cho quản gia của mình: "Đặt ngay một vé đi Minh Châu".
Anh Mộ Diễn, em tin là chỉ cần cho anh thời gian và cơ hội, anh nhất định sẽ đón nhận tình cảm của em.
Không còn hai kẻ cản đường Hạ An và Đường Tiểu Nhiễm nữa, Hạ Nhã_cô gái mặc chiếc đầm trắng trong lòng vô cùng tự mãn, chỉ cần để anh ấy nhìn thấy cô tốt như thế nào, chắc chắn anh sẽ phải lòng cô, không giống như cảm giác đầu tiên thích chị gái! Mà phải là so với chị gái thì càng thích cô nhiều hơn!