Trả Anh Một Đời Yêu Lầm

Chương 26

Trước khi rời đi, Thẩm Mộ Diễn lại quay về Tiên An Lí một chuyến.
Giống như những gì Hứa Thiệu nói, Thẩm Mộ Diễn lúc say dám mượn rượu , thừa nhận bản thân đã yêu Đường Tiểu Nhiễm.


Nhưng Thẩm Mộ Diễn sau khi tỉnh rượu, vẫn một mực mạnh miệng: Anh đối với Đường Tiểu Nhiễm chỉ có căm ghét mà thôi.
Đến nổi những hành động khó hiểu suốt mấy ngày qua, chính anh cũng không thể hiểu nỗi.


Chỉ là, không muốn bản thân rảnh rỗi, một ngày rảnh rỗi là một ngày hình bóng người phụ nữ ấy, giống như không xua đi được, cứ chập chờn quanh quẩn trước mắt anh.


Chỉ là, không muốn nghỉ ngơi một khắc nào, một ngày nghỉ ngơi, những chuyện về cô ấy lại lập tức hiện lên trong đầu.


Chỉ có công việc, chỉ có bận rộn, mới đủ khiến anh lấy lại được sự bình yên trong lòng, mới khiến anh không còn phải chịu đựng nổi đau cào xé trong tim.


Thế nhưng, bất giác trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cô ấy trêи bãi cát bảy năm về trước, nụ cười rạng rỡ như vừa chiến thắng trong một trận đấu nào đó.


Không hiểu nổi vì sao, anh lại muốn đến chỗ bãi cát của bảy năm trước, tất cả những nghi ngờ của anh liệu có thể tìm ra đáp án ở đó không?


Vì sao người phụ nữ anh căm ghét cuối cùng cũng chết đi, nhưng anh lại không cảm nhận được một chút vui vẻ nào
Vì sao khi biết được cái chết của cô ấy, trong lòng anh lại đau đớn đến như vậy.


Vì sao, bất kể làm gì đều nhớ đến cô ấy, mà sau đó, vẫn phải cố kiềm nén nỗi đau trong tim.


Cả chặng đường dài, người đàn ông luôn trầm ngâm, lúc đến được bãi biển đó, trời cũng đã chập tối.


Vẫn giống như năm đó, ánh chiều tà lúc chập tối thật sự đẹp đến mức khiến người khác phải giật mình.


Anh cũng không để tâm đến chuyện sẽ làm bẩn bộ quần áo đắt tiền trêи người, tùy ý tìm lấy một chỗ rồi ngồi bệt xuống.


Mặt hướng ra biển lớn, ánh nắng chiều ráng vàng cả một góc trời, lặng lẽ đưa mắt nhìn một lượt, chẳng ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì lúc này.


Châm một điếu thuốc, anh trầm ngâm ngồi bệt trêи bãi cát, trông về một nơi xa xôi, vài người đi dạo thong thả đi ngang qua chỗ anh ngồi, đa phần là các cô gái, các cô đều như bị nét mặt sắc sảo lạnh lùng và ánh mắt sâu thẳm của anh thu hút, trong lòng hẳn có chút xao động.


Chậm rãi hút điếu thuốc, một mình ngồi trêи bãi cát ấy, nhìn ngắm ánh chiều tà ráng vàng một góc trời, biển cả mênh ᘻôиɠ, xanh ngắt, nhớ lại những hồi ức ngày xưa.


“Ey, ông xã, em thấy căn hộ đó thật sự rất ok mà.” Một cặp vợ chồng trẻ từ từ đi ngag qua chỗ Thẩm Mộ Diễn ngồi, người phụ nữ đang bàn bạc với chồng, dường như là chuyện mua nhà: “Với mức giá đó có thể mua được một căn nhà vị trí đẹp lại tốt như vậy, còn là khu rất gần trường học , chúng ta thật sự là hời to rồi.”


“Nhưng anh nghe nói trong tòa chung cư đấy, hình như từng có người chết.” Anh chồng lo lắng nói.


“Chỗ nào mà không chết người?, hơn nữa, lại không phải là chết trong căn hộ chúng ta mua. Anh sợ cái gì chứ? còn đáng mặt đàn ông sao.”


“Không phải vậy! chủ nhà ở tầng trêи căn hộ mà chúng ta hôm nay đã đến xem, là một người phụ nữ, cô ta tự sát trong bồn tắm, lúc ấy máu hòa vào nước thấm xuống sàn nhà và cả lớp ngăn giữa hai tầng, nhỏ giọt xuống tận căn hộ phía dưới.”


“Căn nhà ở tầng dưới mà anh nói, không phải là nơi chúng ta hôm nay vừa tới xem đó sao?”


“Hình như là vừa chết cách đây hai tháng thôi, nếu không phải như vậy thì chủ nhà ở tầng dưới sao lại gấp gáp bán nhà như vậy?”


“Soạt” một tiếng, Thẩm Mộ Diễn đứng phắt dật, nhanh chân đuổi theo đôi vợ chồng vừa đi ngang qua, “Hai người vừa nói tòa chung cư nào có người chết?”


Cặp vợ chồng này đột nhiên bị chặn lại, có chút e dè nhìn Thẩm Mộ Diễn, nhưng xem qua cách ăn mặc của người này có vẻ sang trọng lịch sự, người vợ mang chút ngờ vực, chỉ tay về phía tòa nhà cách đó không xa: “Đấy, chính là tòa nhà đấy. Mà anh hỏi làm gì? Không phải anh là cò đất đấy chứ?”


“Tầng mấy?”
Hai vợ chồng bọn họ bị gương mặt sắc lạnh của Thẩm Mộ Diễn dọa một phen, đến nỗi lắp ba lắp bắp: “hai…., tầng hai, phòng 201.”


Không đợi họ nói hết câu, Thẩm Mộ Diễn đã quay người, phi nhanh về hướng tòa nhà ấy.


Anh không chắc chắn được điều gì cả, trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩ, người phụ nữ mà cặp vợ chồng khi nãy nhắc tới, có lẽ, có thể, chính là cô ấy!


Anh lại cười thầm trong lòng: Trêи thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Vừa lúc anh đứng ở chỗ đó, lại trùng hợp nghe được tin tức của cô ấy từ một cặp vợ chồng đang tán gẫu?


Trêи đời này, làm gì có chuyện trùng khớp đến như thế được.
Anh nghĩ thầm như vậy.