Hứa Thiệu đoán không ra những suy nghĩ lúc này của Thẩm Mộ Diễn, nhưng xem ra anh ấy đang vô cùng khó chịu.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trời đã lặn sau núi.
Từ buổi đại hội cổ đông quay về đây vẫn chưa đến giữa trưa, mà Hứa Thiệu ở bên cạnh Thẩm Mộ Diễn, đứng ở đây đã hơn nửa ngày, trời cũng dần tối rồi.
Hứa Thiệu nhìn Thẩm Mộ Diễn giống như một pho tượng, đứng ở đây cả buổi chiều, anh ta chốc chốc lại đấm nhẹ vào chân, bọn họ dù gì cũng có tuổi, không thể đứng mai tư thế nghiêm như trong quân ngũ này, Hứa Thiệu cả người thấm mệt, nhưng không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Bất thường, Thẩm Mộ Diễn quá bất thường rồi!
“Hứa Thiệu”, lúc trời vừa chập tối, người đàn ông gần như cả ngày không nói một câu nào, cuối cùng cũng mở miệng, Hứa Thiệu còn sắp nghĩ là mình nghe nhầm.
“Hứa Thiệu” giọng nói của anh có chút khàn đi, Hứa Thiệu nhìn theo tay Thẩm Mộ Diễn chỉ về phía cửa sổ: “Hứa Thiệu, bên đó khi trước bài trí nhiều hoa bách hợp, những chiếc bình bằng thạch anh trong suốt, cắm chừng hai cây hoa bách hợp tỏa hương thơm ngát.”
Hứa Thiệu lắng nghe, chợt muốn đến an ủi một chút.
Những lúc Thẩm Mộ Diễn không nói chuyện với anh, tay lại chỉ về phía bàn uống trà trong phòng khách: “Bên ấy hoa được cắm trong chiếc bình màu trà, tôi không rõ loại hoa bách hợp đó, chỉ nhớ là màu vàng, cũng rất thơm.”
“Anh”
“Còn bên kia nữa, bên ấy đặt một bức ảnh duy nhất của tôi và cô ấy, cũng không biết cô ấy lấy ở đâu ra bức ảnh cả hai chụp chung với nhau, hôm ấy hí hửng mua về một cái khung thật lớn, tự rinh vào rồi treo ở đấy. Lúc tôi xem ti vi ở phòng khách, ngẩng đầu một cái đã có thể thấy được.”
Giọng Thẩm Mộ Diễn rất trầm, không mang nhiều cảm xúc, giống như đang trần thuật lại từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, chỉ toàn là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng.
Hứa Thiệu lắng nghe, trong lòng không kiềm chế được run rẩy lên.
Từ lúc nào Thẩm Mộ Diễn đã để ý đến người phụ nữ ấy, để ý đến mức từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống anh đều nhớ rõ mồn một?
Có lẽ, là công lao của thời gian. Suốt bảy năm, đã khiến anh nhớ cả bình hoa bằng thạch anh màu xanh lam, cả bình hoa màu trà trêи bàn trà nhỏ, bởi vì thời gian quá lâu rồi, cho dù không phải cố ý ghi nhớ, cứ nhìn mãi cũng tự khắc nhớ.
Hứa Thiệu không nói ra được sự khó chịu lúc này.
Anh ta yên lặng lắng nghe người đàn ông trước mặt mình, dùng thứ giọng nói trầm ngâm, từ từ tự thuật lại những hồi ức suốt bảy năm trong căn phòng.
Mọi thứ, dường như không liên quan gì với Đường Tiểu Nhiễm, lại hình như, tất cả đều liên quan đến cô
“Mộ Diễn, thôi đi! Thôi đi? Tại sao thôi? Đến hôm nay, vẫn còn có thể thay đổi được gì sao?
Hứa Thiệu trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ có thể nói như vậy.
“ A Thiệu, tôi không làm sai đúng không?” Hứa Thiệu nghe thấy Thẩm Mộ Diễn tự hỏi chính mình.
Anh ta làm sao trả lời
Hít một hơi thật sâu: “Ờ, anh không làm gì sai. Anh và Hạ An mới là trời sinh một cặp, chỉ đáng tiếc ông trời thật biết cách trêu ngươi, anh và Hạ An cuối cùng trở thành có duyên vô phận.
Còn Đường Tiểu Nhiễm, cô ấy chỉ là một người qua đường trong cuộc đời anh, hoàn toàn không quan trọng, chỉ là đúng lúc trở thành vợ của anh, nhưng bây giờ chỉ là người cũ, cô ấy và anh, là hữu phận vô duyên.”
Dường như bản thân bị những lời của Hứa Thiệu thôi miên, Thẩm Mộ Diễn nhẹ nhàng nói: “Đường Tiểu Nhiễm, chỉ còn là chuyện qua đường trong cuộc đời Thẩm Mộ Diễn, chính là như vậy.” Cho nên chẳng có gì phải buồn cả, “Tôi chỉ là có chút khó chấp nhận, một người phụ nữ mạnh mẽ ép buộc tôi kết hôn, uy hϊế͙p͙ giam cầm tôi suốt bảy năm, lại bặt vô âm tín mà chết đi.”
“Đúng, anh chỉ là đang căm phẫn, cô ấy trói buộc anh bảy năm, lần này lại chết không chút tin tức, chết quá thanh thản nhẹ nhàng. Chỉ là như thế. Mộ Diễn, mọi chuyện chỉ là như thế.”
Hứa Thiệu thật lòng hy v